Đến từ hiện đại, mẫu thân ta danh chấn tứ phương - Chương 39

Cập nhật lúc: 2024-11-03 14:07:21
Lượt xem: 366

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Không." Bùi Oanh kinh sợ, vô thức lắc đầu: "Ta ..."

Sự từ chối của Bùi Oanh ngoài dự liệu của Hoắc Đình Sơn, khiến khỏi tò mò thêm, "Vì ?"

Bùi Oanh lùi một bước, rõ ràng hôm nay khá hơn hôm qua nhiều, nhưng bước chân lùi như đạp bông, khiến nàng lập tức như kéo về sáng hôm qua, cảm giác mềm nhũn lời nào tả xiết lan khắp cơ thể, tụ nơi va đập dữ dội nhất.

"Ta thoải mái." Bùi Oanh nắm c.h.ặ.t khăn tay trong tay.

Nàng nhớ một câu , chỉ bò kiệt sức, chứ ruộng cày hỏng.

Trước đây nàng thấy câu đó lý, nhưng đêm hôm , nàng chút dị nghị. Bò đúng là thể kiệt sức, nhưng máy đập loạn thì chỉ khiến ruộng hỏng mà thôi.

Hoắc Đình Sơn kỹ sắc mặt nàng, nhớ rõ khi mở miệng, sắc mặt nàng vẫn còn hồng hào, giờ tái nhợt.

Không giống thoải mái, mà giống như dọa sợ. Hắn ăn t.hịt , đáng sợ đến ?

Nhận thức khiến Hoắc Đình Sơn vui mà cau mày, nhưng thuận miệng hỏi: "Phu nhân khó chịu ở ?"

Nhiệt khí của Bùi Oanh dâng lên gò má, trong lòng nghĩ cứ truy hỏi mãi, nàng khó chịu ở , chỗ sưng tan, hiện vẫn còn đau nhức lắm, nhưng chuyện như thể .

"Phu nhân." Người đàn ông gọi thêm một tiếng.

Nhiệt độ mặt Bùi Oanh lan đến cả cổ, đôi môi đỏ mở khép hai cũng nên lời.

Hoắc Đình Sơn hối thúc nàng, chờ tại chỗ.

Bùi Oanh , khẽ cắn răng, đúng là đợi nàng, tựa như nếu nàng , sẽ cứ thế đợi mãi.

Cuối cùng, Bùi Oanh thì thầm một câu.

Giọng nàng nhỏ, nàng là Tân Cẩm lẽ còn rõ, nhưng nàng Hoắc Đình Sơn đôi tai nhạy bén, sẽ .

Quả nhiên, nàng thấy hàng chân mày dài của đàn ông mắt giãn .

"Vậy phu nhân nghỉ ngơi cho ." Nói xong câu , Hoắc Đình Sơn rời .

Bùi Oanh bóng dáng xa dần, nhẹ nhàng thở một , nhận một điều, đang về lối đến.

Vậy nên đến hậu hoa viên tìm nàng chỉ để rằng tối nay ngủ cùng nàng.

Bùi Oanh: "..."

Nàng cúi đầu mân mê chiếc khăn tay trong lòng, cảm thấy chút kỳ quái. Nàng ở trong quân đội U Châu hơn một tháng, ngày thường thấy ý nghĩ .

Hay là do đây vì đang trong lúc hành quân đánh giặc?

Hành quân đánh giặc, tránh nữ sắc.

Nay giặc đánh xong, nên cần kiêng dè nữa.

Càng nghĩ, Bùi Oanh càng cảm thấy đúng là như .

Nàng đồng ý với năm ngày từ chối, nhưng như thế liên tục, nàng chịu nổi, nghĩ cách mới .

---

Phía bên , khi rời hậu hoa viên, Hoắc Đình Sơn chính sảnh.

Ngô Thông Hải sắp xếp thỏa, cần tiếp đãi quá thường xuyên, nếu nhất định sẽ trèo lên.

Ngô Thông Hải hôm nay hành động ban đầu quả thực khiến kinh ngạc, nhưng ngẫm kỹ thì cũng gì kỳ lạ.

