lắp bắp : “Không,   gì ạ.”
Chị    vài giây, ngập ngừng hỏi: “Em  cần giúp đỡ ?”
 lắc đầu,  tiếp tục  lên.
“Em, em  chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã!”
Giọng chị  bay xa dần phía  .
11.
   cao  xuống.
Đây là tầng ba mươi. Chỉ cần nhắm mắt , chúng  đều sẽ  thôi, đúng ?
 dò dẫm  lên, chuẩn  bước chân .
“Đừng nhảy!” Chị gái đó,  đuổi kịp lên.
  định để ý đến chị , chị   vội vàng kêu lên: “  gọi điện cho bố  em ! Họ sắp về ngay thôi! Em định nhảy xuống  mặt họ ? Họ yêu em nhiều như , em   họ sẽ đau khổ đến mức nào ? Em nhẫn tâm ?”
 dừng . Chị   chạm  điểm yếu của .  tại ? Rốt cuộc tại   can thiệp  chuyện của ? Tại   để  giải thoát?
Rõ ràng chúng  sẽ nhanh chóng trở nên   hơn.
  kìm , hét lớn  mặt chị : “Chị hiểu gì chứ! Cuộc đời     tan nát ! Họ  gì về , chị   ?  !   hết!   sạch sẽ,   bẩn thỉu,  là đứa trẻ hư,  cả đời   hy vọng, là một phế nhân, chỉ  mang  đau khổ cho gia đình!”
“Không! Không  ! Em đừng kích động,  lùi  trong một chút, cẩn thận nhé,    . Chuyện của em    qua, nhưng   hề nghĩ như  về em.  thấy em là một cô bé đặc biệt lương thiện, đặc biệt .”
 ngây   chị : “… Cái gì?”
“ từng đến thăm em, còn  chuyện với em nữa, em…    nhớ ?”
Đầu đau quá. Không nhớ,   nhớ.
“Lúc đó  lẽ em…  chìm đắm trong một thế giới khác,   ấn tượng cũng là chuyện bình thường. Nếu em khó chịu thì đừng nghĩ nữa, cẩn thận chân,    gần  một chút,  ?”
  : "Tại    em lương thiện? Chị  thấy em đáng đời, là tự  chuốc lấy ?”
Giọng chị  đột nhiên trở nên nặng nề: “Đó    của em! Cho dù em   khác  tổn thương,  dư luận cuốn , còn  thể phơi bày vết thương của , cách em vùng vẫy cũng chỉ là tự nhốt   một khả năng khác. Ngay cả bây giờ, em cũng  tự kết liễu.”
Chị  từ từ , cũng từ từ tiến  gần .
“Em   xem,  trông cũng bình thường thôi đúng ?  em  , khi  học  thích hotboy trường, cũng chẳng bận tâm vẻ ngoài của   xứng với   , cứ thế mà theo đuổi một cách rầm rộ. Kết quả là    c.h.ử.i bới, chế giễu suốt bốn năm,   là cóc ghẻ gì gì đó.”
“  khó xử, cũng  cam lòng.  dùng  cách để trở nên xinh ,  những  coi thường   bất ngờ.   vẫn thất bại. Xương cốt vốn   .    tiền, cũng  dám phẫu thuật thẩm mỹ.   từng đau khổ, hoang mang, tuyệt vọng. Mỗi khi nhắm mắt , đều là những gương mặt chế nhạo đó.”
“ cũng như em,  cũng từng  c.h.ế.t quách  cho .  cuối cùng  vẫn chọn chấp nhận sự thật rằng  chỉ là một  bình thường.”
Chị   nghiêm túc  , hỏi: “Em thấy,    ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/di-loai/chuong-10.html.]
 c.ắ.n chặt môi , dùng sức lắc đầu.
Chị  yên tâm mỉm : “Phải đó,  cũng  cho rằng   ,  nên, em cũng  sai.   chuyện xảy  với , so với chuyện em gặp , hình như cũng chẳng là gì. Chỉ là  mắng vài câu thôi, chỉ là  coi thường thôi. Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”
Chị  tự giễu nhếch mép: “ cảm xúc của chúng  là giống .  hiểu nỗi đau của em,  hiểu cảm nhận của em, giống như em lúc  nhất định hiểu .”
“Không.”  khó nhọc mở miệng.
“Không  chuyện nhỏ. Nỗi đau của chúng , là giống !” Mắt chị  long lanh nước.
Tim  như  ánh lệ rung động của chị  đục một lỗ nhỏ, khẽ lay động.
Có  đang lớn tiếng gọi tên .
Là bố . Họ lảo đảo chạy  khỏi hành lang, chân và giọng  đều run rẩy, nước mắt rõ ràng đang tuôn trào, nhưng  mặt vẫn cố gượng .
“Mẹ mua cho con gà nhà,  bổ. Con  đây thích nhất là canh gà hầm táo đỏ,  hôm nay sẽ hầm cho con uống. Về nhà cùng  uống canh nhé,  ?”
  họ,    kìm   đầu  xuống chân.
Gió thổi qua tóc , cao quá.  ngẩng đầu, ánh nắng bây giờ thật , dịu dàng bao bọc lấy .
 nheo mắt . Bầu trời xanh thẳm và những đám mây trắng tinh thật .
Nếu  thể sống vô tư lự  thế giới  thì hạnh phúc  bao.
 thực sự  thể   ?
Quên  tất cả, bắt đầu  từ đầu.
 thực sự  thể  một tương lai như  ?
Không nghĩ nữa.  nhắm mắt . Mở rộng vòng tay, mặc cho trọng tâm mất thăng bằng.
“Đừng mà” Bố  gào thét đến xé lòng.
 ngã về phía , ngã sấp xuống sàn nhà.
Đau quá. Thật sự  đau.
   bật   bật .
Bố  ôm chặt lấy ,    .
 nghẹn ngào : “Con xin  , cho đến cuối cùng, con vẫn vô dụng như . Lại   phiền bố  .”
Mẹ  nỡ dùng sức, chỉ nhẹ nhàng vỗ  một cái: “Không   những lời ngốc nghếch như  nữa! Mẹ  cần con hữu dụng,  cần con sống, sống vui vẻ. Chỉ cần con sống, đó là hạnh phúc lớn nhất của .”