Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:17:24
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Khi chiếc mũ gỡ xuống, Lâm thị sợ hãi đến mức hồn vía lên mây, đến cả liếc mắt cũng dám.

 

“Ôi chao…” Tư thần y nhíu mày, vươn ngón trỏ đặt lên mạch Ngô thiếu gia: “Ngươi, ngươi là hậu nhân Ngô gia!”

 

Ngô thiếu gia lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Thần y đến Ngô gia ?”

 

Tư thần y khẽ gật đầu: “Khoảng bốn mươi năm về , tộc nhân Ngô gia từng tìm đến sư phụ , thỉnh chẩn trị căn bệnh quái lạ của quý tộc. Đáng tiếc khi y thuật của sư phụ hạn, chỉ kê vài phương t.h.u.ố.c khống chế bệnh tình rời khỏi Ngô gia. Song, những năm gần đây, sư phụ từng ngừng việc nghiên cứu căn bệnh , còn truyền tất cả thành quả cho . Ta dựa đó để thử nghiệm các phương thức trị liệu... hơn hai mươi năm , khi tìm Ngô gia, tin bất hạnh rằng, bộ tộc nhân Ngô gia qua đời.”

 

Ngô thiếu gia rưng rưng nước mắt: “Cả Ngô gia chỉ còn duy nhất kéo dài tàn tới ngày hôm nay... Người , quỷ quỷ, sống lay lắt hơn hai mươi năm. Nếu mẫu kiên quyết sống, sớm quyên sinh từ lâu .”

 

“Đối với căn bệnh của Ngô gia, tìm hướng đột phá, song vì cho rằng tộc nhân Ngô gia tuyệt diệt, bộ ghi chép chữa bệnh đều đặt ở cố trạch tại Thanh Châu.” Tư thần y cất lời: “Sau khi tất việc chẩn trị cho Hoàng Hậu nương nương, ngươi hãy cùng hồi hương Thanh Châu.”

 

Trong đôi mắt tĩnh mịch của Ngô thiếu gia bỗng rực lên tia hy vọng: “Đa tạ ân đức của thần y!” Chàng lập tức quỳ sụp xuống đất, khấu đầu tạ ơn.

 

Tư thần y đỡ dậy: “Bệnh dễ trị, ngươi cũng lưu Thanh Châu ít nhất năm mươi năm để điều dưỡng. Nếu việc gì cần , hãy tranh thủ thành trong thời gian , đó thì theo .”

 

Ngô thiếu gia vội vã gật đầu lui .

 

Vân Sơ nhận chiếc hộp tráp từ tay Thính Sương, đưa cho Tư thần y: “Đây là phí chẩn bệnh của Ngô thiếu gia.”

 

Phí bắt mạch vốn là năm ngàn lượng bạc, nhưng nàng đưa thêm mười ngàn lượng nữa, bởi lẽ nếu nhận thôn trang suối nước nóng của Ngô gia tổ tiên, nàng trách nhiệm chiếu cố đến Ngô thiếu gia đến cùng.

 

Ai ngờ, Tư thần y xua tay: “Bốn mươi năm sư phụ nhận ngân lượng của Ngô gia, lão phu sẽ thu thứ hai. Hơn nữa, cũng một chút ý nguyện riêng, nếu thể trị khỏi cho Ngô thiếu gia, trăm năm về suối vàng gặp sư phụ, cũng thể ngẩng mặt lão nhân gia.”

 

Tư thần y kiên trì từ chối, Vân Sơ cũng đành chịu. Chỉ cần bệnh của Ngô thiếu gia thể trị, là vạn sự an bài .

 

Xong xuôi việc của Ngô thiếu gia, Vân Sơ dậy xin phép cáo lui.

 

Tư thần y lập tức cất lời: “Lão phu theo ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương đến chẩn mạch cho Tạ phu nhân. Chẳng lẽ Tạ phu nhân lão phu chống thánh ý của Hoàng Hậu ?”