Kẻ thô lỗ như Hùng Mậu, triều đình phái đến tiếp quản Ký Châu, phản ứng đầu tiên là g.i.ế.t c.h.ế.t đó, để sứ thần tử trận, hậu nhân vô phương.

Người tinh ý như Ngô Thông Hải, thể đoán trong quân U Châu g.i.ế.t ?

Hắn chắc chắn sẽ đoán .

Giết Ngô Thông Hải, dẫu rằng sẽ Hoàng Thông Hải, Lý Thông Hải, Tôn Thông Hải khác xuất hiện, nhưng Ngô Thông Hải chỉ một.

Hắn, Ngô Thông Hải, chết.

Một binh quyền, nhân mạch trong tay sâu, đến Ký Châu, việc với kẻ khác lẽ chỉ là xem kịch vui, hoặc khó dễ cho Hoắc Đình Sơn.

với Ngô Thông Hải, đó là dê miệng cọp, bước lên núi đao biển lửa.

Hắn cũng hiểu rõ bản dễ gây thù ghét, vì đến phủ Châu mục, vội vã tỏ lòng trung thành với . Miệng một câu đại tướng quân, chứ gọi là Hoắc U Châu; tặng lễ vật, dâng mỹ nhân, còn lấy danh nghĩa “lễ bái sư”.

Dẫu vẫn rõ vì Ngô Thông Hải đến Ký Châu, nhưng với thái độ như là đủ . Một điều như thế, lý do gì dung chứa.

Trong lúc suy nghĩ, Hoắc Đình Sơn đến một nơi.

Chỉ là dường như đến đúng lúc, y quan Phùng Ngọc Trúc đang giảng bài cho Mạnh Linh Nhi.

Hoắc Đình Sơn tạm dừng một chút, mới nhớ gần đây Mạnh Linh Nhi đang bận học hành, mỗi ngày đều giữa các .

Hôm nay triều đình đến, các mưu sĩ đều bận bịu, chỉ y quan Phùng Ngọc Trúc cần quan tâm đến việc .

Hoắc Đình Sơn đang định rời , thì lúc Phùng Ngọc Trúc : "Mạnh tiểu thư nghỉ ngơi hai khắc , sắp xếp suy nghĩ, đó sẽ tiếp tục giảng."

Bên trong vang lên tiếng đáp của Mạnh Linh Nhi.

Phùng Ngọc Trúc cho Mạnh Linh Nhi nghỉ giữa chừng, định nhân cơ hội vệ sinh, kết quả bước ngoài, liền thấy một bóng hình cao lớn trong sân.

Phùng Ngọc Trúc trong lòng kinh ngạc, vội vàng hành lễ: "Gặp qua chủ công."

"Văn Thừa cần đa lễ." Hoắc Đình Sơn gọi tên tự của , đưa tay đỡ lên.

Phùng Ngọc Trúc thẳng, nghiêm mặt : "Không chủ công đến tìm việc gì?"

Vị chủ công của kinh qua trăm trận, dù chiến trường chịu ít vết thương, nặng nhẹ đều , nhưng vì thể chất vượt trội so với thường, luôn điều dưỡng kỹ càng mỗi trận, lẽ nên bệnh ngầm nào, giờ tìm đến ?

"Đến tìm ngươi lấy ít thuốc." Hoắc Đình Sơn .

Lời dứt, Hoắc Đình Sơn thấy sắc mặt Phùng Ngọc Trúc lập tức đổi, bảo: "Không thuốc dùng."

Phùng Ngọc Trúc lúc mới an lòng.

Nếu chủ công bệnh, tình thế hiện nay sợ rằng sẽ lập tức đổi, một nữa xào cả ván bài.

Ký Châu mục là một ví dụ rõ ràng.

Phùng Ngọc Trúc hỏi: "Xin hỏi chủ công loại thuốc nào?"

Hoắc Đình Sơn sắc mặt như thường: "Thuốc cho phụ nữ khó chịu khi giao phòng."

Phùng Ngọc Trúc ngẩn , một lúc lâu thể định thần, suýt nữa tưởng nhầm.

Phụ nữ khó chịu khi giao phòng?

Chủ công từ khi nào quan tâm đến chuyện phụ nữ như , còn là kẻ nào hầu hạ mà dám đem việc với ?

