Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 124

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:19:14
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Xe ngựa chậm rãi về phía kinh thành, khi thành, qua kẻ đông đúc nên tốc độ của xe ngựa cũng chậm nhiều.

 

Lúc , đột nhiên một âm thanh từ bên ngoài vọng .

 

“Người xe là Tạ phu nhân đó ?”

 

Vu Khoa đ.á.n.h xe mở miệng : “Phu nhân, là Tuyên Võ hầu.”

 

Trước khi Vu Khoa cất lời thì Vân Sơ nhận giọng của Tuyên Võ hầu.

 

Hôm ở phủ Tuyên Võ hầu, từng lời nam nhân vẫn còn văng vẳng bên tai nàng, và nàng tặng cho một cái tát.

 

Thính Sương chút lo lắng đè tay Vân Sơ, khẽ giọng : “Phu nhân, để nô tỳ xuống xử lý chuyện .”

 

Vân Sơ lắc đầu, nhiều ngày như , cơn giận của Tuyên Võ hầu hẳn cũng tan ít nhiều.

 

Nếu nàng tránh mặt thì chắc chắn sẽ tìm cách khiến nàng thể tới Hầu phủ, đến lúc đó sẽ càng thêm khó coi hơn.

 

Bây giờ đang ở đường lớn, qua nhiều vô kể, chắc Tuyên Võ hầu cũng dám gì quá đáng.

 

Huống hồ nàng vẫn cảm giác dường như Tuyên Võ hầu một chuyện mà nàng ...

 

Nàng vén rèm xe, đỡ tay Thính Sương bước xuống, rũ mi : “Bái kiến Hầu gia, Hầu gia chuyện gì dặn dò?”

 

Tần Minh Hằng cưỡi một con hãn huyết bảo mã, vô tình trông thấy xe ngựa của Tạ gia nên mới thử thăm dò một tiếng, nghĩ gặp nàng thật.

 

Đầu lưỡi của đẩy đẩy má trong. Cái bạt tai mấy hôm khiến thể thượng triều suốt năm ngày.

 

Hắn xuống ngựa, bước lên hai bước, lập tức ngửi một mùi hương giống thường.

 

Hắn tham lam hít hà mùi hương mê hoặc .

 

Vân Sơ chỉ cảm thấy nổi da gà. Người quả thực còn ghê tởm hơn cả tưởng tượng của nàng.

 

Thính Phong và Thính Sương một trái một chắn mặt Vân Sơ, ngăn cách tầm mắt của Tần Minh Hằng.

 

“Tạ phu nhân còn nhớ những lời hôm đó ?” Tần Minh Hằng : “Hai hài cốt mà ngươi an táng, thật sự là cốt nhục của ngươi ư?”

 

Vân Sơ nắm chặt nắm tay.

 

Đến , chính là cảm giác . Tần Minh Hằng hình như nhiều chuyện.

 

Nàng nên để bản rơi mê trận mà bày , nhưng chỉ cần là chuyện liên quan tới hai đứa nhỏ là khiến nàng giữ bình tĩnh.

 

Nàng nháy mắt hiệu, Thính Sương và Thính Phong lập tức lui . Nàng ngẩng đầu mặt: “Hầu gia cũng bản một , bây giờ là thứ hai, quá tam ba bận, Hầu gia cái gì?”

 

“Ngươi bước tới vài bước .” Tần Minh Hằng si ngốc nàng: “Ngươi đây thì sẽ cho ngươi chuyện.”

 

Vân Sơ lạnh lùng .

 

Xem nàng nghĩ cách cạy miệng .

 

“Nếu Hầu gia việc gì thì xin cáo từ đây.”

 

Nàng xoay .

 

“Khoan .” Tần Minh Hằng chủ động tiến lên hai bước: “Vân Sơ, chỉ thể cho ngươi hai hài cốt đang chôn ở Vân gia căn bản là cốt nhục của ngươi. Nếu ngươi nhiều hơn thì chủ động tới phủ Tuyên Võ hầu tìm , sẽ tất cả chuyện cho ngươi .”

 

Đồng tử Vân Sơ co rút kịch liệt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-124.html.]

[]

 

Nàng tin tưởng phu quân, nhưng sự thật chỉ Tạ Cảnh Ngọc quả thực thể chuyện trái với cương thường đạo lý .

 

Huống hồ, ngày tìm hài cốt của hài tử, trong cơn thống khổ tột cùng, nàng nhận , nhưng giờ tĩnh tâm ngẫm , sự việc lộ quá nhiều sơ hở.