 

Lâm thị lập tức đè vai Vân Sơ, ép nàng xuống, đoạn xắn tay áo nàng lên để thần y bắt mạch.

 

Ngón trỏ của Tư thần y đặt mạch của Vân Sơ, đoạn mở miệng: “Tử cung hàn lạnh nhưng quá nghiêm trọng, khí huyết tuy tắc nghẽn nhưng chỉ cần điều trị thì việc m.a.n.g t.h.a.i hài tử hề khó khăn... Tạ phu nhân và Tạ đại nhân hơn một năm từng gần gũi chăng?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-113.html.]

Phạm Khắc Hiếu

Sắc mặt Vân Sơ cứng đờ. Chẳng ngờ thần y thể cả chuyện riêng tư như thế ?

 

Tư thần y thu tay, cầm bút lông bắt đầu kê đơn: “Dựa theo phương t.h.u.ố.c mà bốc, kiên trì điều trị ba tháng là thể chữa khỏi chứng tử cung hàn lạnh. Đến lúc đó, Tạ phu nhân chỉ cần tăng gần gũi với Tạ đại nhân là thể hài tử.”

 

Lâm thị cầm lấy phương t.h.u.ố.c cất tay áo như đoạt trân bảo, đoạn lấy một xấp ngân phiếu đưa qua.

 

Lần Tư thần y từ chối, thản nhiên cầm ngân phiếu nhét hòm thuốc.

 

Rời khỏi d.ư.ợ.c phòng, Lâm thị thở dài: “Trước đây khám bao nhiêu thầy thuốc, đều con mắc chứng vô sinh, đời thể hài tử... Thực tế vấn đề ở con, mà là đám lang băm vô danh bản lĩnh. Quả nhiên thần y tay là ngay tại gọi là thần y, con thể hài tử của chính .”

 

Vân Sơ bày tỏ thái độ gì.

 

Hai con lên xe ngựa, lúc Lâm thị mới cất lời: “Suốt một năm qua Cảnh Ngọc ghé phòng con ?”

 

Vân Sơ căn bản trả lời vấn đề , nàng lảng sang chuyện khác: “Của hồi môn của tỷ nhi Nhiễm Nhi chuẩn xong cả , thưa nương?”

 

“Sơ Nhi!” Lâm thị cao giọng: “Con mau cho , lời thần y sự thật ?”

 

“Nương, những chuyện chi?” Vân Sơ xoa xoa ấn đường: “Con và phu quân tương kính như tân, ngày tháng vô cùng thư thái, nương cần bận lòng.”

 

Lâm thị như ngừng thở.

 

Con gái càng cuộc sống thoải mái, bà càng thấy cuộc sống chẳng thoải mái chút nào.

 

dám nghĩ tại Sơ Nhi hài tử của riêng . Chẳng lẽ Sơ Nhi thích hài tử ? Không, Sơ Nhi đối xử với đám thứ nhi như con ruột, thể nào thích hài tử.

 

Vậy chỉ thể là Tạ Cảnh Ngọc cùng Sơ Nhi sinh hạ đích tử đích nữ chân chính mà thôi.

 

“Được , nương hỏi nữa.” Lâm thị vén rèm xe ngoài: “Con xem, tiệm tơ lụa là cửa hàng hồi môn chuẩn cho tỷ nhi Nhiễm Nhi đó. Con ghé xem một chút , tiện thể chọn vài thước vải về may thêm xiêm y?”

 

Vân Sơ đang định đáp lời, thì một chiếc xe ngựa lướt nhanh qua bọn họ.

 

Nàng nhận đó chính là loan giá của Hoàng cung.

 

Lâm thị thoáng , mở miệng : “Là bên Ân tần sắp xếp đón Nhị tiểu thư Đàm gia cung, hình như là để kén chọn Vương phi tương lai cho Bình Tây Vương.”

 

 

Loading...