Xe ngựa nhanh chóng tiến về cửa Tạ phủ.
Sáng sớm nàng khỏi phủ về Vân gia, đó tận ngoại ô, đường còn trì hoãn nên khi hồi phủ cũng lúc chạng vạng.
Dưới ánh tà dương ráng chiều, hai sóng vai bên , hai chiếc bóng in dài nền đất.
Hạ thị trong sân, ngước mắt thấy hai họ cùng bước . Nam nhân cao lớn tuấn tú, nữ nhân thanh nhan tuyệt sắc, quả thực là một đôi bích nhân mỹ.
Nàng kìm nén cảm xúc trong lòng, bước đến hành lễ: “Bái kiến Đại nhân, Phu nhân.”
“Ta vẫn còn chuyện cần xử lý, xin cáo từ .”
Vân Sơ thêm một lời dư thừa nào, xoay cùng nha rời .
Tạ Cảnh Ngọc dõi theo bóng hình nàng, khẽ thở dài một tiếng.
“Đại nhân.” Hạ thị cất lời hỏi: “Sáng sớm phu nhân một rời phủ, vì lúc cùng Đại nhân hồi phủ?”
Tạ Cảnh Ngọc thuận miệng đáp: “Tình cờ gặp đường.”
“Vì phu nhân đổi xiêm y như ?” Gần đây Hạ thị vẫn bán đồ thêu để mưu sinh, đối với các loại vải vóc nàng hiểu hơn ai hết: “Bộ xiêm y phu nhân cắt may từ gấm Thủy Vân hiếm của Giang Nam, thứ chỉ nhà Huân quý mới thể dùng . Chẳng lẽ Vân gia giàu đến mức ?”
Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc bỗng chốc trở nên âm trầm.
Hắn là rể của Vân gia, hiểu rõ tuy Vân gia là Phủ Nhất phẩm Tướng quân, nhưng cũng thể xem là quá mức giàu . Căn bản đủ khả năng mua nổi loại gấm vóc đắt đỏ như .
Hắn lập tức trở về viện của , lạnh giọng căn dặn: “Mau đến Vân gia dò hỏi, Phu nhân ở đó bao lâu.”
Gã gia nhân việc mau lẹ, đến nửa canh giờ về bẩm báo: “Phu nhân dùng bữa ở Vân gia, qua giữa trưa một khắc thì rời .”
Tạ Cảnh Ngọc nện mạnh chén tay xuống bàn.
Qua giữa trưa một khắc rời khỏi Vân gia, vì mãi đến chạng vạng nàng vẫn còn ở phố, chịu hồi phủ.
Chẳng lẽ khi rời Vân gia, nàng ghé thăm phủ Tuyên Võ Hầu...
Chỉ cần ý nghĩ thoáng qua, Tạ Cảnh Ngọc rốt cuộc thể nhẫn nhịn thêm nữa, cất bước thẳng đến Sanh Cư.
Vân Sơ an tọa bên bàn ăn. Đại sảnh bố trí các chậu băng nên khí mát mẻ, nhóm nha lục tục bưng đồ ăn lên.
Phạm Khắc Hiếu
Nàng cầm đũa định dùng cơm, thấy tiếng tiểu nha hành lễ bên ngoài: “Bẩm Đại nhân, Phu nhân đang dùng bữa, để nô tỳ bẩm báo ...”
Lời tiểu nha còn dứt, Tạ Cảnh Ngọc bước thiên thính, trực tiếp an tọa bên cạnh bàn ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-125.html.]
Vân Sơ vẫn giữ vẻ bình tĩnh, căn dặn: “Lấy thêm một bộ chén đũa.”
Tạ Cảnh Ngọc Vân Sơ, vẻ mặt thản nhiên. Hắn nhớ rõ nàng một kiện áo ngoài tương tự, đại khái từng mặc dăm ba . Nếu kỹ, dễ lầm tưởng chiếc nàng đang khoác là chiếc cũ, nhưng kỳ thực vẫn chút khác biệt. Tuy cùng màu trắng, nhưng sắc độ giống .
Bộ xiêm y rõ ràng là để che đậy tai mắt thiên hạ.
Vì nàng áo khoác? Hay là chỉ áo khoác, mà cả y phục bên trong cũng đổi?
Hắn cầm đũa tùy tiện ăn vài miếng.
Thấy Vân Sơ ăn kha khá, mới lạnh lùng : “Tất cả lui xuống .”
Thính Sương liếc Vân Sơ chờ lệnh.
Vân Sơ mỉm , đúng lúc cũng cùng trao đổi vài lời. Nàng khẽ phất tay, các nha , bà tử trong phòng liền rón rén lui ngoài, nhẹ nhàng khép cửa .
Trong phòng trở nên an tĩnh.
“Phu nhân, chiều nay nàng ?” Tạ Cảnh Ngọc trực tiếp mở miệng hỏi: “Nàng và Tuyên Võ hầu thật sự chỉ tình cờ gặp đường thôi ư?”
Vân Sơ rũ mắt uống ngụm .
Nếu rõ nam nhân từng dâng nàng cho Tuyên Võ hầu để định tai họa sắp ập xuống Tạ gia, nàng lầm tưởng thật lòng quan tâm tới .
Hắn loại chuyện đê tiện như , còn tư cách tới chất vấn nàng?
Còn đợi nàng mở miệng, Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên lên, cúi về phía , bắt lấy tay Vân Sơ, đó bất ngờ kéo áo ngoài của nàng. Đập mắt là một bộ xiêm y từng thấy qua.
“Vì nàng y phục, đổi cả trong lẫn ngoài!” Tạ Cảnh Ngọc phẫn nộ siết chặt cổ tay nàng: “Rốt cuộc nàng và Tuyên Võ hầu những chuyện gì?!”
“Lúc ngươi bỏ mặc ở phủ Tuyên Võ hầu một , nghĩ tới những chuyện ?” Vân Sơ lạnh giọng hỏi vặn: “Tuyên Võ hầu cho , trong chén ngươi đưa cho tại hầu phủ ngày hôm đó pha t.h.u.ố.c mê. Ta vẫn còn đang nghi hoặc, vì bất tỉnh tại hầu phủ suốt cả một buổi trưa dài, chẳng lẽ phu quân giải thích đôi lời ?”
Tạ Cảnh Ngọc lộ rõ sự chột : “Hắn còn gì nữa với nàng?”
“Chỉ việc thôi đủ khiến kinh hãi tột độ , còn những chuyện gì khác hề nữa?” Vân Sơ đẩy mạnh Tạ Cảnh Ngọc , ánh mắt nàng sắc như dao: “Nếu ngươi rõ ngọn ngành, cũng ngại tự tới phủ Tuyên Võ hầu để tra hỏi tường tận.”
Tạ Cảnh Ngọc siết chặt nắm tay.
Chuyện cách nào để giải thích, dù giải thích rõ ràng thì chỉ cần Tần Minh Hằng nhắc đêm động phòng hoa chúc với Vân Sơ thì sẽ rơi thế động.
Hắn nhướng mày, giọng mang vẻ thất vọng: “Phu nhân, nàng tình nguyện tin tưởng một ngoài, mà tin tưởng trượng phu của ? Ta là thế nào, lẽ nào nàng rõ hơn ai hết ư?”
Vân Sơ lạnh.
, nào rõ Tạ Cảnh Ngọc nhu nhược và dối trá như nàng.