Thông thường, những nữ nhân thể phục vụ đều mong thêm, dù cho khỏe cũng sẽ , sợ rằng sẽ mất tiền đồ của . Điều kinh ngạc nhất là, chủ công coi chuyện là thật nghiêm trọng, thậm chí đích đến hỏi lấy thuốc.

Nữ nhân đó rốt cuộc là như thế nào?

Phùng Ngọc Trúc vô cùng kinh ngạc, suy nghĩ khỏi trôi xa.

Hoắc Đình Sơn lạnh lùng : "Phùng Văn Thừa."

Phùng Ngọc Trúc giật tỉnh , dám hỏi thêm: "Chủ công, hiện tại trong tay loại thuốc đó, xin chủ công cho phép một thời gian để điều chế."

Hoắc Đình Sơn hỏi: "Khi nào thì thể xong?"

Phùng Ngọc Trúc đây là chuyện quan trọng, liền đáp: "Nhanh nhất là ba canh giờ."

"Đừng tiếc dùng thuốc ." Hoắc Đình Sơn nghĩ đến điều gì, bổ sung thêm một câu: "Điều chế nhiều một chút."

Phùng Ngọc Trúc kính cẩn đáp lời.

Hoắc Đình Sơn xoay rời .

Hắn thấy đây là việc khó , chuyện ăn uống và dục vọng là lẽ thường, bệnh thì cần chữa sớm, nếu thể phu nhân khỏe, tất nhiên cần dùng thuốc sớm, hổ.

Bùi Oanh vẫn vì nàng mà tìm thuốc, khi dạo quanh vườn một vòng, nàng về phía tiền viện.

Hoắc Đình Sơn giới hạn phạm vi hoạt động của nàng và con gái, từ vườn , chính sảnh viện , thậm chí ngoài phủ dạo chơi cũng .

Đi qua hành lang dài, Bùi Oanh thấy tiếng huyên náo, tiếng trong trẻo như tiếng chuông bạc, thanh thoát vui tai, trong gió dường như còn thoang thoảng mùi phấn son.

Phủ Châu mục đây là nơi ở của tướng lĩnh U Châu, theo như nàng , ngoài nàng, con gái và một ít , chỉ còn vài nha cũ ở đây.

rõ ràng, chủ nhân của mùi phấn son đó chắc chắn nha .

Bùi Oanh bước đến, thấy một viện các đây bỏ giờ ở.

Các cô nương xinh mặc y phục rực rỡ, dáng vẻ khác , từ phong thái nhẹ nhàng đến uyển chuyển, trưởng thành, cũng đôi mươi, từng đều rạng rỡ như hoa, giờ đây vui vẻ quan sát viện mới của .

Nhìn những khuôn mặt chân thành vui , lòng Bùi Oanh phức tạp vô cùng.

Một mặt, nàng mừng vì trong phủ thêm nữ nhân, giúp phân tán ít sự chú ý của , đỡ phiền nàng.

mặt khác, là một hiện đại từng công việc giáo dục, khi thấy những cô nương vốn nên còn ở tuổi học hành dồn hết tâm tư nam nhân, nàng khỏi cảm thấy nghẹn ngào.

nàng cũng hiểu, trong thời đại , phụ nữ nhiều lựa chọn, hành động của các nàng gì đáng trách.

Không của các nàng, mà là của thời đại .

Bùi Oanh bản xem như đang mâu thuẫn , chỉ dù mười năm hai mươi năm , nàng e rằng vẫn thể thích ứng nơi đây.

Đột nhiên thấy nàng.

Một cô nương lớn hơn Mạnh Linh Nhi một hai tuổi khẽ kéo tay áo bạn , hiệu cho đối phương qua bên .

Cô nương mặc váy màu hạnh đầu , liền giật : "Đó là ai?"

Các nàng đều rõ mục đích đến đây.

