Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:15:00
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm , lúc nàng thức giấc thì trời còn hừng đông. Nàng khoác áo bước ngoài, Tạ Thế An đang ở sảnh Thiên chờ thỉnh an.
Thấy nàng bước , vội vàng dậy: “Mẫu .”
Vân Sơ ôn hòa hỏi : “Ăn sáng ?”
Tạ Thế An lắc đầu: “Con rời khỏi từ đường trực tiếp tới chỗ mẫu . Hai ngày nay con trầm tư suy xét nhiều điều, đa tạ mẫu trách phạt dạy dỗ.”
“Suy nghĩ cẩn thận là .” Vân Sơ : “Ngồi xuống, dùng cơm với .”
Tạ Thế An nhẹ nhàng thở một .
Mẫu đối xử với vẫn ôn hòa như , xem là suy nghĩ quá nhiều .
Dùng bữa nửa chừng, Vân Sơ đặt đũa xuống, cất lời hỏi: “Hôm qua sách, ngẫu nhiên thấy một cố sự thú vị, con qua một chút chăng?”
Tạ Thế An cũng lập tức buông đũa, bày tư thế nghiêm cẩn lắng .
Trước đây Vân Sơ bàn luận cùng y một chuyện thú vị ở triều đình và chiến trường. Nay nàng đột nhiên kể chuyện xưa, Tạ Thế An cũng lấy ngoài ý .
Vân Sơ dừng giây lát, mới chậm rãi cất lời: “Cố sự kể về một phu nhân, tận tâm nuôi lớn ba hài tử. Thế nhưng, khi ba đứa trẻ khôn lớn, chúng vì một chút mâu thuẫn mà sát hại nàng. Con cho rằng bọn chúng như là đúng sai?”
“Đương nhiên là đúng!” Tạ Thế An tỏ vẻ phẫn nộ: “Ba kẻ quả thực táng tận thiên lương, xứng đội trời đạp đất!”
Vân Sơ hỏi ngược : “Vậy nếu ba hài tử là cốt nhục ruột thịt của phu nhân thì ?”
Tạ Thế An đáp: “Ân dưỡng d.ụ.c nặng như công sinh thành. Phu nhân nuôi lớn chúng, thì chính là mẫu của chúng. Dù thế nào nữa, cũng tuyệt đối thể tay sát hại mẫu !”
Vân Sơ khẽ gật đầu: “Vậy nếu phu nhân mang họa mưu phản, ba hài tử g.i.ế.c c.h.ế.t nàng chỉ để bảo vệ bản và bộ gia tộc. Lúc , con cho rằng hành động của chúng là đúng sai?”
Tạ Thế An còn đáp lời nhanh nhảu như lúc .
Hắn trầm tư hồi lâu, mới ngẩng đầu, chậm rãi : “Mạng sống của cả gia tộc so với mạng sống của một phu nhân, dĩ nhiên là gia tộc quan trọng hơn. Nếu phu nhân hài tử g.i.ế.c là để giữ trọn vinh quang cho gia tộc, con nghĩ nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện chịu c.h.ế.t.”
Vân Sơ nở nụ nhẹ nhàng: “Ta cảm ơn con.”
Tạ Thế An bỗng dưng ý thức điều gì đó : “Mẫu cảm tạ con vì chuyện gì?”
Vân Sơ khẽ cong khóe môi.
Đương nhiên là cảm tạ y đưa lựa chọn y hệt như kiếp .
Cảm tạ y vẫn giống như kiếp , khiến khi động thủ, sẽ còn bất cứ chút chần chừ do dự nào nữa.
Tạ Thế An thỉnh an xong thì tới học đường để sách.
Mỗi ngày y đều đến đó sớm hơn nửa canh giờ, sách luyện chữ, vô cùng khắc khổ.
Y đang chuẩn rời .
lúc , đột nhiên tiếng ồn ào hỗn độn vọng tới.
Vân Sơ khẽ nhíu đôi mày liễu.
Thính Phong vội vàng chạy bẩm báo: “Bẩm Phu nhân, Nhị thiếu gia trúng con dế mèn tay Trần bá, xem giờ đây?”
Nhắc đến dế mèn, trong tâm trí Vân Sơ hiện lên hình ảnh tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác ngày hôm qua.
Tuy hài tử giáo dưỡng, lễ nghi, nhảy lên xằng bậy, nhưng hiểu hề ghét bỏ nó.
Nàng dậy, nhẹ nhàng bước sân.
Ánh dương quang sáng chói lòa, các di nương dẫn theo đám ca nhi tỷ nhi tới thỉnh an, khiến sân viện vô cùng náo nhiệt.
Vừa vặn Trần Đức Phúc cũng cầm lồng dế mèn tới. Hai đụng mặt , và Tạ Thế Duy thấy con dế mèn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-10.html.]
