Đến từ hiện đại, mẫu thân ta danh chấn tứ phương - Chương 40

Cập nhật lúc: 2024-11-03 14:07:47
Lượt xem: 399

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Xèo..."

Ngọn lửa khẽ l.i.ế.m qua tim đèn, căn phòng mờ tối dần sáng lên. Trong ánh sáng le lói đó, Bùi Oanh thấy một bóng đen dài, đáng sợ từ từ tiến từ bên cạnh, như một con thú dữ đang săn mồi trong âm thầm.

Nàng vòng qua tấm bình phong, đến gần .

Hơi thở của Bùi Oanh trở nên gấp gáp. Nàng ngừng một chút, chầm chậm ngẩng đầu lên: "Ngài... Ngài đến đây?"

Hắn phía tấm bình phong, cách giường vài bước, đèn ở phía chiếu sáng, nhưng ánh sáng chặn bởi tấm bình phong, khiến khuôn mặt chìm trong bóng tối, chỉ còn đôi mắt ánh lên tia sáng mờ, như ánh của một con sói đơn độc trong đêm.

Trái tim Bùi Oanh khẽ run rẩy.

Hoắc Đình Sơn bước đến gần hơn: "Phu nhân khỏe, mang thuốc đến."

Bùi Oanh thấy đến, thở căng thẳng, nhưng vẫn nhớ nàng khỏe, nỗi lo lắng cũng dần dịu .

Hóa vẫn còn nhớ, đêm nay chắc sẽ gì.

Bùi Oanh từ từ thả lỏng .

Hoắc Đình Sơn tiến đến giường nàng, xuống chút ngại ngần, từ lấy một hộp bạc nhỏ.

Thao Dang

Chiếc hộp bạc chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay của một cô nương, tròn trịa như một cái bình, nắp và đều hoa văn tinh xảo, mặt ngoài còn khảm mấy viên đá quý rực rỡ.

Bùi Oanh nghi hoặc hỏi: "Đây là thuốc ?"

Hoắc Đình Sơn gật đầu, mở nắp hộp bạc nhỏ.

Quả thật là thuốc, là một loại cao, chế từ loại dược liệu nào mà màu xanh lục óng ánh, nếu vì mùi thuốc thanh nhẹ thoang thoảng, lẽ nàng tưởng bên trong là một loại mực nào đó.

phần ngại ngùng với loại thuốc , Bùi Oanh vẫn mỉm : "Đa tạ tướng quân."

Nói xong lời cảm ơn, nhưng thấy vẫn giường nàng, dường như ý rời .

Bùi Oanh thoáng giật , vội : "Giờ cũng muộn , đêm nay yến tiệc ngài cũng mệt mỏi, chi bằng tướng quân về nghỉ ngơi sớm thì hơn."

Hoắc Đình Sơn đáp một cách nghiêm túc: "An giấc chẳng vội. Phu nhân vì của khỏe, khó tránh khỏi cảm giác áy náy, đợi phu nhân bôi thuốc xong sẽ rời ."

Bàn tay mảnh mai đặt chăn gấm của Bùi Oanh khẽ nắm , nhưng thả nhanh chóng. Nàng đưa tay , định lấy hộp bạc nhỏ từ tay .

Hoắc Đình Sơn để nàng lấy, nàng thì cứ cho nàng.

Chiếc hộp bạc tay, Bùi Oanh cố giữ vẻ bình tĩnh: "Thuốc sẽ bôi ."

Hoắc Đình Sơn bên cạnh, lười biếng: "Phu nhân lúc nào bôi xong thuốc, lúc đó sẽ ."

"Hoắc Đình Sơn!" Bùi Oanh tức đỏ mặt.

Mới đầu quen nhưng giờ Hoắc Đình Sơn vẻ thích nàng gọi tên mỗi khi tức giận. Hắn nhướng mày : "Phu nhân gọi , chẳng lẽ cần giúp đỡ? Cũng ."

Nói đưa tay lấy hộp bạc nhỏ, Bùi Oanh vội tránh tay , cũng dịch trong giường.

"Không cần ngài giúp, tự ." Bùi Oanh vội .

