“Quỳ xuống!”
Vân Sơ lạnh lùng thốt hai chữ.
Tạ Thế Duy dám tin: “Vì lẽ gì?”
“Những năm qua quá mức dung túng cho con, mới khiến con trở nên vô pháp vô thiên như thế !” Vân Sơ sắc lạnh : “Không hỏi mà tự tiện lấy, đó chính là trộm cắp. Luật pháp triều đình ghi rõ: kẻ trộm cắp sẽ xăm chữ lên trán, đây là nỗi nhục cả đời. Con thử xem, phụ con còn thể vững quan trường? Đại ca con tiếp tục dùi mài kinh sử để thi cử quan?”
“Con ăn trộm!”
Tạ Thế Duy hoảng hốt, dù nó ngỗ nghịch đến cũng hiểu rõ bản thể mang danh trộm cắp.
“Mẫu , con chỉ do ham chơi, là con sai , con quyết dám tái phạm…”
Rõ ràng đây nó từng tùy tiện lấy đồ của mẫu , chỉ mà cho phép nó giữ lấy.
Cớ hưng sư động chúng đến ?
nó dám thắc mắc nhiều, chỉ thể ngoan ngoãn nhận , hy vọng mẫu sẽ bỏ qua chuyện .
Vân Sơ khẽ nghiêng đầu, về phía Tạ Thế An: “An ca nhi, con xem, nên xử trí chuyện ?”
Tạ Thế An cúi đầu: “Việc chẳng gì bằng sai chịu sửa. Nếu Thế Duy nhận , chi bằng để bồi thường một con dế mèn tương tự.”
Tạ Thế Duy nhăn nhó.
Đại ca cùng nó vốn là hài tử chung một , cớ gì cầu xin giúp đỡ, còn bắt nó bồi thường một con dế.
Bạc trong tay nó dùng để ăn chơi tiêu khiển hết cả , lấy tiền mà đền cho mẫu , chẳng là khó nó ?
Vân Sơ nhạt: “An ca nhi, con định tặng con dế mèn cho ai ?”
Tạ Thế An lắc đầu.
“Định tặng cho tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương.” Vân Sơ thu nụ , lạnh lùng : “Nếu là vật của , Duy ca nhi lấy cứ việc lấy, đều là một nhà, tất nhiên sẽ so đo! , Bình Tây Vương là nhân vật cỡ nào, chắc con cũng từng qua ? Tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương là kẻ Tạ gia thể tùy tiện chọc giận ư? Hôm nay Duy ca nhi đè c.h.ế.t dế mèn của tiểu thế tử, ngày mai liệu hư xiêm y của quận chúa nào đó ? Ngày chừng dám vặt hoa bẻ cành của một vị vương phi nọ... Nếu trừng phạt thật nặng, con cảm thấy Duy ca nhi thể nhớ đời ?”
Tạ Thế An vô cùng kinh ngạc.
Mẫu thể kết giao với phủ Bình Tây Vương như , e là hao phí ít tâm tư.
Khó khăn lắm mới tìm một con dế mèn để lấy lòng tiểu thế tử, cuối cùng c.h.ế.t trong tay Thế Duy, chẳng trách mẫu nổi lôi đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-11.html.]
Tạ Thế An chậm rãi mở lời: “Vậy cứ xử theo gia pháp .”
Vân Sơ cong môi : “Quả nhiên vẫn là An ca nhi đại cục. Người , thi hành gia pháp!”
“Không !” Tạ Thế Duy kinh hãi mở to hai mắt: “Con đánh, ! Con bồi thường dế mèn chẳng là đủ …”
Từ khi Tạ gia lập phủ định gia quy, phàm là phạm lầm lớn đều chịu gia pháp, nhẹ nhất cũng hai mươi đại bản.
Trước từng một bà tử cấu kết với gia đinh bên ngoài tham ô ngân lượng Tạ gia, lão thái thái đ.á.n.h cho tàn phế, thể xuống giường.
Việc để bóng ma tâm lý lớn trong lòng Tạ Thế Duy.
Nó sợ bản đ.á.n.h đến da tróc thịt bong, sợ sẽ thể gượng dậy nữa…
Vân Sơ hạ lệnh, nhóm gia đinh khiêng chiếc ghế dài tiến sân.
Tạ Thế Duy gia đinh đè xuống ghế, nó liều mạng giãy giụa: “Mẫu , con sai , con sai , cầu xin mẫu tha tội cho con…”
Vân Sơ lạnh lùng đáp: “Thi hành.”
Hai gia đinh thể cường tráng hai bên, trong tay là cây gậy gỗ lớn.
“Phịch!”
Một gậy hung hăng giáng thẳng lên m.ô.n.g Tạ Thế Duy.
Nó kêu lên một tiếng t.h.ả.m thiết.
“Dừng tay!”
Hạ thị mặc y phục xanh lơ của hạ nhân đột ngột xông , đẩy tay .
Nàng cúi đầu che giấu sự lo lắng và nôn nóng, tiến đến mặt Vân Sơ, khẽ uốn gối: “Phu nhân, thi hành gia pháp là đại sự, e rằng nên thỉnh ý Lão thái thái và Thái thái chăng? Hơn nữa, Nhị thiếu gia còn nhỏ tuổi, sợ rằng chịu nổi hai mươi trượng hình , vạn nhất mệnh hệ gì, Lão thái thái truy cứu trách nhiệm...”
Vân Sơ nhẹ nhàng , giọng mang theo ý vị châm chọc: “Vì lẽ gì Hạ ma ma thương xót Duy ca nhi hơn cả mẫu là đây, lời thật khiến lầm tưởng Hạ ma ma mới là mẫu, còn là kế mẫu .”
Hạ thị chợt tái mặt: “Phu nhân, nô tỳ tuyệt ý ! Nô tỳ chỉ lo sợ Lão thái thái sẽ trách phạt vì Nhị thiếu gia thương...”
“Chuyện của chủ tử, há tới lượt một hạ nhân như ngươi lo lắng? Lui xuống!” Giọng Vân Sơ băng lãnh đến thấu xương: “Tiếp tục thi hành!”
Hai gia đinh bước lên, từng trượng rơi xuống, Tạ Thế Duy liên tục phát tiếng kêu t.h.ả.m thiết.
Phạm Khắc Hiếu
Hạ thị c.ắ.n chặt môi , trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên cốt nhục sinh, nên mới lạnh lùng đến mức chẳng hề đau xót. Nàng xoay , vội vã chạy thẳng đến An Thọ Đường.