Camera giám sát phía  phát  ánh sáng đỏ u ám, nhắm thẳng  chúng .
 mỉm  với  : "Ở đây  hẻo lánh,  đây  ai   khu , nhưng bạn  tại  đột nhiên  lắp camera giám sát ?"
Anh  tò mò  thò đầu  xem, nhưng  nhanh chóng rụt  về, ngữ khí trở nên  chút sợ hãi: "Tại ... À, camera đang bật, chúng  còn  ở đây! Có  bảo vệ phát hiện, mách giáo viên ..."
Lời    chợt ngừng .
Bởi vì  cân nhắc cây gậy gỗ  vứt trong bụi cỏ  đó,  bất ngờ đập mạnh   gáy  .
Từ xa vọng đến tiếng bước chân gấp gáp và tiếng gầm thét của bảo vệ.
   ánh mắt kinh ngạc của  bé, nụ  càng thêm sâu: "Bởi vì,  chính là  họ  thấy mà."
Tay giáng xuống,  nhấc lên,   giáng xuống. Anh  ngã xuống đất, ánh mắt dần tan rã, tay vẫn khó nhọc bám víu  ống quần .
"... Tại ..."
  thèm để ý đến  , tiếp tục mỉm     về phía bảo vệ trong lòng nghĩ: Bố   yêu,  khi  chuyện, bố   hối hận ?
Hối hận vì  trách mắng con, hối hận vì  lạnh nhạt và đề phòng con đến .
Con là một đứa trẻ  đến nhường nào. Chị gái gặp kẻ , con  giúp chị gái báo thù. Con kiên cường hơn chị , hữu dụng hơn chị , đương nhiên cũng xứng đáng  yêu thương hơn chị .
Phải ?
8.
  thẫn thờ trong phòng thẩm vấn. Còng tay lạnh buốt, cùm c.h.ặ.t t.a.y ,  khó chịu. Đối diện là một nữ cảnh sát, cô  đang lật xem vài trang giấy.
 gọi cô : "Cảnh sát ơi, các cô  thông báo cho bố   ?"
Cô  ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc.
  tiếp: " cố ý đ.á.n.h  thương  bé đó, bởi vì    g.i.ế.c chị gái ,   chôn t.h.i t.h.ể chị  ở sân  khu chung cư của chúng ..."
Cô   dậy, rút chìa khóa xoay mở còng tay, cắt ngang lời : "Cô  thể  ."
  hiểu,  cô   phản ứng như : “Cô   thấy ? Tên đàn ông đó  g.i.ế.c ! Còn   g.i.ế.c  ! Các  cứ thế mà thả   ư? Anh  phạm tội,  cũng ! Cô nên báo cho bố  , để họ…”
Cô  thản nhiên "ồ" một tiếng, dùng ba từ ngắn gọn để kết luận về : “Cô   tội.”
Sao  thể?
Cô  mở cửa, thái độ trở nên kiên quyết, yêu cầu   ngoài.
 hoang mang bước ,  rời khỏi đồn cảnh sát một đoạn thì  thấy một tiếng chuông dài vang lên.
Trong… Đồn cảnh sát ư?
   , nắng gắt chói chang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/di-loai/chuong-7.html.]
Bức tường ngoài của đồn cảnh sát biến dạng thành cửa sổ sát đất, phản chiếu hình ảnh của .
Xanh xao, gầy yếu.
Tầm  chao đảo dữ dội, màu sắc quần áo nhòe , choáng hết cả mặt cửa sổ.
Màu xanh lam, một màu xanh lam rộng lớn như đại dương, ở giữa  vài đám mây trôi lững lờ.
  thể tin , nhắm mắt   mở .
  rõ . Không  nước biển,   mây trắng. Trang phục phản chiếu  cửa kính là bộ đồ bệnh nhân màu xanh trắng.
Sao  thể… Tay chân  cứng đờ,  bất động. Bên tai truyền đến những tiếng  chuyện vụn vặt, yếu ớt.
 mới giật  nhận ,   ở ngoài đồn cảnh sát, mà ở trong một căn phòng nào đó.
Vài bóng  lướt qua.  lùi  vài bước, né tránh cửa sổ, dán lưng  tường. Vừa  để  bên ngoài phát hiện,    thể  rõ hơn.
“Hôm nay bệnh nhân  54 thế nào?”
 nghiêng đầu   giường. Họ đang  về .
“Vẫn như cũ. Đứng thẫn thờ,   một lúc,  thẫn thờ. Khá yên tâm.”
Cô y tá thở dài: “Thật đáng thương, xảy  chuyện như  mà    bằng chứng. Nhà trường ém nhẹm kỹ quá, đến giờ vẫn   tên con trai đó là ai. Tội nghiệp đứa bé ,  chịu nổi áp lực nên  đến đây.”
“Không còn cách nào khác, bây giờ đều như . Không c.h.ế.t  thì   chuyện lớn. Chẳng qua là một cô bé  vấn đề về tâm thần thôi,  sánh  với danh tiếng của nhà trường và tiền bạc trong tay lãnh đạo?”
“Bố  cô bé cũng thật  dễ dàng gì, vất vả nuôi con khôn lớn,  là đứa con duy nhất, giờ thành  thế ,   chuyện, cũng  nhận  . Họ ngày nào cũng đến, con bé   thèm  họ lấy một cái. Sau  họ già  thì    đây!”
Từng câu từng chữ, như những nhát búa tạ giáng xuống.
Những ký ức méo mó như một cơn gió lốc ập đến, cuốn phăng, phá sập tòa cao ốc  xây dựng từng viên gạch trong đầu.
Bố  , thật   yêu .
Và ,    chị yếu đuối, càng    trai nào   thao túng trong lòng bàn tay.
Chỉ  hiện thực đau đớn và tàn khốc.
Một buổi tối tự học,  vì ham ăn mà nán  lâu hơn một chút,  đường vòng để mua đồ ăn vặt.
Thế nhưng  đường tắt về nhà,   gặp  kẻ .
Người đó là tên côn đồ trong lớp , tính tình  ,  việc cợt nhả nhưng     trai.
Khi đó, bạn bè trong lớp đang thịnh hành tiểu thuyết ngôn tình vườn trường bi thương,  còn lén lút gán khuôn mặt của    các nam chính đó, âm thầm ảo tưởng.
Từ hành vi mà ,   quả thực cũng giống như họ.