Hoắc Đình Sơn chỉ bộ đưa tay lấy, giờ lấy cũng . Hắn nép bên trong, thấy gò má nàng đỏ bừng, đôi mắt tròn như hạt dẻ cảnh giác , giống như chú thỏ nhỏ hoảng sợ.

"Được, phu nhân cứ tự nhiên." Hoắc Đình Sơn tiến gần.

Bùi Oanh im lặng một lúc, nhận thật sự đang chờ, như , nàng bôi xong thuốc lúc nào, sẽ lúc .

"Phu nhân?"

Bùi Oanh trả lời .

"Ta cho phu nhân thời gian một khắc, nếu qua một khắc mà phu nhân vẫn bôi xong, sẽ ." Hoắc Đình Sơn tựa cây cột bên giường.

Bùi Oanh vội ngước một cái, cúi đầu, ngập ngừng một lúc, cuối cùng kéo chăn gấm bên cạnh lên, phủ lên .

Không ai gì thêm, lớp chăn gấm thỉnh thoảng khẽ động.

Trong tình cảnh , Bùi Oanh gần như nghẹt thở trong tĩnh lặng .

Thời gian chầm chậm trôi qua, đúng một khắc, Bùi Oanh rút tay khỏi chăn.

Đầu ngón tay nàng vương chút sắc xanh, Bùi Oanh cố ý giơ tay mặt : "Thuốc bôi, tướng quân thể về ."

Hoắc Đình Sơn gì, khẽ nghiêng , lấy hộp bạc nhỏ mà nàng đặt bên cạnh, mở nắp .

Bùi Oanh giật lạnh toát tay, vội đoạt : "Ngài ?"

Hoắc Đình Sơn ôm nàng lòng, vòng tay siết c.h.ặ.t lấy nàng, nhưng động tác vẫn chậm .

"Xoạch." Nắp hộp bật mở.

Trước đó khi mở hộp bạc , thuốc bên trong đầy ắp, gần tràn miệng, trải đều mịn màng. Giờ mở , thuốc vẫn đầy, nhưng phía một dấu lõm nhỏ.

Hoắc Đình Sơn nắm lấy tay Bùi Oanh chạm thuốc, các ngón tay đan giữa các ngón của nàng, khiến nàng mở bàn tay .

Bùi Oanh tim đập mạnh, rút tay nhưng sức bằng , giữ c.h.ặ.t khiến nàng thể cựa quậy.

Dẫn dắt tay Bùi Oanh, Hoắc Đình Sơn đưa tay nàng áp lên thuốc trong hộp bạc.

Ngón tay trắng ngần nhẹ nhàng chạm vết lõm mặt thuốc, thừa thiếu, vặn che hết dấu lõm.

Rõ ràng, nàng chỉ chấm qua một chút, còn là chấm nhẹ, để qua mặt .

"Xem phu nhân thực sự cần giúp đỡ ." Hoắc Đình Sơn ẩn ý.

Lời của khiến Bùi Oanh run lên, nàng ôm trong lòng , lưng chạm n.g.ự.c . Dù đêm thu chút lành lạnh, nhưng Bùi Oanh cảm giác như tựa bếp lửa, nóng len lỏi đến nàng hoa mắt chóng mặt.

"Ta bôi kỹ, giờ bôi ." Bùi Oanh cố thử giãy giụa.

Hoắc Đình Sơn đè nàng xuống, đặt nàng giường: "Đợi phu nhân tự bôi, sợ là qua mấy đêm nữa, thuốc vẫn hao tổn."

Khi xuống, thấy bên tay một dải buộc tóc, Hoắc Đình Sơn nhếch mày, lấy nó buộc hai tay nàng : "Phu nhân ngoan ngoãn chút, chỗ thương nhẹ, nếu chăm sóc cẩn thận, sẽ khó mà lành, thậm chí ảnh hưởng đến sức khỏe."

Bùi Oanh chút d.a.o động, nhẹ giọng : “Ta chịu xử lý, chính cũng sẽ tự bôi thuốc.” Tay trói , khiến Bùi Oanh kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch: “Hoắc Đình Sơn, ngươi dám !”