Nếu là đây, Chu Cẩm đến quân doanh U Châu, thời tiết U Châu khắc nghiệt, phía bắc còn giặc dã quấy nhiễu, đó là nơi nghèo khó, cho dù chính thất của một tướng quân nàng cũng tới.

hiện tại khác, quân U Châu chiếm lĩnh Ký Châu, mảnh đất trong tay bọn họ, Ký Châu liền kề U Châu, cả vùng đất đều thuộc về Hoắc Đình Sơn, hiện nay quân U Châu khác xưa nhiều, vị trí của các tướng lĩnh U Châu cũng vì mà cao hơn.

Theo Chu Cẩm, đây là một cơ hội .

Hiện giờ, quân U Châu là nơi lý tưởng, thì trời tru đất diệt, vì thế khi gặp quan Thường Thị qua Lạc Thủy, nàng dốc lòng tìm cách kết nối, cuối cùng dựa nhan sắc nổi bật để đó đưa nàng theo.

Khi đến đây, nàng rằng Hoắc Đình Sơn hiện chính thất, nàng xuất như , dám nghĩ đến chính thất, nhưng sủng cũng là điều , huống hồ chính thất quản thúc, cuộc sống hẳn sẽ tự do.

Nếu thể với tới Hoắc Đình Sơn, thì tìm một tướng quân địa vị cao cũng tệ.

Tốt nhất là mất vợ, nàng thể kế thất, sinh con, khi đó căn cơ của nàng vững chắc tại đây, cần đến vinh hoa phú quý, ăn ngon mặc là điều chắc chắn.

Chu Cẩm rằng ít cùng mục đích , hai xe nữ nhân đồng hành, ai là mang theo "hoài bão" mà tới?

Trước đây Chu Cẩm vội, nhan sắc nàng nổi trội, dáng cũng duyên dáng hơn các cô nương khác, trong nhóm nữ nhân thuộc hàng xuất sắc, nàng tự tin sẽ giữ , thậm chí sủng ái cũng thể.

Tuy nhiên, thấy phụ nữ xinh ở phía xa , lòng Chu Cẩm ngừng trĩu nặng.

Cô nương đó hiệu cho nàng qua là Trương Chi Tử, thấy nàng căng thẳng như đối diện kẻ thù, trong mắt thoáng qua một nét : "Ta , nãy bỗng phát hiện nàng ở đó. Ta đoán nàng chắc là sủng của Hoắc Đình Sơn, trong phủ mới đến, nên tới xem. nghĩ, nếu là nam nhân, cũng thích kiểu như ."

Từ lâu, nàng ưa Chu Cẩm.

Chu Cẩm chẳng chỉ xinh hơn các nàng chút ít , suốt dọc đường luôn kiêu ngạo, ai còn tưởng nàng quyền quý thu nạp về sủng .

Trương Chi Tử xoay mắt, hạ giọng : "Chu Cẩm, đừng chằm chằm quý nhân như thế, thất lễ lắm, cẩn thận quý nhân thích, cho đuổi ngươi ."

Chu Cẩm thu ánh mắt, hừ lạnh: "Ngươi đừng ở đây ly gián, trò vặt nhiều cũng chán, ngu mà mắc mưu ngươi."

Trương Chi Tử khẩy: "Ngươi ý là gì, thôi , gặp họa cũng là báo ứng của ngươi."

Chu Cẩm châm chọc : "Ngươi mới gặp họa, ngươi gặp họa cũng gặp."

Bùi Oanh xa rõ họ gì, chỉ thấy hai dường như tranh cãi, đó cô nương đầu tiên thấy nàng bên trong, còn cô nương mặc áo màu hạnh đầu nàng nữa, rời khỏi viện, tiến về phía nàng.

Bùi Oanh vốn định rời nhưng dừng , nàng cảm thấy cô nương đó điều với .

Chu Cẩm bước đến mặt Bùi Oanh, hành lễ vạn phúc: "Ra mắt phu nhân."

Bùi Oanh cúi chào đáp lễ.

Trong mắt Châu Cẩm thoáng qua nét ngạc nhiên, ý nghĩ nảy trong lòng càng thêm kiên định: "Phu nhân, hôm nay theo Ngô Thường thị phủ, Ngô Thường thị đem mười hai nữ lang cùng lễ vật dâng cho Hoắc U Châu."

Bùi Oanh đến " Ngô Thường thị ", rằng đó là của triều đình, họ xem như lễ vật trao qua đổi , lòng khẽ thở dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/chuong-39.html.]

