Vân Sơ khẽ: “Ta cứ tưởng ngươi thông minh, ngờ ngươi ngu xuẩn đến mức . Vân gia là dòng dõi thế nào, Tạ gia là dòng dõi gì? Ngươi cảm thấy hài tử nào của dòng bên Vân gia sẽ cam tâm sửa họ, đến Tạ gia con thừa tự? Chuyện căn bản thể xảy , ngươi thể đinh ninh với Đại nhân như , điều buồn hơn nữa là Phu quân ngài tin.”
Ánh mắt Tạ Cảnh Ngọc chợt trầm xuống.
Đều đại thụ luôn bóng râm che mát, dòng bên Vân gia càng hiểu rõ đạo lý . Chỉ cần bọn họ điên thì sẽ để nam đinh nhà đến Tạ gia con thừa tự.
Sao tin lời vô căn cứ của Thính Vũ chứ.
Hắn nhấc chân, dùng mũi giày đạp mạnh vai Thính Vũ.
Thân hình nàng lảo đảo ngã nghiêng. Thính Vũ kinh ngạc Tạ Cảnh Ngọc, nam nhân đêm qua còn ôn tồn như thế, lúc đ.á.n.h đập nàng .
Nàng quỳ đất nức nở: “Đại nhân, là Phu nhân chính miệng với , hề sai mà! Doãn ca nhi còn thấy một nam hài tử trong viện của Phu nhân. Đại nhân thể tin nhưng thể gọi Doãn ca nhi tới hỏi, Doãn ca nhi tuyệt đối dối.”
Vân Sơ lạnh lùng : “Ngươi ly gián và Đại nhân, thể bỏ qua. ngươi nên dạy Doãn ca nhi dối. Doãn ca nhi chỉ mới bốn tuổi, còn nhỏ mà ngươi dạy dỗ thành thế , lớn lên sẽ thành loại nào đây? Có theo vết xe đổ của Duy ca nhi , thật dám nghĩ.”
“Thiếp hề dạy Doãn ca nhi dối!” Lần đầu tiên Thính Vũ cảm thấy bất lực và oan uổng cùng cực, nàng lớn tiếng phân bua: “Đại nhân, thật sự , oan...”
Nàng nhận đây chỉ là một cái bẫy tinh vi.
Phu nhân cố ý cho nàng ý tưởng nhận nuôi hài tử Vân gia, để nàng tới chỗ Đại nhân mật tấu, cố ý thiết lập nên vở tuồng .
Nàng chút đề phòng, trúng kế của phu nhân, còn lời nào để biện giải.
“Đủ !” Tạ Cảnh Ngọc phẫn nộ quát khẽ: “Ngươi từng phản chủ mà bò lên giường , nay chuyện cũng chẳng gì lạ. Phu nhân, nàng xem nên tự định đoạt ?”
Vân Sơ lắc đầu: “Xử lý nhẹ e rằng nàng khắc cốt ghi tâm; xử lý nặng thì mang lòng oán hận . Phu quân cứ tự quyết định .”
Nàng Thính Vũ bằng ánh mắt tràn đầy thất vọng. Nể tình nghĩa chủ tớ bấy lâu, nàng mở đường cho Thính Vũ một cơ hội, nhưng nha chẳng trân trọng, nhanh chóng lưng phản bội.
Tạ Cảnh Ngọc gằn từng chữ một: “Ngươi phá hoại quan hệ phu thê của , rõ ràng mang tâm tư bất chính. Vậy phạt ngươi nửa năm bổng lộc, chép Phật kinh một trăm , tự kiểm điểm cho . Phẩm hạnh ngươi đồi bại như thế, còn thích hợp để nuôi dưỡng Doãn ca nhi nữa. Từ nay, Doãn ca nhi nuôi danh nghĩa phu nhân, sẽ chuyển tới Sanh Cư sinh sống, phiền phu nhân quản giáo .”
Lời tựa như sấm sét giáng xuống đầu Thính Vũ.
Mặc dù các hài tử trong phủ đều nuôi danh nghĩa chính thất, nhưng thực tế vẫn do mẫu tự tay chăm sóc.