Hoắc Đình Sơn thấy nàng hai tay dang , thể động đậy mà còn giãy giụa, bèn dùng đoạn dây tóc còn xuyên qua hoa văn rỗng đầu giường buộc c.h.ặ.t : “Ta cho phu nhân cơ hội, nhưng phu nhân giấu giếm , thể tin tưởng ? Phu nhân chớ giận, đợi bôi thuốc xong sẽ tháo dây .”

Tay của Bùi Oanh cố định ở đầu giường, nàng nhận buộc tay , bàn tay bất giác co rút , trong lòng khỏi run rẩy, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn: “Tướng quân, lừa ngươi nữa, ngươi cởi dây , để tự bôi thuốc ?”

Hoắc Đình Sơn nàng gọi thẳng tên , bây giờ mềm mỏng gọi là “tướng quân”, trong lòng nghĩ nàng cũng khá tùy cơ ứng biến.

“Không , thể tin phu nhân.”

Bùi Oanh thấy thương lượng thành, bắt đầu giãy giụa.

Hoắc Đình Sơn giường, nữ tử xinh bên cạnh ngừng bồn chồn, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.

Khi đến đây, nàng đang định ngủ, tóc gỡ, mái tóc đen dài xõa xuống, chỉ mặc lớp trung y và quần lót vội vã. Có lẽ do nàng quá vội, dây áo trung y cũng buộc kỹ.

Do đôi tay trói, nàng giãy giụa, cổ áo trung y mở , để lộ lớp áo trong thêu hoa mẫu đơn.

Dải ánh sáng nhẹ nhàng lọt qua bên cạnh bình phong, cột giường che khuất, chỉ một chút ánh sáng mờ mờ rơi xuống. Trên giường là nữ tử diễm lệ, môi đỏ, da trắng, nơi cổ tay đeo dây xanh, mái tóc đen rủ xuống khắp nơi.

Lúc đây, nàng như một yêu tinh bóng tối, chỉ cần dụ hoặc lòng , biến mất dấu vết.

Mùi hương thoang thoảng trong đêm dường như hiện lên, đầu ngón tay Hoắc Đình Sơn co rút, cảm giác trơn trượt từng chạm qua bàn tay như vụt mất.

Bùi Oanh thấy tiếng vang giòn tan, giống như tiếng bình bạc chạm nắp. Nàng thu ánh mắt , còn giữ lời kính trọng: “Hoắc Đình Sơn, ngươi định dùng gì để bôi ?”

“Đại phu Phùng việc bất cẩn, mang dụng cụ.” Hoắc Đình Sơn đáp.

Bùi Oanh , ánh mắt thoáng tối: “Không , thể dùng tay, tay ngươi bẩn.”

Hoắc Đình Sơn nhíu mày dài, nàng chê , khó khăn lắm mới giải thích: “Không bẩn, lúc đến rửa .”

Tuy , Bùi Oanh tin thói quen vệ sinh của , nghiêm nghị phản bác, “Bẩn, ngươi xong chẳng đổi chăn màn, cũng chẳng rửa, thật là bẩn.”

Hoắc Đình Sơn: “Ta lau qua .”

Bùi Oanh vẫn chê bai: “Phải rửa, lau thôi đủ, với ngươi cũng chẳng lau sạch.”

Hoắc Đình Sơn im lặng một lát, từ từ dậy khỏi giường.

Bùi Oanh rửa tay, liền đẩy lên phía , định nhân lúc cởi dây buộc tay.

Bên trong giường tối, Bùi Oanh một hồi mới thấy rõ cách thắt nút của dây.

Hai tay thể động đậy, nàng cúi định cắn một đầu dây để dần dần tháo . vài sợi dây buộc c.h.ặ.t , nàng ghé sát vẫn rõ, thử vài cũng thể cắn .

“Phu nhân đừng cố sức, đợi lát nữa sẽ tháo cho phu nhân.”

Mỗi tiếng bước chân gần, tim Bùi Oanh run lên, tựa như bông tuyết nhẹ nhàng gió đánh tan.

Bóng đen phủ lên, bao trùm bộ giường.