Châu Cẩm cung kính : "Trong mười hai chúng , Hoắc U Châu hẳn sẽ chọn vài để ban cho các tướng lĩnh trướng. Ta thấy phu nhân thanh cao tuyệt sắc, tự phu nhân với như mây trời cách biệt, cho nên cả gan hỏi xem phu nhân phu quân nào là đại nhân, nếu thể, tranh giành với phu nhân."

Châu Cẩm nhiều nữ lang đồng hành nghĩ nàng ngông cuồng và liều lĩnh, lúc chuyện ngu ngốc.

trong lòng nàng khinh thường, nàng chỉ tốn tâm tư những đáng để bận lòng.

Vị phu nhân quý tộc vận y phục hoa lệ, chỉ riêng chiếc vòng ngọc hoàng đeo tay cũng là vật báu vô giá, phận chắc hẳn tầm thường, thể là sủng cơ của Hoắc U Châu, việc nàng tiên bày tỏ thiện ý cũng vô ích.

Lùi một bước mà , cho dù nàng là thê của Hoắc U Châu, thì lời nàng càng nên .

Nếu là tướng lĩnh tầm thường mà phu nhân như nàng, hẳn sẽ nâng niu như châu báu, bản nào thể tranh ?

Thà tránh cái uy của nàng sớm còn hơn.

Bùi Oanh ngờ tiểu cô nương gặp rằng sẽ tranh giành phu quân với nàng, bèn bật bất đắc dĩ: "Phu quân của tháng qua đời ."

"À?" Châu Cẩm kinh ngạc.

Thấy nàng tròn mắt, bộ dáng kinh ngạc chút giống Mạnh Linh Nhi, sắc mặt của Bùi Oanh mềm mỏng hơn đôi chút.

Châu Cẩm khi đến đây chuẩn nhiều lời, giờ chẳng dùng câu nào, hồi lâu chỉ nghẹn ngào một câu: "Xin , phu nhân xin nén đau thương."

Bùi Oanh hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi ?"

Châu Cẩm hiểu phu nhân hỏi , nhưng vẫn đáp: "Hai chín năm."

Hai chín năm, nghĩa là năm nay mười tám tuổi.

Bùi Oanh thầm nghĩ nàng trưởng thành, hỏi thêm: "Ngươi tự nguyện đến đây hầu hạ ?"

"Đương nhiên." Châu Cẩm cảm thấy lạ, phu nhân hỏi như ý gì.

Phải rằng đoàn xe của Ngô Thường thị dễ , nhưng một khi , suốt dọc đường nàng đều trải qua thoải mái: "Phu nhân ?"

Bùi Oanh thấp giọng: "Ta tình cờ rằng gần đây Hoắc Đình... Hoắc U Châu dường như khá thiếu nữ nhân. Nếu hôm nay các ngươi mới đến, e rằng tối nay sẽ yến tiệc."

Châu Cẩm sững sờ, ban đầu vui mừng, đó hiếu kỳ phu nhân điều , nhưng đối phương vẻ đến đây là đủ.

Thao Dang

Quả nhiên, hôm nay trong phủ tổ chức yến tiệc.

Ngô Thông Hải khi đến đây giữ thái độ khiêm nhường, dập đầu tặng quà, lời nịnh nọt ngớt, gần như đặt bùn đất.

Triều đình phái đến thể thiếu việc mở tiệc, sự thức thời của Ngô Thông Hải khiến Hoắc Đình Sơn hài lòng, nên lệnh cho yến tiệc tối nay tổ chức long trọng, rượu ngon, món quý thể thiếu, còn bảo Sa Anh chuẩn tiết mục giúp vui.

Sa Anh tận dụng luôn nguyên liệu sẵn , trực tiếp để các nữ lang mà Ngô Thông Hải mang đến lên kế hoạch.

Nhận tin, Châu Cẩm mừng rỡ thôi, nàng múa, mà múa giỏi, tiết mục giúp vui của yến tiệc tối nay là cơ hội để nàng thể hiện.

Nếu thể khơi gợi hứng thú của Hoắc U Châu, con đường phía của nàng sẽ khác.

