khẽ nức nở: “Sau  con còn  thể vui vẻ ?”
“Có thể,  thể. Chỉ cần con sống, sống  sẽ  hơn thôi!” Trước khi bố  đưa  xuống lầu, họ đặc biệt cảm ơn chị gái.
 cũng cảm ơn chị .
Chị  xoa đầu . Trong lòng   một câu hỏi chôn giấu  sâu,  nhịn   hỏi chị .
“Chị ơi, bây giờ em    đáng thương,  t.h.ả.m hại ? Em  tư cách để đau khổ  đúng ? Nếu em tâm sự với  ,   cũng sẽ  ghét em nữa đúng ?”
Chị  đáp: “ . Bất kể em   gì, chúng  sẽ lắng  nghiêm túc, sẽ coi trọng cảm xúc của em, và sẽ ở bên cạnh em.”
Cuối cùng  cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn. Cảm ơn  .”
Chúng  rời .
Chị gái vẫn  trong hành lang,  chằm chằm  điện thoại. Ở mục tin nhắn ghim của chị  là một hình đại diện màu xám.
Trong lịch sử trò chuyện, thời gian vẫn tiếp tục. Đã mấy năm trôi qua,   vẫn luôn gửi tin nhắn cho chị . Mà chị  thì  hề trả lời  một tin nhắn nào.
Cũng  xóa. Chị  cũng  hiểu tại . Lật lên ,  lời xin  của    khi  nghiệp.
Anh  : “ cũng thích cô, nhưng  cố chấp  chịu thừa nhận, là do  quá sĩ diện, khiến cô    hiểu lầm, xa lánh.”
Sau đó,     tìm những  đó, từng  một để  chuyện.
Ảnh ghim  trang cá nhân của   là tấm ảnh chụp chung đầu tiên của họ.
Đã treo ở đó mấy năm .
Chị   thấy, nhưng cũng giả vờ như  .
Chị  do dự mãi,  gửi một tin: [Dạo   vẫn  chứ?]
Tin nhắn trả lời của đối phương lập tức bật .
[Anh đây!! Em… em thì , dạo  sống  ?]
12.
Chúng  chuyển  .
Bố    đưa   đổi môi trường, bắt đầu một cuộc sống mới.
Vì    ,  khi chúng  chuyển , vẫn  những ông bà hàng xóm hóng chuyện bàn tán.
Họ cảm thán  may mắn  c.h.ế.t, nếu  thì xui xẻo  bao, nhà cũng khó cho thuê.
Cũng     quá phiền phức,   chắc chắn  gả  .
Họ luôn tụ tập  một chỗ,  nhạo bố   xui xẻo.
 hễ chị hàng xóm  thấy, chị  sẽ tranh cãi đến cùng với họ.
Cho đến khi căn nhà cũ đón khách thuê mới.
Những  thích buôn chuyện kéo khách thuê mới  lảm nhảm, ý đồ kéo thêm một đồng minh trẻ tuổi.
“Cậu   , căn hộ  của , suýt nữa thành phòng ám đấy!”
Khách mới giật : "À, tại   ạ?”
Người  đại khái kể qua loa, nhưng khách mới  tham gia  đội ngũ  , ngược  còn hỏi cô gái đó cuối cùng thế nào ,  vui vẻ hơn  ?
Chị hàng xóm  thấy tiếng động, mạnh mẽ kéo cửa  xông tới.
“Mấy  bớt lo chuyện bao đồng   ”
Lời chị  đột ngột ngừng .
Mắt mở to.
Khách mới  thấy chị , nở một nụ  ngượng nghịu.
“Anh cứ sợ em   gặp . Giờ thì,  mới dám xuất hiện  mặt em.”
“Anh… ở căn nào?”
Khách mới chỉ  phía  lưng .
Chị gái định  gì đó, nhưng  im lặng.
Khách mới hỏi: “Em ăn cơm ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/di-loai/chuong-11.html.]
Chị gái nghĩ, thôi .
Chị  lắc đầu.
Ngón tay khách mới vân vê vạt áo.
“Em quen khu ,  là… giới thiệu cho  một chỗ nhé?”
Chị gái thở dài, đóng cửa,  bước .
"Có một quán canh ngon lắm, chủ quán và gia đình họ cũng nhiệt tình nữa.  mà  xa đây một chút,  thử ?"
Khách thuê mới vội vàng  theo, khóe mắt   tràn đầy ý   thể kìm .
Hai  sánh bước  xa.
Chỉ còn  những kẻ nhiều chuyện  lãng quên.
Ở quán ăn nhỏ cách đó khá xa, khách thuê mới   xuống thì thấy một cô gái bưng bát canh gà  .
Gương mặt cô tràn ngập nụ  rạng rỡ, tươi tắn, khiến  khác   cũng cảm thấy vui vẻ lây.
Khách thuê mới hỏi: "Đó là con gái của ông chủ ? Trông cô bé thật hiếu khách."
Chị gái gật đầu, giơ tay vẫy.
 chạy tới, thoạt tiên sững sờ,  mới  sang chị gái.
"Là   , chị?"
Chị gái ho khan hai tiếng.   thầm hiểu ý.
"Cái gì là ?"
Khách thuê mới tò mò hỏi.
Chị gái  thèm để ý đến  .
 hỏi chị món ăn chị  gọi,  ngân nga khúc hát chạy  bếp.
Đó chính là lúc hoàng hôn ráng chiều  nền trời rực rỡ, những đùn khói trắng lững lờ bay  từ cửa sổ.
Đường phố ồn ào náo nhiệt,  khí sinh hoạt thật ấm cúng.
Leng keng… leng keng… 
Tiếng chuông từ xa vọng .
Hệt như một giấc mộng    ai thức giấc.
Ngay cả tiếng chuông cũng  thể quấy rầy.
13.
Tiếng đồng hồ quả lắc cũ kỹ vang lên trầm đục.
Chắc  gần bốn giờ.
Cô y tá nhàm chán  qua phòng bệnh, thấy một nữ cảnh sát đang   bàn bác sĩ hỏi han.
"Bệnh nhân  54 hôm nay thế nào ?"
"Vẫn như cũ. Đứng ngẩn ,    một lúc, ngẩn . Khá là dễ chăm sóc."
Bác sĩ cắm cúi , thuận miệng đáp.
Cô cảnh sát  hỏi: "Tình trạng tinh thần của cô  thì ? Có  hơn  ?"
Bác sĩ nhíu mày, cân nhắc một lát.
"Vẫn cần theo dõi thêm."
Nữ cảnh sát mím môi,  lời cảm ơn với vẻ mặt phức tạp  rời .
Cô y tá  bóng dáng cô  khuất hẳn mới ló đầu .
"Sao cô cảnh sát  thỉnh thoảng  đến hỏi thăm cô bé đó thế nhỉ? Không  là con gái cô  đấy chứ?"
Bác sĩ đặt bút xuống,  khổ lắc đầu.
"Họ   huyết thống. Cô cảnh sát    trách nhiệm, quan tâm đến cô bé hơn cả bố  của nó!"