Tân Cẩm đến kỳ, hôm nay dành nhiều thời gian hơn bình thường để xử lý việc của . Đợi xong xuôi, nàng định phòng Bùi Oanh như thường ngày để lấy y phục cần giặt.

Tân Cẩm chạm tay lên cửa, mới đẩy nhẹ, chợt thấy âm thanh lạ trong phòng.

Như một tiếng rên nhẹ pha chút run rẩy.

Tân Cẩm ngập ngừng, phu nhân khi ngủ luôn yên tĩnh, phát tiếng động khác.

Chẳng lẽ phu nhân gặp ác mộng?

Tân Cẩm đang định bước xem, thì thấy tiếng bên trong.

“Quả thật chút đỏ sưng, phu nhân vất vả .”

Tân Cẩm như điện giật, vội rút tay , may mắn là nàng ngừng một chút, nếu gây phiền toái.

Nàng nhẹ nhàng khép cửa , lui đến cổng viện để canh.

Trong phòng.

“Phu nhân tiền kiếp nhất định là thần linh trời, quản lý non sông chín châu, phong điều vũ thuận, mưa móc nhuần thấm chỉ do một ý nghĩ của phu nhân mà .”

Bùi Oanh giường, nhắm c.h.ặ.t mắt, thấy lời , mi mắt run lên dữ dội, giận đến mức lấy kim khâu miệng .

“Hoắc Đình Sơn, ngươi đừng nhảm!”

Nhắm mắt , những cảm giác khác trở nên rõ ràng, như thể đang cố ý cảm nhận.

Thật kỳ lạ.

Bùi Oanh mở mắt nữa.

Trong giường tối, ánh sáng bên cạnh che khuất, nàng chỉ thấy bóng tối của đổ xuống, rộng lớn như một ngọn núi cao chót vót, cũng như một con rồng dài uốn lượn.

Không ai gì, trong phòng chỉ tiếng thở phập phồng, một nhẹ nhàng gấp gáp, còn nặng nề trầm lắng.

Ngoài tiếng thở, còn tiếng động khẽ khàng, như bánh dẻo rơi nước đường, từ từ vớt lên, kéo theo sợi đường ngọt ngào.

Bùi Oanh nhịn giục: “Xong ?”

Hoắc Đình Sơn: “Xong .”

Bùi Oanh cảm thấy gì đó , nhận lừa , liền kêu lên: “Hoắc Đình Sơn.”

“Phu nhân chớ nóng giận, thật sự xong , phu nhân thư thả chút.” Hoắc Đình Sơn chậm rãi rút tay , dùng tay trái chỉnh y phục cho nàng.

Khi cảm thấy y phục ngay ngắn, Bùi Oanh mới thở phào, nóng má và tai giảm phần nào, đầu định bảo cởi dây tóc, thì thấy đang chăm chú tay .

Ánh mắt cụp xuống, đầy vẻ nghiên cứu, như đang xem xét một tấm bản đồ da dê.

Ánh sáng từ bên giường chiếu xuống, chỉ thấy ngón tay nhuốm chút màu xanh, nhưng nhạt hơn màu trong bình bạc nhỏ.

Hoắc Đình Sơn cảm nhận ánh mắt của Bùi Oanh, bèn ngước lên, ánh mắt đầy ẩn ý giơ tay lên khoe: “Giờ thì phu nhân , nhanh, mà là bôi thuốc đều mất chút thời gian.”

"Ầm."

Cánh cửa phòng đóng sầm , suýt nữa tấm cửa va mặt của Hoắc Đình Sơn đang ngoài cửa.

Hoắc Đình Sơn lặng lẽ một thoáng, đó mới xoay .

Từ bên ngoài phòng, Tân cẩm tiếng đóng cửa liền ngẩng đầu, ánh mắt bất ngờ chạm ánh mắt của Hoắc Đình Sơn.

Người đàn ông bước từ phòng kìm nén tất cả cảm xúc, trong chốc lát trở về dáng vẻ uy nghiêm của Hoắc Châu mục.

