Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:19:17
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Nói xong mấy lời theo lệ thường, Vân Sơ chuẩn cho bọn họ tan , nàng thật sự còn tâm tư dây dưa với mấy .

 

“Phu nhân!” Thính Vũ đột nhiên bước , nước mắt lưng tròng : “Cầu phu nhân cho đến gặp Doãn ca nhi một . Đã nhiều ngày gặp Doãn ca nhi…”

 

“Phu nhân, chuyện .” Hạ thị bước lên : “Phu nhân giao Doãn ca nhi cho chăm sóc, vẫn luôn tận tâm tận lực, chỉ là Doãn ca nhi tới viện của , còn quen thuộc, ngày nào cũng nháo. Thiếp vất vả lắm mới dỗ dành , Vũ di nương lén chạy tới Bích Hà Viên. Thiếp kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vì mới cho phép Vũ di nương và Doãn ca nhi gặp mặt. Mong phu nhân thấu hiểu cho.”

 

“Phu nhân, sáu bảy ngày Doãn ca nhi tới học đường, hình như là bệnh.” Thính Vũ lên án : “Hạ di nương từng nuôi dưỡng hài tử, căn bản cách chăm sóc Doãn ca nhi. Cầu xin phu nhân cho Doãn ca nhi trở bên cạnh …”

 

Vân Sơ thờ ơ : “Là bệnh ?”

 

Hạ thị cúi đầu đáp lời: “Mấy hôm nó tham lạnh ăn băng nên cảm lạnh, tìm đại phu kê đơn, mấy ngày nữa là thôi, Vũ di nương cần lo lắng.”

 

Thính Vũ sắp phát điên. Lúc Doãn ca nhi ở cùng nàng , căn bản từng bệnh. Sao đến Bích Hà Viên đổ bệnh tới mức đến học đường !

 

Hạ thị từng nhẫn tâm hạ độc hài tử trong bụng Đào di nương. Lòng nàng thực sự lo sợ Hạ thị nổi cơn điên mà xuống tay với Doãn ca nhi!

 

Doãn ca nhi là tính mạng của nàng , nàng dám tưởng tượng nếu mất Doãn ca nhi, nàng sẽ !

 

“Phu nhân, thật sự sai !” Thính Vũ vô cùng hối hận vì lẻo mép với Tạ Cảnh Ngọc, nàng tức tưởi: “Xin phu nhân thương xót Doãn ca nhi, cho Doãn ca nhi trở về bên cạnh nương…”

 

Vân Sơ nhắm mắt dưỡng thần.

 

Chờ Thính Vũ lóc kể lể xong thì nàng mới lên tiếng: “Phinh tỷ nhi, con suy nghĩ gì?”

 

Tạ Phinh ngờ Vân Sơ hỏi ý kiến của .

 

Nàng nghĩ chắc là do phận của khác xưa, là An Tĩnh Vương phi tương lai, lời cũng chút phân lượng.

 

Nàng mở miệng : “Phụ cho Vũ di nương giáo dưỡng Doãn ca nhi cũng chỉ là suy nghĩ cho tiền đồ của Doãn ca nhi. Vũ di nương thể chỉ vì sợ mất nhi tử mà chậm trễ chuyện học hành của nó. Con cho rằng vẫn nên để Doãn ca ở chỗ Hạ di nương thì hơn.”

 

Hạ thị khẽ .

 

Tuy nàng kiên nhẫn nuôi dưỡng Tạ Thế Doãn nhưng Tạ Thế Doãn buộc bên cạnh nàng .

 

Nuôi Tạ Thế Doãn thành tên phế vật thì tất cả tài nguyên của Tạ gia sẽ chỉ thuộc về An ca nhi. Cả Tạ gia sẽ thuộc về An ca nhi.

 

An ca nhi càng tiền đồ thì càng khả năng che chở cho tên phế vật như Tạ Thế Doãn .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-127.html.]

Thính Vũ dù nàng gì thì phu nhân cũng sẽ mềm lòng.