Phạm Khắc Hiếu
Chỉ khi Doãn ca nhi mới chào đời, lúc phu nhân mất hài tử của , mới đích chăm sóc Doãn ca nhi một thời gian. Về , nhi tử vẫn là do nàng nuôi nấng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-101.html.]
Ý của Đại nhân hiện tại là nàng và Doãn ca nhi chia tách, tước đoạt tư cách nuôi dưỡng Doãn ca nhi của nàng...
“Đại nhân, thật sự dám dạy hư Doãn ca nhi, thỉnh cầu Đại nhân thu hồi mệnh lệnh!” Thính Vũ hoảng loạn đến cực điểm, nhưng Tạ Cảnh Ngọc vẫn hề lay động. Nàng vội vàng bò đến mặt Vân Sơ: “Phu nhân, nên phản bội , sai ! Xin phu nhân rủ lòng thương, khuyên bảo Đại nhân thu hồi mệnh lệnh. Doãn ca nhi còn nhỏ, quen chăm sóc, thể rời xa lúc …”
Vân Sơ cúi đầu nhấp , suốt quá trình giữ thái độ lạnh nhạt, để tâm.
“Người , đưa Vũ di nương về phòng giam giữ!” Tạ Cảnh Ngọc lạnh lùng lệnh: “Mau chóng mang Tam thiếu gia tới Sanh Cư.”
Hạ nhân bên lập tức theo lệnh.
Chờ đến khi Thính Vũ kéo ngoài, Vân Sơ mới đầu : “Phu quân, bình thường xử lý nhiều việc nội vụ, thực sự dư thời gian để tự dạy dỗ Doãn ca nhi. Hay là thế , trong phủ chỉ còn Hạ di nương là hài tử, cả ngày nàng nhàn rỗi vô vị, khó tránh khỏi việc suy nghĩ lung tung. Chi bằng giao Doãn ca nhi cho Hạ di nương quản giáo, thấy ?”
Tạ Cảnh Ngọc trầm ngâm suy nghĩ.
Tuy Hạ thị lắm thói , nhưng thể phủ nhận An ca nhi xuất sắc như cũng một phần công lao của Hạ thị.
Mấy ngày gần đây, Hạ thị luôn miệng nhắc đến chuyện tới thôn trang thăm nom Duy ca nhi, quả thực nên tìm cho Hạ thị một chút việc để , tránh để xảy việc ngoài ý .
Nghĩ xong, Tạ Cảnh Ngọc gật đầu: “Vậy cứ theo ý phu nhân.”
Vân Sơ khẽ mỉm .
Một Hạ thị, một Thính Vũ, để hai tính kế, đối phó lẫn , nàng thể an thanh nhàn một thời gian dài.
Sau giờ ngọ, Vân Sơ chuẩn về Vân gia.
Nghe nàng sắp cùng Lâm thị tiến cung diện kiến, trong lòng Tạ Cảnh Ngọc lập tức nảy sinh một d.ụ.c vọng mãnh liệt.
Nếu Tạ gia cũng nữ tử tuyển cung phi thì mấy. Có thổi gió bên gối Hoàng thượng, nữ nhân Tạ gia đỡ cho Tạ gia, thì Tạ gia đến nỗi sa sút thê t.h.ả.m như bây giờ.
Chỉ là Hoàng thượng ngoài năm mươi, mà Phinh tỷ nhi chỉ mới mười ba. Hiện tại tiến cử, e rằng bất kỳ khả năng nào.
Chỉ cần liếc qua biểu cảm của Tạ Cảnh Ngọc, Vân Sơ rõ tâm tư của .
Đời , khi Tứ hoàng tử gặp biến cố, Tạ Phinh lập tức từ bỏ ý định trở thành Tứ hoàng tử phi, mà tiến cung trở thành nữ nhân bên gối của Hoàng thượng.
Một thiếu nữ mưu đồ to lớn như khiến nàng khó mà tin nổi, chắc chắn là Tạ Cảnh Ngọc âm thầm thúc đẩy, chừng còn Tạ Thế An bày mưu tính kế.
Quan viên triều đình đưa nữ nhi mười mấy tuổi cung phi tử cho Hoàng thượng ngoài năm mươi. Người Tạ gia thể chuyện bất nhân như cũng là chuyện gì hiếm lạ.