Dĩ nhiên, nghĩ như chỉ Châu Cẩm, mười một còn cũng đều hăm hở, sẵn sàng phô bày sở trường của .

Mạnh Linh Nhi khi kết thúc buổi học với Phùng Ngọc Trúc, tình cờ tối nay trong phủ yến tiệc.

"Phùng , hôm nay là ai đến phủ ?" Mạnh Linh Nhi hỏi.

Phùng Ngọc Trúc đáp: "Triều đình phái một vị Trung Thường thị tới."

Mạnh Linh Nhi những ngày học hành Trung Thường thị là chức quan gì, hỏi: "Phùng , còn ai khác ?"

Phùng Ngọc Trúc đáp: "Không còn."

Mạnh Linh Nhi chút nôn nao: "Tiên sinh, con thể tham gia yến tiệc ? Con từng đến yến tiệc bao giờ."

Phùng Ngọc Trúc : "Con thể hỏi Công Tôn , nếu đồng ý thì đa phần vấn đề gì."

Mạnh Linh Nhi cảm tạ, đó vui vẻ tìm Công Tôn Lương.

Hiện nay nàng các mưu sĩ thu nhận học trò, ngày ngày thọ giáo, quan hệ của họ cũng thiết hơn nhiều so với . Trong các , Công Tôn Lương chút vai trò như chủ nhiệm lớp.

Nghe Mạnh Linh Nhi , Công Tôn Lương vuốt vuốt chòm râu dê: "Tối nay yến tiệc việc gì quan trọng, Mạnh tiểu thư tham gia cũng ."

Nói xong, Công Tôn Lương hỏi: "Bùi phu nhân cùng ?"

Điều khiến Mạnh Linh Nhi ngẩn , đáp: "Con sẽ về hỏi mẫu ."

Công Tôn Lương gật đầu.

Không lâu , Mạnh Linh Nhi với Công Tôn Lương rằng: "Mẫu chút mệt mỏi, nên tham gia yến tiệc."

Công Tôn Lương ý kiến gì.

Vậy là Mạnh Linh Nhi xuất hiện trong yến tiệc, vị trí của nàng ở cuối bàn, chỗ dễ gây chú ý, nhưng một tiểu thư án kỷ riêng trong tiệc, việc bản đủ khiến ngạc nhiên.

Ít nhất Ngô Thông Hải kinh ngạc thôi.

Theo ông , Hoắc U Châu con gái.

Chẳng lẽ là ái nữ của tướng lĩnh khác?

để nàng tham gia yến tiệc thì quá càn rỡ.

Dù trong lòng kinh ngạc, nhưng khi phát hiện những khác sắc mặt như thường, Ngô Thông Hải dám để lộ bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí khi Mạnh Linh Nhi sang, còn tươi thiện với nàng.

Yến tiệc bắt đầu.

Mạnh Linh Nhi ở cuối bàn, vị đại thúc mập mạp khắp nơi mời rượu, lời nịnh bợ bằng giọng điệu khéo léo.

Mạnh Linh Nhi mở rộng tầm mắt, đầu tiên thể những lời tâng bốc khiến cảm thấy thoải mái như , dường như ông luôn ở trong quân Hoắc U Châu, chứng kiến từng bước chân của .

Sau vài chén rượu ngon, đột nhiên Ngô Thông Hải đổi sắc mặt, nước mắt rơi lã chã, dường như say, lời thiếu suy nghĩ: "Đại tướng quân, ngài hạ quan hầu hạ bên cạnh bệ hạ bao năm, dù công lao cũng khổ lao, mà bệ hạ tâm tin tưởng Chung Cương, bỏ rơi hạ quan đến đây, thật là chỉ tiếng của kẻ mới, thấy ."

Nói xong, Ngô Thông Hải, kẻ " cũ" , rưng rưng nước mắt, lệ rơi đầy áo.

Hoắc Đình Sơn ở trong triều, nhưng trong triều cũng vài phần tai mắt của , nên hiểu rõ “Chung Cương” trong miệng của Ngô Thông Hải là ai.

Cũng như Ngô Thông Hải, Chung Cương là một trong các hoạn quan trong triều, đều là kẻ Thiên tử sủng ái. Chỉ là dường như Chung Cương cao tay hơn, rõ dùng cách gì khiến Triệu Thiên tử phái Ngô Thông Hải đến Ký Châu.