 

Nàng phản bội phu nhân hai , phu nhân hết hy vọng với nàng nên mới phát tiết cơn giận lên đầu Doãn ca nhi, cố ý đưa Doãn ca nhi tới chỗ Hạ thị.

 

Nàng muôn phần sai trái, nhưng Doãn ca nhi nào tội tình gì?

 

“Các ngươi đều lui .”

 

Vân Sơ nhẹ nhàng phất tay.

 

Thính Vũ liếc Hạ thị đang đắc ý mỉm , c.ắ.n môi chậm rãi lui ngoài.

 

Đào di nương bụng bầu nặng nề, nhờ nha đỡ . Nàng đưa mắt bóng dáng Thính Vũ đang cúi đầu rời khỏi Sanh Cư, đoạn sang thủ thỉ cùng Giang di nương: “Vị tỷ vốn là kẻ an phận, trèo cao hơn cả lễ giáo, phong di nương là may mắn lớn. Đã giữ phép tắc còn dám châm ngòi ly gián tình cảm phu thê của Đại nhân và phu nhân, nếu phu nhân trừng trị nàng , thì còn trừng trị ai nữa?”

 

Giang di nương đàm luận chuyện của khác, chỉ quan tâm : “Còn hơn một tháng nữa là lâm bồn , ngươi chú ý nhiều một chút.”

 

“Đương nhiên.” Đào di nương đang định oán giận giai đoạn cuối thai kỳ khó chịu như thế nào thì thấy Hạ thị cùng Tạ Phinh đến một gốc cây cách đó xa, đang nhỏ giọng chuyện. Nàng nheo mắt quan sát : “Ta Giang di nương, ngươi thấy dung mạo Đại tiểu thư lớn lên vài phần tương đồng với Hạ di nương ?”

 

Giang di nương vốn là trầm tĩnh, cẩn trọng, sớm nhận điều nhưng vẫn luôn giữ kín trong lòng, tiện mở lời. Nàng gật đầu đáp: “Thế gian vốn vô vàn điều tương đồng. Hai nét giống cũng lạ. Có lẽ đây là duyên phận khiến Đại tiểu thư và Hạ di nương luôn thiết như .”

 

“Chẳng những Đại tiểu thư gần gũi với Hạ di nương, mà ngay cả Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia cũng .” Đào di nương chống cằm, nghiền ngẫm: “Ngẫm nghĩ kỹ, đôi mắt của Đại thiếu gia đích thực giống Hạ di nương; Nhị thiếu gia khi mở miệng chuyện, thần thái cứ như đúc từ cùng một khuôn mẫu với nàng . Còn về phần Đại tiểu thư, thì càng giống Hạ di nương một cách lạ thường…”

 

Phạm Khắc Hiếu

Giang di nương mím chặt môi. Nàng khẽ đáp: “Mọi vẫn thường , nữ nhi khi trưởng thành sẽ nét giống mẫu sinh của …”

 

“Ôi trời!” Đào di nương trợn trừng đôi mắt: “Không thể nào! Chuyện ... thể tưởng tượng nổi!”

 

“Hai vị đang đàm luận chuyện gì ?”

 

Bỗng nhiên, một giọng vang lên từ phía lưng.

 

Đào di nương và Giang di nương cả kinh, vội vàng đầu . Chỉ thấy Hạ thị và Tạ Phinh đang ngay lưng các nàng. Bị bắt quả tang lưng quả thực khiến các nàng cảm thấy hổ khôn cùng.

 

“Không, gì cả.” Giang di nương nắm c.h.ặ.t t.a.y Tạ Nhàn: “Ta đưa Nhàn tỷ nhi đến học đường đây.”

 

Nói xong, nàng vội vã rời .

 

Đào di nương sờ bụng bầu, ánh mắt đảo qua dung mạo của Hạ thị và Tạ Phinh: “Cũng thể thừa nhận, Hạ di nương và Đại tiểu thư quả thực vài nét tựa như mẫu tử ruột thịt.”

 

Hạ thị hít sâu một . Nàng lầm, Đào di nương và Giang di nương quả nhiên đang bàn tán về dung mạo của nàng và Phinh nhi.

 

 

Loading...