Tân Cẩm nhanh chóng cúi đầu, dám nhiều thêm, thật khó mà liên hệ đàn ông mặt với vị chủ nhân nhẹ .

Hoắc Đình Sơn bước về thư phòng.

Tối nay, Bùi Oanh cứ ngỡ sẽ trằn trọc khó ngủ, nhưng thực tế .

Loại thuốc cao dùng loại dược liệu gì, dịu nhẹ tác dụng nhanh chóng, cơn khó chịu nàng tan biến trong chốc lát. Nằm trong chiếc chăn gấm mềm mại, phụ nữ xinh dần giãn đôi mày, nhanh chìm giấc ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/chuong-40.html.]

...

Mặt trời dần lên cao, ánh sáng mặt trời đánh thức thị trấn yên tĩnh. Hôm nay Mạnh Linh Nhi vẫn dậy từ sáng sớm như ngày.

Giờ đây nàng khác với , nàng thầy dạy dỗ, mỗi ngày đều dậy sớm học hành. Không ngủ nướng quả là điều tiếc nuối, nhưng nàng thích cuộc sống hơn.

Chỉ điều hôm nay khác hôm qua, Mạnh Linh Nhi thấy Bùi Oanh xuất hiện trong phòng , kinh ngạc : "Mẫu , đến?"

Nàng dậy sớm học hành, nhưng mẫu thì cần, bởi hai con thường cùng dùng bữa sáng.

"Đã lâu cùng Linh Nhi ăn sáng, nên đến thôi," Bùi Oanh mỉm .

Khi điều , trong lòng nàng chút áy náy.

Chỉ nàng rõ đây là lý do chính. Thực chất, nàng sợ Hoắc Đình Sơn bắt dùng bữa cùng , nên đến tìm con gái.

Tiểu cô nương chẳng chuyện gì, nhưng vui mừng, liền bảo Thủy Tô chuẩn .

Khi bữa sáng còn dọn lên, Bùi Oanh nhàn rỗi dạo quanh phòng một chút, phát hiện trong phòng con gái thêm nhiều vật dụng so với nàng đến.

Những chiếc hộp trang sức chồng chất và các vật lạ mắt trải đầy bàn, nàng khỏi ngạc nhiên.

Mạnh Linh Nhi ngượng ngùng, chỉ những đồ lạ bàn: "Mẫu , đây là quà từ các thầy."

Nàng chỉ đống hộp trang sức: "Những cái là do Trần Hiệu Úy gửi đến, bên còn chỗ chứa, hỏi thể gửi tạm qua đây . Con... thấy chúng khá nên đồng ý."

Mạnh Linh Nhi lo lắng mẫu : "Mẫu , con lấy quá nhiều ?"

Chuyện Bùi Oanh .

Phần lớn những trang sức đều từ kho báu của Viên Mộng chân nhân. Lúc đầu, Hoắc Đình Sơn đưa nàng một chiếc vòng hoàng ngọc, đó bảo mang thêm nhiều hộp trang sức khác đến.

Nàng hứng thú với trang sức nên từ chối lời đề nghị của Trần Nguyên, ngờ đối phương chuyển hết sang cho con gái nàng.

nếu con bé thích, thì cứ để nàng vui chơi.

"Không , con cứ giữ mà chơi," Bùi Oanh xoa đầu Mạnh Linh Nhi.

Hai con cùng ăn sáng, đó Mạnh Linh Nhi học.

---

Trường An.

Là kinh đô đương triều, sự phồn hoa của Trường An dường như chẳng bao giờ lụi tàn. Đây là vùng đất hưng thịnh chân thiên tử, dù ngoài hoang vắng khốn khó dân chúng lầm than, Trường An mãi mãi là nơi tấp nập, ngựa xe ngừng.

"Thịnh Kinh Các" là một trong những tiệm bảo vật hàng đầu Trường An, nơi thu nhận nhiều kỳ trân dị bảo bậc nhất.

Những vật phẩm đủ quý hiếm, tinh xảo và sang trọng, cho dù chế tác từ vàng và đính đầy đá quý, cũng xứng bày trong Thịnh Kinh Các.