[]
Tạ Thế Duy tròn tám tuổi, hất cằm lệnh: “Đưa con dế mèn cho !”
Trần Đức Phúc tỏ vẻ khó xử: “Bẩm Nhị thiếu gia, con dế mèn là Phu nhân hạ lệnh cho lão nô mang tới…”
“Bảo ngươi đưa thì cứ đưa, lắm lời vô nghĩa như !” Tạ Thế Duy hừ lạnh: “Mẫu giờ là rộng lượng, há tiếc một con dế mèn !”
“Oa, con dế mèn thoạt thật lợi hại!” Tạ Thế Doãn bốn tuổi mở to đôi mắt tròn: “Nhị ca, thể cho cùng chơi với con dế mèn ?”
Tạ Thế Duy chút vui.
Trước giờ mẫu thương Tam nhất, Tam thứ gì cũng đều , thế mà bây giờ còn tới tranh đoạt một con dế mèn của nó...
“Một tên nhóc con như ngươi thì chơi cái gì, mau tránh sang một bên !”
Nó trừng mắt liếc Tạ Thế Doãn thẳng tới chỗ Trần Đức Phúc.
Phạm Khắc Hiếu
Trần Đức Phúc dù cũng chỉ là một hạ nhân, hơn nữa lão cũng Phu nhân vô cùng yêu thương các vị thiếu gia .
Lão cũng dám chắc Phu nhân thực sự ban con dế mèn cho Nhị thiếu gia , lỡ đó bảo lão tìm một con khác…
Đang lúc lão còn do dự, lồng sắt Tạ Thế Duy đoạt lấy.
Tạ Thế Duy mở lồng sắt, con dế mèn lập tức nhảy khỏi lồng, chạy vụt tới bụi cỏ gần đó.
“Cũng dám chạy trốn!”
Tạ Thế Duy ném phịch lồng sắt xuống đất chạy đuổi theo.
Một nam hài tám tuổi là lúc thể linh hoạt nhất. Nó lập tức phóng tới , con dế mèn nó đè gọn lòng bàn tay.
Nó bò dậy, ngước mắt lên thì thấy Vân Sơ đang trang nghiêm bậc thang cách đó xa.
Nó vội vàng cúi đầu hành lễ: “Khởi bẩm Mẫu .”
Những khác trong sân lúc mới chú ý thấy Vân Sơ xuất hiện, sôi nổi cúi đầu thỉnh an.
Ánh mắt Vân Sơ dừng Tạ Thế Duy.
Nhị thiếu gia Tạ gia hề di truyền chút thông minh cần mẫn nào từ Tạ Cảnh Ngọc. Hắn trời sinh tính tình bất hảo, thích sách, tám tuổi mà còn chịu tới học đường.
Ngày nào nó cũng ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao, nửa tháng thể tới thỉnh an ba bốn ngày coi là tệ.
Tuy rằng Tạ Thế Duy hài tử yêu thương nhất, nhưng cũng từng bất công, hài tử nào cũng tận tâm giáo dưỡng…
Tạ Thế Duy vốn ghét sách, nàng nhờ trưởng dùng thế lực Vân gia để đưa hài tử quân doanh... Chính vì quyết định sai lầm đó, tạo cơ hội cho Tạ Thế Duy tự do quân doanh Vân gia, vật chứng vu tội Vân gia mưu phản chính là do chính tay y giấu trong đống thư từ liên lạc giữa nàng và phụ ...
Đầu óc nàng cuồng, một luồng hàn khí đáng sợ bao trùm lấy Vân Sơ.
Tạ Thế An , sắc bén nhận cảm xúc của nàng đổi.
“Thế Duy.” Tạ Thế An tiến lên một bước, bày dáng vẻ của đại ca: “Chưa khác cho phép mà tự tiện lấy đồ, hành vi quả thực quân tử. Tạ phủ là thư hương thế gia, cử chỉ của khiến gia môn hổ thẹn. Nếu tổ phụ và phụ tin, tất sẽ phạt úp mặt tường, còn mau thả dế mèn về lồng, thành tâm xin mẫu !”
Tạ Thế Duy thoáng về phía Vân Sơ.
Ngày thường, mẫu chỉ đó là một con dế mèn, nào gì ghê gớm, cứ cầm chơi.
lúc , gương mặt mẫu sa sầm, ánh mắt khiến khiếp sợ.
Nó đành buông lỏng tay.
“A, con dế bất động ?” Tạ Thế Doãn kinh hô: “Hỏng , hình như con dế Nhị ca đè c.h.ế.t!”
Tạ Thế Duy khảy nhẹ, dế mèn vẫn nhúc nhích.
Nó nhíu mày: “Sao dễ c.h.ế.t đến mức chứ…”