Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 121

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:19:11
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Đàm nhị tiểu thư sợ tới mức nắm c.h.ặ.t t.a.y Vân Sơ.

 

“Tiểu thế tử, ngoan ngoãn một chút.” Vân Sơ thận trọng bước tới: “Có chuyện gì, chúng xuống, từ từ mà bàn bạc, ?”

 

Du ca nhi.” Đàm nhị tiểu thư mở lời: “Ta thừa nhận là véo con, sẽ nhận với phụ vương con, con qua đây , bên hồ nguy hiểm lắm.”

 

Sở Hoằng Du chẳng buồn liếc Đàm nhị tiểu thư, đôi mắt nó chỉ chăm chăm Vân Sơ: “Ngài tận mắt thấy con vu hãm nàng , ngài sẽ chán ghét con ?”

 

“Sao thể chứ?” Vân Sơ mỉm trấn an: “Ta hiểu con hẳn là nguyên do. Hơn nữa, việc thiện gì bằng sai mà chịu sửa. Con mãi mãi là tiểu thế tử yêu thương nhất.”

 

Sở Hoằng Du c.ắ.n chặt môi : “ ngài gọi con là Tiểu thế tử.”

 

Danh xưng Tiểu thế tử quá đỗi xa cách, nó chỉ nàng gọi là Du ca nhi.

 

Vân Sơ chỉ đành sửa miệng: “Du ca nhi, con luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, nỡ yêu thương con chứ? Con yên, đừng nhúc nhích, sẽ ôm con xuống.”

 

Sở Hoằng Du rũ mắt, nắm lấy vạt áo.

 

Nó cảm thấy hành động của thực sự với tình yêu thương mà mẫu dành cho.

 

Tiểu gia hỏa hít một sâu, hướng về Đàm nhị tiểu thư: “Đàm tiểu thư, thành tâm xin . Ta nên vu oan cho ngươi véo tay , là sai. Ngươi thể rộng lòng tha thứ cho ?”

 

Đàm nhị tiểu thư giật .

 

Nàng ở cạnh vị tiểu thế tử hơn một canh giờ, dù nàng gì thì nó vẫn giữ một vẻ mặt bất động.

 

giờ đây, Tạ phu nhân chỉ nhẹ nhàng vài câu, tiểu thế tử chịu thừa nhận lầm và còn mở lời xin nàng.

 

Nàng vốn cho rằng tiểu thế tử bất hảo tùy hứng hiểu chuyện. Hiện bây giờ xem là nàng cách dỗ dành tiểu hài tử thì đúng hơn.

 

“Du ca nhi, cả.” Đàm nhị tiểu thư hiền hậu: “Ta cũng chỗ sai. Ta nên ép buộc con chấp nhận . Ngày tháng còn dài, chúng cứ từ từ bồi đắp.”

 

Vừa lời , Sở Hoằng Du vốn định tâm tình c.ắ.n chặt môi.

 

Nếu phụ vương nó vu hãm Đàm tiểu thư, mắng nó chỉ là việc nhỏ, nhưng chắc chắn phụ vương sẽ thấy với Đàm tiểu thư mà đáp ứng cưới Đàm tiểu thư cửa.

 

Làm bây giờ, rốt cuộc bây giờ, tại phá hỏng chuyện thế ?

 

Nó lướt Vân Sơ, trong lòng khát khao cháy bỏng thể quang minh chính đại gọi nàng một tiếng mẫu . giấc mộng , lẽ mãi mãi thể trở thành sự thật.

 

tự chủ lui về một bước.

 

Chỉ thấy tiếng thét thất thanh của Đàm nhị tiểu thư, ngay đó là một tiếng "bùm" vang lên, Sở Hoằng Du rơi tòm xuống hồ nước.

 

“Du ca nhi!”

 

Vân Sơ chút nghĩ ngợi, lao vọt tới, thậm chí giày cũng chẳng kịp cởi, liền nhảy thẳng xuống hồ.

 

“Phu nhân!”

 

Thính Sương dọa ngây , cũng nhảy xuống theo. Thính Phong bơi, vội vàng chạy khắp nơi tìm một nhánh cây dài.

 

Bởi vì là giữa hè nên nước hồ quá lạnh giá, nhưng hồ sâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-121.html.]

 

Vân Sơ cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc nhỏ nương thường đưa nàng tới thôn trang chơi. Nàng nghịch ngợm thích nghịch nước, nương sợ nàng rớt xuống sông c.h.ế.t chìm nên tìm dạy nàng bơi lội.