Mỗi món thể Thịnh Kinh Các đều giá cao ngất, chỉ một món đủ để thường nhịn ăn nhịn uống vài năm, thậm chí cả thập kỷ, món còn là độc bản, chiếc thứ hai.

Thế nhưng, giá cả cao đến mà Thịnh Kinh Các vẫn đông đúc, nơi là niềm yêu thích của những quyền quý.

Bọn họ thiếu tiền bạc, cái họ theo đuổi là sự độc đáo, những món tầm thường lọt mắt họ.

"Dung chưởng quầy, hôm nay trong các hàng mới ?" Một tiểu thư đeo vòng bạch ngọc cất tiếng hỏi.

Nàng mặc áo lụa cao cấp, chất liệu cực kỳ tinh xảo, khiến ngay cả các tiểu thư nhà huyện lệnh cũng trầm trồ, nhưng nàng chỉ là một nha trong nhà quyền quý.

Dung chưởng quầy nhận , liền : "Vãn Giang cô nương đến đúng lúc , hôm nay đúng là hàng mới."

Vãn Giang là chủ nhân phái đến, hàng mới liền : "Hôm nay gì mới, Dung chưởng quầy mau cho xem. Nếu hợp, chủ nhân nhà chắc chắn sẽ mua."

Dung chưởng quầy: "Mời lối ."

Chưa kịp dứt lời, bước .

Cũng là nha của một gia tộc quyền quý, tới hỏi xem hôm nay hàng mới gì .

Dung chưởng quầy bèn mời cả hai phòng trong.

Cách bố trí trong Thịnh Kinh Các cũng cầu kỳ, ngoài những quầy hàng ở ngoài trưng bày các món bảo vật nổi bật, càng sâu, vật phẩm càng quý giá.

Vào trong phòng, Dung chưởng quầy lấy một hộp gỗ, mắt ánh lên vẻ mê say đặc biệt: "Đây là món mới hôm nay, xà phòng của Bùi gia, đây là mẫu Hoa Mẫu Đơn trong bộ sưu tập Hoa Nghê Thường."

Chiếc hộp gỗ tinh xảo, mặt ngoài chạm khắc họa tiết hoa mẫu đơn sống động, các đường nét còn phủ phấn bạc, góc cùng một chữ "Bùi" thiết kế đặc biệt.

Thế nhưng, hai nha vốn quen đồ quý, thấy hộp cũng chỉ cho là khá , còn thuộc hàng xuất sắc nhất thì đủ.

"Dung chưởng quầy, bên trong đây là xà phòng của Bùi gia mà ngài ? Ta thấy vẻ bình thường." Vãn Giang .

Dung chưởng quầy : "Chớ vội, đây là bảo vật bậc nhất, hiện giờ giới hạn lượng mua, nhưng vài ngày nữa mỗi ngày chỉ bán tối đa một trăm năm mươi hộp, nhiều hơn là còn."

Hai kẻ hầu .

"Không giới hạn lượng?"

"Về mỗi ngày vẫn còn một trăm năm mươi hộp?"

Vật phẩm càng hiếm càng quý, thứ gọi là xà phòng bán nhiều như , liệu còn quý báu gì nữa, khiến coi trọng?

Dung chưởng quầy : "Xà phòng của Bùi gia là vật tiêu hao, dùng hết là hết, hai vị cô nương cứ xem thử."

Dung chưởng quầy từ khay nâng lên một cái chậu bạc nhỏ, đó ánh mắt của hai , mở hộp gỗ mẫu đơn, bên trong là lớp lụa vàng óng, lụa là một khối xà phòng trắng như ngọc.

Hai nha gần, rõ vật đó cũng hoa văn tinh xảo, hệt như hình mẫu đơn hộp gỗ.

Dung chưởng quầy cẩn thận lấy miếng xà phòng , đặt chậu nước chà nhẹ. Chẳng mấy chốc, từ lòng bàn tay ông, những bọt xà phòng mịn màng nổi lên.

Chỉ chà một chút, chưởng quầy yêu quý mà lấy miếng xà phòng , lau khô, đặt hộp: “Xà phòng Bùi gia là sản phẩm thế cho quả bồ kết, thể dùng để tắm rửa giặt giũ, dễ sử dụng, lưu hương lâu, mùi thơm thanh nhã dễ chịu, dễ phai.”