 

Vân Sơ rủ mắt, giấu cảm xúc chôn sâu trong lòng.

 

Lần nữa ngẩng đầu lên, dung nhan vẫn điềm tĩnh chút gợn sóng: “Mong Hầu gia đừng dùng chuyện hài tử để khó ...”

 

Lời còn dứt, bên cạnh nàng xuất hiện thêm một bóng . Ngay đó, cổ tay nàng một lực mạnh mẽ túm lấy, kéo về phía . Chẳng cần , nàng cũng đến chính là Tạ Cảnh Ngọc.

 

Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc lúc khó coi vô cùng.

 

Hắn cùng Dư đại nhân dùng xong, bước khỏi lâu trông thấy nữ tử nổi bật nhất giữa dòng , ở đằng xa.

 

Quả hổ danh là Đại tiểu thư Vân gia, tuyệt sắc bậc nhất kinh thành. Dẫu đường phố, qua kẻ tấp nập đến hoa cả mắt, nhưng bất kỳ ai cũng nhịn ngoái nàng một lượt.

 

Song, khi thấy nam nhân đang đối diện Vân Sơ, tâm tình lập tức rơi thẳng xuống vực thẳm.

 

Hắn vội cáo với Dư đại nhân mau chóng bước qua, đưa tay kéo Vân Sơ lưng .

 

Hắn chắp tay thi lễ: “Hạ quan bái kiến Hầu gia.”

 

“Chậc.” Tần Minh Hằng khẽ một tiếng, châm chọc: “Bổn hầu chỉ hàn huyên với Tạ phu nhân đôi câu, Tạ đại nhân lẽ nào nghĩ bổn hầu ăn thịt Tạ phu nhân ?”

 

Tạ Cảnh Ngọc đáp lời: “Sắc trời còn sớm nữa, hạ quan cùng phu nhân xin cáo lui . Lần nếu cơ hội, nhất định sẽ đến phủ bái phỏng Hầu gia.”

 

Dứt lời, Vân Sơ: “Phu nhân, chúng hồi phủ thôi.”

 

Vân Sơ khéo léo né tránh bàn tay đang vươn tới của , chỉ đỡ lấy Thính Sương bước lên xe ngựa.

 

Tạ Cảnh Ngọc cũng theo nàng lên xe, ngay đối diện.

 

Giống như khi, Vân Sơ lười biếng chẳng chuyện trò với , chỉ vén rèm xe lên ngắm cảnh vật bên ngoài.

Phạm Khắc Hiếu

 

Tạ Cảnh Ngọc nghẹn ứ một bụng hỏa khí.

 

Hắn nén mà cất lời: “Tuyên Võ Hầu cùng nàng những gì?”

 

Vân Sơ điềm đạm trả lời: “Chỉ là tình cờ đụng mặt nên chào hỏi vài câu.”

 

Tạ Cảnh Ngọc truy hỏi dồn dập: “Thật sự chỉ là ?”

 

“Nếu thì phu quân trả lời thế nào?” Vân Sơ buông mành xe, thẳng tắp mắt : “Phu quân chất vấn dồn dập như , lẽ nào cho rằng là kẻ tằng tịu, hồng hạnh vượt tường ?”

 

“Đương nhiên ...” Tạ Cảnh Ngọc ngờ nàng thẳng thừng toạc như , nhất thời nghẹn lời. Ngay cả việc mắt Vân Sơ cũng dám, ngượng nghịu đáp: “Kể từ Thế Duy nhi gây thương tích cho Thế tử Tuyên Võ Hầu, lúc lâm triều, Tuyên Võ Hầu luôn cố tình gây khó dễ cho . Ta chỉ lo lắng vô lễ với nàng, nên mới lỡ lời...”

 

Vân Sơ vẫn điềm tĩnh .

 

Nàng thừa hiểu Tạ Cảnh Ngọc là một kẻ dối trá, thể bất chấp thủ đoạn để đạt mục đích.

 

Nếu lời Tần Minh Hằng là sự thật, nguyên nhân nào khiến Tạ Cảnh Ngọc dùng hai cỗ thi hài giả để lừa gạt nàng?

 

Đó là cốt nhục của nàng, là huyết mạch của Tạ gia. Nàng thật sự tin Tạ Cảnh Ngọc mất thi hài của hài tử đó...

 

“Phu nhân, nàng tâm sự gì ?”

 

Dưới ánh mắt chăm chú của Vân Sơ, Tạ Cảnh Ngọc cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, nén mà đưa tay sờ lên mặt.

 

Vân Sơ chỉ lắc đầu, thêm lời nào.

 

 

Loading...