Đêm đó lặng yên trôi qua.
Thời tiết càng lúc càng nóng bức, trời cũng mau sáng hơn.
Vân Sơ sửa soạn xong xuôi, định bước ngoài thì thấy tiếng Thính Phong chuyện bên ngoài sân.
“Xem chiêu trò trèo lên giường luyện tập thuần thục .” Thính Phong trong sân, Thính Vũ đến thỉnh an, ánh mắt tràn đầy vẻ châm chọc: “Vũ di nương của chúng xem chừng sắp thêm cho Tạ phủ . Xin chúc mừng nhé.”
Đào di nương vuốt chiếc bụng lớn của , trào phúng : “Vũ di nương quả là thủ đoạn hơn . Tạ gia xảy nhiều chuyện như mà vẫn thể mời đại nhân tới viện của , thật khiến bội phục.”
Thính Vũ cúi đầu, đáp lời: “Thân là di nương, vốn dĩ hầu hạ đại nhân, đây là bổn phận của .”
Nàng giữ đại nhân một đêm, thế là sáng nay, dù đại nhân rời giường, đám nha bà tử một ai dám tỏ vẻ khinh thường với nàng . Đây là Tạ gia, chung quy vẫn do quyền lực Tạ gia định đoạt. Chỉ cần nàng nắm chắc đại nhân, cuộc sống của nàng và Doãn ca nhi ở Tạ phủ sẽ quá khốn khổ.
lúc Vân Sơ bước , nhàn nhạt : “Các ngươi tụ tập trong sân gì? Mau bên trong .”
Mọi đến đông đủ, lục tục tiến thiên thính an tọa.
“Vài ngày nữa là sinh thần của Thái thái.” Vân Sơ thẳng việc chính: “Ta gọi các ngươi tới đây là để bàn bạc xem nên tổ chức sinh nhật cho Thái thái .”
Khi Lão thái thái còn tại thế, các dịp sinh thần trong Tạ gia đều chỉ nhà cùng náo nhiệt, nhưng việc cụ thể tổ chức như thế nào thì vẫn cần bàn luận thêm.
Các di nương lượt trình bày ý kiến.
Vân Sơ mỉm : “Phinh tỷ, việc sinh thần của Thái thái giao cho con. Lần sẽ cho Thính Sương đến hỗ trợ, con thấy thế nào?”
Phạm Khắc Hiếu
Tạ Phinh cảm động đến rưng rưng: “Đa tạ mẫu tin tưởng giao phó cơ hội . Con nhất định sẽ phụ sự tín nhiệm của mẫu .”
“Con cũng đừng mang tâm lý nặng nề.” Vân Sơ ôn hòa lên tiếng: “Lần chỉ trong nhà, nếu sai sót cũng .”
Đang lúc chuyện, chợt thấy Tạ Cảnh Ngọc từ ngoài cửa bước . Sắc mặt sa sầm, lạnh lùng phất tay: “Các ngươi lui xuống hết .”
Các vị di nương chút kinh ngạc, Đại nhân hãn hữu khi lộ vẻ mặt như thế, càng thể đối đãi với Phu nhân bằng thái độ đó. Rốt cuộc xảy chuyện gì?
Chỉ Thính Vũ hẳn là Đại nhân điều tra manh mối về việc Phu nhân nhận hài tử Vân gia con đích thừa tự, nên mới vội vã đến đây chất vấn.
Chỉ mong Phu nhân trách cứ nàng. Nàng cũng chỉ vì tranh thủ một vị trí nhỏ nhoi cho Doãn ca nhi ở Tạ phủ... Nàng là mẫu , bất cứ chuyện gì cũng suy tính cho hài tử của , lẽ Phu nhân vĩnh viễn thể nào thấu hiểu...
Người trong phòng lục tục lui , Thính Sương nhẹ nhàng khép cửa .
Vân Sơ khẽ nhíu mày: “Phu quân ý gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-100.html.]
“Gần đây nàng thường xuyên trở về Vân gia, chăng điều gì đang giấu diếm ?” Tạ Cảnh Ngọc lạnh giọng chất vấn.
Vân Sơ cũng lạnh lùng đáp trả: “Phu quân chuyện cứ thẳng .”
“Nàng nhận một hài tử Vân gia về con đích ?” Tạ Cảnh Ngọc vòng vo, thẳng: “Ta sai dò la. Dòng bên Vân gia một hài tử ba tuổi, mấy hôm cũng ghé Vân gia. Hài tử nàng nhận, chăng chính là đứa trẻ ?”
Vân Sơ lộ vẻ mặt thể tin : “Phu quân, điên ? Tạ gia nhiều hài tử đến , cớ gì nhận hài tử Vân gia?”
Vẻ mặt của nàng giống đang giả vờ, Tạ Cảnh Ngọc ngây . Chẳng lẽ tra xét sai lầm?
Thính Vũ mới về tới viện của thì Thính Sương cũng theo tới nơi: “Vũ di nương, Đại nhân lệnh mời ngài tới Sanh Cư một chuyến.”
Thính Vũ siết chặt tay, trong lòng hoảng hốt. Chẳng Đại nhân hứa sẽ khiến nàng và Phu nhân bất hòa ? Giờ triệu nàng đến, chắc chắn Phu nhân sẽ là nàng mật báo.
Sau , nàng còn đối diện với Phu nhân thế nào đây.
“Tam thiếu gia đừng theo.” Thính Sương mở lời chặn : “Vũ di nương, mời.”
Thính Vũ đành buông nhi tử , giao cho nhũ mẫu theo Thính Sương đến Sanh Cư.
Vừa bước trong, nàng cảm nhận sự bất thường. Bước lên bậc thang, đến cửa thiên sảnh, nàng thấy Vân Sơ và Tạ Cảnh Ngọc đang ở chủ vị, một trái một , ung dung nhấp .
Nàng đột nhiên chột .
“Vũ di nương, ngươi gọi ngươi tới gì ?” Vân Sơ buông chung , lạnh lùng : “Ngươi tự khai , để .”
Thính Vũ cúi đầu, c.ắ.n chặt răng đáp: “Thiếp rõ Phu nhân điều gì.”
“Vũ di nương, lúc ngươi qua mặt bò lên giường Đại nhân, nghĩ ngươi ái mộ nồng nhiệt nên mới chuyện thỏa đáng như . Niệm tình ngươi công hầu hạ nhiều năm, từng trách móc nặng lời dù chỉ nửa câu.” Vân Sơ tỏ vẻ vô cùng thất vọng: “Ta thật hiểu, vì cớ gì ngươi ly gián tình cảm vợ chồng của và Đại nhân?”
Thính Vũ vội vàng biện giải: “Thiếp ...”
“Chẳng lẽ ngươi mật báo với Đại nhân rằng dự định nhận hài tử Vân gia về Tạ gia nuôi dưỡng ?” Vân Sơ lạnh lùng : “Có ngươi như với Đại nhân !”
Sự lạnh lùng sắc bén của nàng khiến Thính Vũ thể chống đỡ .
Nàng giờ phút thể phủ nhận, chỉ thể c.ắ.n răng thừa nhận: “Phu nhân, cho rằng chuyện lớn như cần bẩm báo cho Đại nhân . Thiếp thành thật xin Phu nhân, nên phản bội ngài, xin Phu nhân trách phạt.”
Nàng lập tức quỳ sụp xuống đất.