Hai nha kinh ngạc vô cùng.

“Dung chưởng quầy, thể thử một chút ?”

“Ta cũng thử.”

Dung chưởng quầy lập tức từ chối.

Công tử Mộ Dung dặn rằng đây là xà phòng mẫu, khi giới thiệu cho khách xong, phần còn là của ông.

Ông còn chẳng nỡ dùng, thể cho khác thử?

Vãn Giang ghé sát gần ngửi miếng xà phòng, quả nhiên ngửi thấy mùi thơm dễ chịu, hương thơm quả là hơn hẳn nước bồ kết, liền hỏi: “Dung chưởng quầy, xà phòng Bùi gia giá bao nhiêu?”

Dung chưởng quầy: “Mười lạng bạc một hộp.”

Vãn Giang: “Chờ đó, lập tức về với chủ tử của .”

Nha cũng vội vàng sẽ về bẩm báo chủ tử.

Dung chưởng quầy mỉm gật đầu.

Vãn Giang là nha của phủ Thừa Tướng, chủ tử của nàng là Thượng Quan Bình An.

Nhắc đến Thượng Quan Bình An, chốn kinh thành ai là , nàng là cháu gái đích tôn của Thượng Quan Thừa Tướng, là đích trưởng nữ, ngay từ khi sinh gia đình hết mực yêu chiều, ăn mặc dùng đồ so còn chu đáo hơn nhiều công chúa sủng ái.

Thượng Quan Bình An là khách quen của Thịnh Kinh Các, bình thường quen phung phí tại Thịnh Kinh Các, nha xong, lập tức rút năm mươi lạng bạc : “Ngươi mua năm hộp về, để xem thực sự thần kỳ như .”

Những cảnh tương tự nhanh xuất hiện tại khắp các phủ danh gia vọng tộc.

“Bảo bối mới của Thịnh Kinh Các ? Nó thực sự lạ lùng như lời ngươi chứ? Mau mua một hộp về.”

“Mười lạng bạc , giá cũng đắt, tạm mua hai hộp về chơi.”

“Gì? Ngươi vài hôm nữa sẽ hạn chế lượng? Thế thì mua ba hộp về .”

“Xà phòng Bùi gia? Bùi gia sáng tạo xà phòng , rốt cuộc là nhân vật nào, tại từng qua?”

---

Các hầu cầm bạc ào ạt kéo đến Thịnh Kinh Các. Dung chưởng quầy lượt thu bạc, trao cho từng từng chiếc hộp gỗ tinh xảo.

Những nô bộc cầm xà phòng về phục mệnh. Chẳng bao lâu, các quyền quý vốn quen với Thịnh Kinh Các thêm một chiếc hộp gỗ mắt trong tay.

Chiếc hộp tinh xảo trong mắt họ chỉ là vật bình thường, gì hấp dẫn, nhưng khi mở

Thượng Quan Bình An lấy miếng xà phòng bên trong , cảm giác vật trong tay cứng mà mượt, phần giống như cao dược, nàng đặt mũi khẽ ngửi.

Xà phòng hề nhúng nước, nhưng chỉ cần đưa sát ngửi thấy hương thơm, hoa văn bề mặt, mẫu đơn nở rộ, tinh xảo mà phức tạp, như thể sống dậy.

“Chủ tử, nước chuẩn xong.” Vãn Giang bưng chậu nước đến.

Thượng Quan Bình An cầm xà phòng nhúng nước, khi hai tay nàng xoa nhẹ, từ xà phòng bọt nổi lên.

“Thật đặc biệt!” Thượng Quan Bình An mở to mắt, nhấc tay lên khỏi nước, hít một .

Hương thơm dịu dàng, cảm giác mượt mà.

“Vãn Giang, mau mua thêm ba mươi hộp nữa, , mua hai mươi hộp .” Thượng Quan Bình An đổi ý.

Nhà nàng đông , ông bà nội, phụ mẫu , đến ruột thịt, cùng các chú thím.