Còn thể trở về , mạng để trở về , là một chuyện khác.

Có thể , trong cuộc tranh đoạt sủng ái nơi triều đình , Ngô Thông Hải trở thành kẻ thất bại.

Ngô Thông Hải xong, đều hiểu rõ nguyên nhân đến Ký Châu.

Hoắc Đình Sơn cầm chén rượu đưa qua, tương vỗ vai : “Ngô Thường Thị chớ nên đau lòng, nếu thể trở về Trường An, thì đừng về.”

Ngô Thông Hải thầm mắng Hoắc Đình Sơn là con cáo già, chỉ thể trở về Trường An, nhưng liệu thể vẹn ở Ký Châu .

ngoài mặt, Ngô Thông Hải lộ vẻ cảm kích: “Đại tướng quân chí .”

Sau đó, rượu qua vài lượt, chính sự cũng bàn xong, yến tiệc tiến nửa .

Tiếng chuông bạc trong trẻo vang lên từ bên ngoài, từng bóng dáng kiều mỵ bước cửa.

Mạnh Linh Nhi khẽ mở to mắt.

Một loạt các tiểu thư trẻ trung xinh mặc áo hoa, đầu cài trang sức bạc, thắt lưng đeo chuông bạc, từng bước uyển chuyển, tiếng chuông ngân vang dứt, hương thơm ngào ngạt lan tỏa nơi các nàng qua.

Mạnh Linh Nhi kinh ngạc hào hứng, hóa trong yến tiệc còn những tiết mục , nhưng nhanh nàng cũng thấy chút tiếc nuối.

Vị trí của nàng , rõ, chỉ cảm thấy mơ hồ rằng thiếu nữ áo đỏ thật xinh .

Hoắc Đình Sơn ở thượng vị, là vị trí nhất của chính sảnh.

Nam nhân cầm chén rượu, ngón tay nhịp nhịp hoa văn lưu kim của chén, về phía , dường như đang xem vũ đạo, tựa như chẳng .

Sa Anh má đỏ hây hây, uống ít, giờ đây tự nhiên vỗ tay đệm nhịp cho các vũ nữ.

Trần Nguyên mặt biểu tình , những yến tiệc như thế từng xuất hiện nhiều , chỉ là…

Ánh mắt quét qua cuối dãy ghế, thấy Mạnh Linh Nhi hai mắt sáng rỡ, khỏi nhíu mày. Cuối cùng Trần Nguyên dậy, đến bên bàn cuối dãy.

Chu Cẩm thấy nam nhân thượng vị.

Sống mũi cao, đôi mắt phượng, lông mày như dao, là dung mạo cương nghị tuấn, khí thế trầm hùng, giận mà uy, còn trẻ hơn nàng tưởng tượng nhiều, chỉ mấy nếp nhăn nơi đuôi mắt mới vương chút dấu vết năm tháng.

Chu Cẩm từng gặp nhiều nam nhân, hoặc là đồ tể, hoặc là thương gia, hoặc là tiêu sư, cũng hoặc là quan gia, mỗi một dáng vẻ, như một đống bùn nhão, ngoài đẽ nhưng thực rỗng tuếch.

nam nhân thượng vị , tựa như rượu mạnh, cũng giống như đao qua lửa, nguy hiểm đầy hấp lực khác thường.

Chu Cẩm trong lòng vô cùng hân hoan, nhớ ít tin tức do phu nhân tiết lộ, càng thêm bồn chồn, liếc mắt đưa tình về phía thượng vị.

đang khi nhảy múa, Chu Cẩm chợt nhận ánh mắt của thượng vị dường như hướng về phía .

Chu Cẩm tranh thủ lúc xoay nhanh về phía , chỉ thấy một võ tướng bàn cuối dãy, cúi đầu chuyện với một thiếu nữ, đối phương gì, thiếu nữ tỏ miễn cưỡng dậy, theo võ tướng rời khỏi chính sảnh.

