Họ  vi phạm pháp luật, cũng   phiền  dân, nên mới dựng trại ở bãi đất trống rìa thị trấn. Ban ngày họ  ăn xin ở khu vực thị trấn, huyện hoặc những nơi đông  qua  như chợ, trung tâm thương mại…  nếu  ai xua đuổi hoặc gây rắc rối cho họ thì họ sẽ lập tức di dời. 
Họ ở một nơi nhiều nhất là ba đến năm tháng,  khi quen mặt sẽ di chuyển đến thị trấn tiếp theo để ăn xin.
Và kiểu nhóm  ,  chung, dù là chính quyền  cơ quan công an đều khó quản lý. Thậm chí vì sự xuất hiện của , mà tất cả bọn họ đều bước  khỏi lều như thể đang thị uy với . Hơn hai mươi , đều là nam giới,  già  trẻ,  ít thanh niên trai tráng.
Quả thật, tỷ lệ nữ giới trong các nhóm ăn xin thực sự  ít. 
  kinh nghiệm xử lý những chuyện như , nên tìm gặp thủ lĩnh của họ. Thủ lĩnh của nhóm ăn xin  họ Trần,  tật một mắt.  thẳng thắn hỏi ông  xem nhóm ông  gần đây  ai  mất tích .
Xét đến  phận cảnh sát của , ông  chỉ  thể hợp tác: “ là  vài ngày   một đứa trẻ  mất tích.”
“Ông   đứa trẻ mất tích ngày hôm đó mặc đồ gì ?”  vội vàng truy hỏi. 
Thủ lĩnh Trần gọi một  khác đến, gã đó trông to béo, thô kệch, tên là Tăng Quốc Hán. Đứa trẻ mất tích là   ăn xin cùng gã trong một thời gian dài, tên là Lý Tĩnh, 11 tuổi.
 vấn đề là Tăng Quốc Hán   cha của đứa bé đó, một cô bé   cùng một gã thô kệch như , điều  khiến  cảm thấy vô cùng bất thường. 
Ban đầu, Tăng Quốc Hán cũng    nhiều với , còn  ngừng nhấn mạnh rằng đứa trẻ  bỏ  thì cứ , xảy  chuyện gì cũng  liên quan đến họ, họ sẽ rời khỏi đây ngay lập tức…
 vẫn dùng  phận cảnh sát gây áp lực và nhấn mạnh rằng nếu thành thật thì  sẽ   khó nữa, gã mới chịu mô tả trang phục của cô bé  mất tích: “Áo phông hồng, quần jean xanh.”
Trang phục  y hệt với mô tả của Trương Chấn Thông về nạn nhân.
 cảnh giác đặt câu hỏi: “Một cô bé như     cùng một gã thô kệch như , hai   quan hệ gì?”
Tăng Quốc Hán sững sờ,  trả lời: “Cảnh sát , Lý Tĩnh   con gái, nó là con trai mà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/di-den-tan-cung-bong-toi/chuong-5.html.]
Lần  đến lượt  ngây .  còn tưởng cuối cùng   tìm đúng  , hóa  vẫn sai ? Áo phông hồng và quần jean đều là những trang phục  phổ biến.
 vô cùng thất vọng.  vì là trẻ em mất tích, theo lý thì  cũng  lập hồ sơ, nên đành tiếp tục hỏi. Tăng Quốc Hán  lượt giải thích, Lý Tĩnh là một đứa trẻ mồ côi  đây  gia nhập nhóm họ,  bé   giấy tờ tùy ,    . Vì trong nghề , chuyện ai đó đột ngột bỏ  là điều khá bình thường, nên gã  báo cáo việc Lý Tĩnh mất tích. 
Cuối cùng,  sự uy h.i.ế.p của , gã đưa cho  một tấm ảnh.
Gã dùng tay trái đưa qua, đó là một tấm ảnh chụp chung. Trên đó  bảy tám đứa trẻ,  khung cảnh chắc là chụp  dịp Tết, gã chỉ  một đứa trẻ  khuôn mặt tròn, chính là Lý Tĩnh.
Đến đây, họ cũng  thể cung cấp thêm thông tin nào nữa.   báo cáo cho Lão Từ ngay trong đêm.
Tối hôm đó, chúng   sự đồng thuận về việc danh tính nạn nhân  thể tạm gác , điều quan trọng nhất bây giờ là tìm kiếm La Hương Lan.
Đã hai ngày trôi qua, tuy cơ hội mong manh nhưng Lão Từ vẫn tin… La Hương Lan vẫn còn sống.
8
Sáng sớm hôm , Lão Từ  dẫn chúng   tìm kiếm. Từ làng của La Hương Lan,  thẳng về hướng Tây Bắc, nơi đó  chỉ hẻo lánh, mà còn  cầu và sông.
Thật lòng mà , tình hình  mấy khả quan.
 Lão Từ  ngừng động viên chúng ,  rằng chỉ cần   thấy thi thể, nhất định vẫn còn hy vọng! Chỉ cần  hy vọng thì những gì chúng  đang  sẽ  ý nghĩa to lớn.
Ông  ,  một khả năng đó là, khi Trương Hưng Nghĩa tấn công đứa trẻ vô danh , La Hương Lan   thấy và kịp thời chạy thoát.  vì trời tối nên cô bé  lạc đường, vô tình chạy  rừng hoặc những nơi hẻo lánh khác,  tìm thấy đường về nhà.
Ông  , nếu thật sự là  thì chúng  chính là tia hy vọng duy nhất của cô bé. 
Chúng  tin lời ông . Chính vì trong lòng đều  niềm tin, nên chúng  mới trở thành cảnh sát. Vì , dù thế nào chúng  cũng  tìm kiếm.
Chúng  dãi nắng dầm mưa, cuối cùng  tìm thấy cây cầu, nơi  nghi là hiện trường vụ án.