Thượng Quan Bình An vốn cho rằng mười lạng bạc một hộp hề đắt, nhưng nghĩ đến trong nhà, nàng khỏi xót ruột.

Không mua hết một , chia mua dần .

---

Thịnh Kinh Các.

Dung chưởng quầy vui vẻ đám hầu về , thậm chí còn là hầu, mà là những công tử, tiểu thư danh gia tự đến.

Họ đều đến để mua xà phòng.

Từng như nhập hàng, bước là chi bạc, từng hòm bạc chảy quán, từng hộp xà phòng khỏi cửa.

Một truyền mười, mười truyền trăm.

Chẳng bao lâu, xà phòng Bùi gia như mọc cánh lan rộng khắp Trường An.

Gì cơ, ngươi đến xà phòng Bùi gia ?

Thế thì ngươi thời , ngay cả món hàng mới lạ như thế cũng , còn mặt mũi nào mà dự tiệc của chúng .

Gì cơ, ngươi còn dùng quả bồ kết, từng dùng qua xà phòng Bùi gia ?

Thật đáng thương, ngay cả xà phòng Bùi gia cũng từng chạm qua, , mang xà phòng của , hôm nay cho ngươi mở mang kiến thức.

Gì cơ, xà phòng Bùi gia thật sự hạn chế bán? Mỗi ngày chỉ bán một trăm năm mươi hộp thôi ?

Dung chưởng quầy, đây , hạn chế bán, bây giờ tiền bạc mà mua .

Đối mặt với những câu hỏi tới tấp, Dung chưởng quầy chỉ khổ giải thích: “Xin nhé, bán, mà là quá trình chế tác xà phòng Bùi gia công phu, thể trong một sớm một chiều , nên lượng cũng nhiều.”

Các quyền quý , trong lòng ít nhiều cũng thấy dễ chịu.

Quá trình chế tác công phu, thế thì là biểu tượng của địa vị , chỉ họ mới dùng nổi.

Dung chưởng quầy tiễn từng đợt đến mua xà phòng, trong lòng khỏi thán phục.

Ông là nhận ủy thác bán xà phòng Bùi gia, rõ ràng nhất là bán bao nhiêu hộp xà phòng, và trong đó kiếm bao nhiêu bạc.

Xà phòng Bùi gia là do Mộ Dung Thứ mang tới, nếu ông nhớ nhầm thì vị Mộ Dung Thứ lẽ đến từ U Châu…

Dung chưởng quầy hướng về phía U Châu mà trầm tư.

---

Ký Châu, phủ Châu mục.

Khi Tân Cẩm báo rằng Hoắc Đình Sơn mời nàng đến thư phòng, phản ứng đầu tiên của Bùi Oanh là từ chối, nàng hiện tại gặp đó.

Tân Cẩm : “Phu nhân, Đại tướng quân việc liên quan đến xà phòng.”

Bùi Oanh sững , đó mới nhận trôi qua một thời gian, lô xà phòng đầu tiên bán ở Trường An, xem kết quả .

Bùi Oanh dậy từ chiếc trường kỷ mềm mại về phía thư phòng.

Đây là đầu tiên nàng đến thư phòng của Hoắc Đình Sơn, nơi đây từng là chỗ việc của Châu mục Ký Châu. Người đó, Viên Đinh, là kẻ bạc đãi chính , thư phòng trang trí tao nhã, ánh nắng tràn đầy và cũng rộng rãi. Đáng tiếc giờ đây thành nơi của Hoắc Đình Sơn.

Bùi Oanh bước mới nhận trong thư phòng rộng lớn chỉ mỗi Hoắc Đình Sơn.

Nàng khỏi dừng bước, cảm thấy căng thẳng.

Đêm đó khi giúp nàng thoa thuốc, nàng tránh mặt , suốt mấy ngày liên tục tìm con gái. Có lẽ cũng nàng đang lẩn tránh, thấy mặt thì thôi, cũng chẳng tự đến bắt nàng.

Giờ đây là đầu tiên hai gặp mặt kể từ đêm đó.

"Phu nhân đến, mời ."

 

Loading...