 

Nàng nhảy xuống vội vã tìm Sở Hoằng Du chìm xuống hồ.

 

Dưới đáy hồ chằng chịt rong rêu, tiểu gia hỏa rơi xuống đám rong bám chặt lấy mắt cá chân, đang liều mạng giãy giụa.

 

Vân Sơ nhanh chóng bơi qua đó.

 

Nàng tháo bỏ mấy đám rong, đó ôm lấy bả vai của tiểu hài tử từ phía , kéo nó bơi lên mặt nước.

 

Cuối cùng cũng trồi lên tới mặt hồ, tiểu gia hỏa thể thở thì lập tức lấy sức lực, hai tay hai chân ôm chặt eo Vân Sơ.

 

Vân Sơ nhiều năm xuống nước, nó bám chặt lấy như thế, tay chân thể nào dùng lực , thể nàng bắt đầu chìm xuống. Bị bất ngờ kịp trở tay, nàng uống mấy ngụm nước lạnh.

 

Sở Hoằng Du căn bản hành động vô ý của gây trở ngại lớn cho Vân Sơ như thế nào.

 

Sở Hoằng Du chỉ ôm chặt lấy mắt, nếu sợ sẽ chìm xuống. Cảm giác đè nén, thở tắc nghẽn quả thực thể chịu đựng nổi.

 

Vân Sơ vì bám riết mà mất thăng bằng, liên tục hớp ba bốn ngụm nước hồ.

 

Nàng thấy tiếng gọi hoảng hốt của Thính Sương vọng từ xa. Thính Sương từ nhỏ cùng nàng học bơi, nếu nàng hỗ trợ, việc hẳn sẽ dễ dàng hơn nhiều.

 

lúc , nàng cảm nhận một bóng hình cao lớn bao trùm đỉnh đầu .

 

Chưa kịp rõ là ai, vòng eo nàng ôm lấy. Ngay đó, nàng và Sở Hoằng Du nhấc bổng khỏi mặt hồ.

 

Nàng theo bản năng ôm chặt hài tử đang bám víu , nhưng cùng lúc đó, thể nàng rơi một lồng n.g.ự.c dày rộng.

 

Nàng ngước , chỉ thấy sườn mặt lạnh lùng của nam nhân, chính là Bình Tây Vương Sở Dực.

 

Nàng lập tức giãy giụa theo bản năng.

 

Phạm Khắc Hiếu

“Đừng nhúc nhích.” Giọng Sở Dực trầm khàn: “Cẩn thận rơi xuống hồ.”

 

Nàng cúi đầu, chỉ thấy Sở Dực ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng điểm một cái lên mặt hồ, trong chớp mắt đáp xuống bờ.

 

Một nhóm lập tức vây quanh. Sở Dực xoay lưng , che chắn tầm mắt của đám hộ vệ.

 

Hắn rũ mắt, nữ tử ướt sũng. Bộ y phục mùa hạ mỏng manh phác họa rõ ràng đường nét hình tinh xảo của nàng... Hắn nhanh chóng dời ánh mắt, cởi ngoại bào của khoác lên Vân Sơ.

 

Thính Phong cầm nhánh cây dài chạy đến, định hỗ trợ nhưng cảnh tượng mắt cho ngây . Mãi đến khi Sở Dực ôm Vân Sơ lên bờ, nàng mới kịp định thần .

 

Nàng vội ném nhánh cây trong tay xuống, cởi ngoại bào của chạy nhanh đến chỗ Vân Sơ, đó chen thẳng giữa Sở Dực và chủ tử.

 

Nàng một tay giữ lấy ngoại bào nam nhân Vân Sơ, tay dùng tốc độ nhanh nhất khoác áo của lên chủ tử.

 

Thấy Vân Sơ bọc kín lộ chút nào, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, đó dùng chính chiếc áo ngoài của nam nhân cởi trùm lên Sở Hoằng Du đang ướt đẫm.

 

Ở bên , Thính Sương sự giúp đỡ của Đàm nhị tiểu thư cũng trèo lên khỏi mặt hồ, ướt sũng.

 

Vì Đàm nhị tiểu thư đang giúp Thính Sương, nên đương nhiên nàng thấy cảnh Vân Sơ nhấc bổng khỏi hồ như thế nào...

 

Vu Khoa tìm đám Trịnh ma ma, kịp tới nơi thì thấy Thính Sương ướt sũng từ đầu đến chân. Hắn hai lời, lập tức cởi xiêm y của , bước nhanh về phía Thính Sương.

 

 

Loading...