Cô y tá  hỏi: "Nói đến đây cũng lạ, bố  cô bé đó ?   bao giờ thấy ai khác ngoài cô cảnh sát đến thăm nó."
"… Họ đang chuẩn  sinh đứa thứ hai, giờ sắp đến ngày . Họ cho rằng cô bé   vô dụng , nên   từ bỏ,    từ đầu."
Cô y tá lúc  cũng chẳng  việc gì, dứt khoát kéo ghế,   chuyện với bác sĩ để g.i.ế.c thời gian.
"Không  huyết thống,  cô cảnh sát  quan tâm cô bé đến  chứ? Không lẽ  chuyện gì đó thầm kín…"
Bác sĩ ngắt lời cô .
"Đừng nghĩ lung tung. Cô   cứu cô bé , nên mới để tâm như ."
"Cứu như thế nào ạ?"
"Cô bé cứ  nhốt trong nhà. Bố  cô bé  tịch thu điện thoại,  cho  học, cũng  cho tiếp xúc với bất kỳ ai.
Thỉnh thoảng cô bé  đập cửa sổ cầu cứu, hàng xóm ai nấy đều nghĩ thà ít chuyện còn hơn nhiều chuyện, nên giả vờ như  . Dù  đến tối, bố  cô bé cũng  cách  cho cô bé yên lặng. Rồi một hôm, cô cảnh sát   ngang qua."
Cô y tá càng tò mò hơn.
"Bố  cô bé   với cô bé là vì ? Cô bé   gì  ạ?"
Bác sĩ khẽ thở dài, chậm rãi  từng chữ.
"Để  kể cho cô  câu chuyện của cô bé đó từ đầu nhé."
Cô y tá  tự chủ  mà thẳng lưng lên, khuỷu tay đặt  bàn, chăm chú lắng .
"Ở trường cô bé,   ngược đãi mèo, lúc nghiêm trọng nhất, thậm chí còn g.i.ế.c c.h.ế.t và p.h.â.n x.á.c mèo, vứt mỗi nơi một ít."
Cô y tá lập tức ngắt lời, tức giận  thôi.
"Thật quá tàn nhẫn! Nhà trường  quản !"
Bác sĩ lắc đầu.
"Không rõ là   camera giám sát  vì lý do gì. Tóm  là  bắt  , luôn   thủ phạm là ai."
"Rồi  nữa ạ? Có liên quan gì đến cô bé  ? Chẳng lẽ kẻ đó là cô bé? Nên cô bé mới  nhốt ư?"
"… Không. Không  cô bé. Cô bé là   cứu con mèo."
"Vậy cô bé   thấy hung thủ  ư?"
" , một  tình cờ. Cô bé  bắt gặp. Kẻ đó  là bạn học cùng lớp của cô bé."
Cô y tá thở phào nhẹ nhõm: "Vậy cô bé hẳn   với giáo viên và các bạn  chứ? Kẻ đó sẽ  bao giờ dám  chuyện như  nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/di-loai/chuong-12.html.]
Bác sĩ nhẹ nhàng đẩy cây bút bấm  bàn.
Thân bút lăn tròn về phía  hai vòng.
Giống như bánh xe thời gian.
Nghiền nát con .
"Cô bé quả thật  .  thật  may,   bằng chứng,   camera giám sát. Cô bé cũng   điện thoại để chụp ảnh."
"Mà  bạn học  cô bé tố cáo,   ngoại hình  tệ,  lòng   trong lớp, bình thường cũng  cách cư xử, giáo viên và bạn bè đều  quý mến  . Gia cảnh của   cũng khá giả."
Cô y tá nhận   điều  .
Bác sĩ  tiếp.
"Thế là  bạn học    ngược , rằng cô bé tỏ tình với    thành nên cố tình vu oan. Cậu  rủ cả lớp tẩy chay cô bé,   chuyện với cô bé."
Sắc mặt cô y tá trở nên vô cùng khó coi.
"Bắt nạt học đường? Bọn họ  đ.á.n.h cô bé ?"
"Không  xung đột thể chất. Nói chính xác hơn, đó là bạo lực tinh thần. Bọn họ cố tình khiến cô bé cảm thấy   tồn tại."
Biểu cảm của cô y tá rõ ràng dịu .
"Ồ, thế thì vẫn . Rồi  nữa ạ?"
Bác sĩ mím môi.
"Cũng   tất cả   đều  về phía  bạn đó. Ban đầu, vẫn  một  bạn trong lớp lén lút an ủi cô bé.  lâu dần, họ cũng sợ  cô lập, sợ  bàn tán. Họ nghĩ cô bé chắc   , nên dần xa lánh cô bé."
Cô y tá: "Chuyện  đúng là   gì đáng kể. Cứ mặc kệ bọn họ là  chứ gì, chăm chỉ học hành,   thi đỗ  ngoài, cả đời sẽ  gặp  nữa."
Bác sĩ  trả lời, chỉ tiếp tục: " cô bé   đau khổ trong lòng. Chuyện cô bé  oan,  chỉ trỏ vẫn  nguôi. Cô bé chỉ cảm thấy    tin tưởng, càng thêm đau đớn, giày vò."
"Những  bạn học đó ban đầu   với cô bé rằng họ tin cô bé   dối,  chuyện gì khó chịu cứ  với họ."
"Thế là cô bé  tìm đến họ. Cô bé   tin tưởng  nữa,  giữ vững tiếng  trong lòng ."
" họ   cô bé  quá, khó chịu, lải nhải dai dẳng. Một chuyện nhỏ xíu mà  mãi  thôi. Ai  cô bé  thật sự   gì . Họ chỉ là  lòng , giờ   cô bé bám lấy."
"Rồi  đó, họ chủ động tìm đến  bạn trai . Sự đoàn kết của tất cả  ,  duy trì dựa  sự chán ghét cô bé."
"Cô bé  hoang mang, dằn vặt,     . Cô bé   tìm  để kể lể, nhưng bố     để tâm đến, cho rằng cô bé tự tìm chuyện, rảnh rỗi sinh nông nổi. Trong mắt bạn bè, cô bé như  vô hình, cho dù một ngày nào đó cô bé suy sụp đến mức  lóc ầm ĩ, cũng giống như đang diễn một vở kịch độc diễn. Dưới khán đài, thậm chí còn   cả khán giả để chế giễu cô bé. Còn giáo viên thì hờ hững, khuyên cô bé đừng nghĩ nhiều, cứ tập trung học hành là ."
"Trong lúc tuyệt vọng nhất, cô bé lén lút lấy điện thoại từ ngăn kéo ở nhà. Cô bé như nắm  cọng rơm cứu mạng cuối cùng.