Chu Cẩm thu hồi ánh mắt, trong lòng thắc mắc chính sảnh một thiếu nữ nhập tiệc, nhưng chẳng để ý lâu, nàng đầu liền bỏ qua chuyện đó.

Một điệu múa kết thúc, các thiếu nữ đồng loạt khom eo, vẽ nên một đường cong duyên dáng để kết màn, Sa Anh là đầu tiên vỗ tay.

Ngô Thông Hải lập tức vỗ theo, tiếng vỗ vang rần, : “Đại tướng quân, ngài thấy thế nào?”

Hoắc Đình Sơn chỉ đáp: “Ngô Thường Thị phiền lòng .”

Nụ của Ngô Thông Hải càng rạng rỡ, lập tức chỉ Chu Cẩm, giả vờ trách mắng: “Chu Cẩm ngươi mà kém cỏi thế, mau lên hầu hạ.”

Trương Chi tử khẽ cắn răng, nàng sớm Ngô Thường Thị thiên vị.

Chu Cẩm nhoẻn miệng , thì ở thượng vị nhạt giọng : “Ta cần, tìm khác hầu hạ .”

Ngô Thường Thị sững sờ, thầm nghĩ Hoắc Châu Mục xem thường Chu Cẩm ?

Chu Cẩm má đào mặt trái xoan, da trắng như ngọc, sở hữu hình diễm lệ như , để mắt ?

Hoắc Châu Mục đây chẳng là từ chối một cách khách sáo ?

Vậy nên Ngô Thông Hải nản chí, : “Đại tướng quân, lúc đến Chu Cẩm còn nàng ngưỡng mộ ngài vô cùng…”

Câu dứt thì Hoắc Đình Sơn nhạt: “Nữ tử thiên hạ ngưỡng mộ chẳng bao nhiêu mà kể, nếu ai ngưỡng mộ cũng cần từng quan tâm, chẳng thà khỏi cần đây nữa, đến những tiệm quán treo bảng, để các nàng xếp hàng tìm chẳng hơn ?”

Sắc mặt của Ngô Thông Hải xanh xao, biến đổi liên tục.

Hùng Mậu lặng lẽ uống một hớp rượu.

Cái miệng của Đại tướng quân ngày càng kiêng dè chút nào.

Bị Hoắc Đình Sơn cho phá bĩnh, khí trong yến tiệc chút ngượng ngập, Ngô Thông Hải cũng dám cưỡng cầu thêm.

Cho đến khi yến hội kết thúc, chuyện đều theo quy củ.

Giữa chừng, Mạnh Linh Nhi rời tiệc, trở về phòng , nàng đến chỗ của Bùi Oanh.

Đây là đầu nàng tham dự yến tiệc, nhưng mẫu , nên nàng kể tất cả cho Bùi Oanh.

Bùi Oanh con gái kể sinh động về thuật “biến sắc” của Ngô Thường Thị, nàng trong yến tiệc nhiều thiếu nữ múa, mỗi đều xinh như hoa, nhiều đến đờ đẫn.

Nghe đến đây, trong lòng Bùi Oanh mới thả lỏng.

Nhìn đờ đẫn thì , chỉ sợ xem gì.

Tiễn con gái xong, Bùi Oanh khẽ : “Đêm nay thể ngủ yên giấc .”

Nàng tắm rửa xong, chuẩn lên giường.

khi nàng định thả màn che bên giường xuống, thì tiếng gõ cửa.

“Tân Cẩm, cửa khóa .” Bùi Oanh đáp.

Bộ y phục nàng khi tắm đem giặt, vì thế nàng khóa cửa.

Giờ đây dường như cũng chẳng cần khóa, trong phủ Châu mục binh lính canh gác, kẻ gian khó lòng . Còn về kẻ biến thành “cẩu tinh” sống bên cạnh, thỏa ước với nàng, sẽ phòng giữa đêm.

“Cạch.” Cửa phòng mở .

Trước giường bình phong, Bùi Oanh thấy , nhưng tiếng bước chân khác lạ.

Bùi Oanh nghi hoặc: “Tân Cẩm?”

“Phu nhân.” Là giọng nam quen thuộc với nàng.

Bùi Oanh run rẩy, tay nắm lấy màn lụa:

Hắn, đến đây?

 

Loading...