Vân Sơ nhấp một ngụm .
Thính Tuyết cẩn thận tâu: “Trần bá đến phủ Bình Tây Vương hai bận. Lần đầu, tiểu thế tử đích tiếp kiến, chê con dế mèn quá nhỏ bé. Vì thế, Trần bá chạy mua một con to khỏe hơn mang đến. Ai ngờ, tiểu thế tử chịu gặp, trực tiếp sai đuổi Trần bá , còn hạ lời, nếu dâng lên một con dế mèn khiến ngài ý thì chuyện sẽ dễ dàng bỏ qua...”
Thính Phong nhíu mày: “Sao tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương quá đỗi khó chiều như ?”
“Đừng bậy.” Thính Sương nhắc nhở: “Những lời mặt phu nhân thì còn tạm, nhưng tuyệt đối ngoài, kẻo gây họa cho phu nhân.”
Vân Sơ dùng qua một chút thức ăn buông đũa, cất lời: “Tiểu thế tử qua vô vật quý, tất nhiên coi thường loại dế mèn tầm thường ngoài chợ. Thính Tuyết, ngươi lập tức bảo Trần bá dẫn theo vài rời thành, rừng đào dế mèn, tìm con nào khác thường một chút, mới mong lọt mắt tiểu thế tử.”
Thính Tuyết nhận lệnh, chuẩn cáo lui.
Đột nhiên, rèm phòng khách vén lên.
Một nam nhân hình cao ráo, dung mạo như ngọc bước .
Chính là Tạ Cảnh Ngọc.
Hắn tiến đến bên bàn ăn, ung dung xuống, phân phó: “Mang thêm một bộ chén đũa.”
Thính Phong vô cùng vui mừng.
Đã lâu lắm đại nhân đến dùng cơm cùng phu nhân. Phu thê cùng chung một bữa ăn, bồi dưỡng tình cảm, tối nay đại nhân cũng sẽ lưu Ngọc Sanh Cư.
Nàng vội vàng mang chén đũa, cung kính đặt mặt Tạ Cảnh Ngọc.
Vân Sơ vốn định dùng thêm một chút, nhưng thấy Tạ Cảnh Ngọc xuất hiện thì lập tức mất hết khẩu vị.
Nàng hờ hững cất lời: “Vì lẽ gì phu quân ghé qua đây?”
“Bình Tây Vương bận rộn công vụ, cưới Vương phi, tiểu thế tử thiếu quản giáo, tính tình khó tránh khỏi chút ương ngạnh.” Tạ Cảnh Ngọc chậm rãi mở lời: “Nàng phái một hạ nhân như Trần bá đến đó, tiểu thế tử ắt sẽ cho rằng nàng coi thường ngài , tất nhiên sẽ khó Trần bá. Vừa ngày mai là ngày hưu mộc, nếu phu nhân tin tưởng , hãy để nàng một chuyến.”
Khóe môi Vân Sơ hiện lên một ý lạnh lùng cực nhỏ, gần như thể nhận .
Tạ Cảnh Ngọc quả nhiên là loại như . Rõ ràng kết giao với Bình Tây Vương, nhưng lời thốt như là đang giúp đỡ nàng.
Chỉ bằng một con dế mèn cỏn con mà bám víu phủ Bình Tây Vương ư?
Nàng đè nén sự châm biếm trong lòng, mở miệng : “Đa tạ phu quân giải vây cho .”
Tạ Cảnh Ngọc nàng, ôn hòa : “Hai là phu thê, là một nhà, cần câu nệ chữ tạ .”
Hắn đột nhiên cảm thấy gương mặt trắng nõn nà của nàng vài phần xa lạ, giống Tạ phu nhân thường ngày.
Lần đầu tiên gặp nàng ở phủ Tướng quân, nàng mang dáng vẻ , như thể hút cạn ánh sáng xung quanh, toát vẻ tuyệt diệu tưởng.
Hắn nuốt nước miếng, nhịn đưa tay nắm lấy tay Vân Sơ.
Ngay khoảnh khắc đó, Vân Sơ cảm thấy như một con rắn độc đang bò lên cánh tay, nàng nổi da gà, theo bản năng rụt tay về.
Tạ Cảnh Ngọc nhanh hơn một bước, chủ động buông tay .
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-13.html.]
Ánh mắt chợt tối sầm.
Hắn cũng từng nghĩ sẽ cùng nàng kề cận sớm hôm, con cháu sum vầy, trọn đời đầu bạc.
ai ngờ xảy chuyện như ...
Phạm Khắc Hiếu
Nếu đêm hôm đó...
Tạ Cảnh Ngọc lên: “Ta còn việc cần xử lý, hồi phủ .”
Hắn vội vàng bước ngoài.
Lúc tới cửa Ngọc Sanh Cư, đầu thoáng qua, thấy Thính Sương bưng một chậu nước đặt lên bàn, Vân Sơ đang khẩn trương cọ rửa đôi tay.
Sắc mặt lập tức trầm xuống.
Hắn còn đả động đến việc nàng thất , cớ nàng dám...
Hắn ngẩng đầu, tấm biển Ngọc Sanh Cư tháo chữ “Ngọc” từ khi nào, giờ chỉ còn trơ trọi hai chữ Sanh Cư.
Một cảm xúc khó tả dâng trào trong lòng...
“Đại nhân.”
Thân ảnh Hạ thị xuất hiện trong bóng đêm.
Nhìn thấy bước từ Ngọc Sanh Cư, Hạ thị chút hụt hẫng : “Đại nhân hồi phủ vội vã tới chỗ phu nhân ?”
Tạ Cảnh Ngọc khoanh tay về phía : “Ta tới chỗ phu nhân của , gì ?”
“Đại nhân hôm nay phu nhân gì ?” Hạ thị c.ắ.n môi , : “Phu nhân dùng gia pháp đ.á.n.h Duy ca nhi hôn mê, vòng hông đ.á.n.h đến bầm dập, da thịt nứt toác, chảy nhiều máu. Đại phu mười ngày nửa tháng cũng khó mà khỏe ... Phu nhân mẫu ruột của Duy ca nhi nên mới đ.á.n.h tàn nhẫn như , đau lòng lắm. Đại nhân, ngài thể với phu nhân, bảo đừng...”
“Nàng là đích mẫu của bọn trẻ, quản giáo chúng là chuyện đương nhiên thể chối cãi!” Tạ Cảnh Ngọc quét mắt nàng : “An ca nhi thể tìm một lão sư , Duy ca nhi thể thành tài , Phinh tỷ nhi thể gả nhà cao cửa rộng , những chuyện đều do nàng quyết định. Thân mẫu như ngươi thể mang tới cho chúng thứ gì?”
Hạ thị cúi đầu, chỉ khổ.
Nàng xoay tới chỗ Tạ Thế Duy.
Chưa kịp bước thì bên trong vọng tiếng than t.h.ả.m thiết.
“Các ngươi đều lui xuống .”
Nàng đuổi tất cả hạ nhân , đóng cửa , một bước vọt tới giường: “Duy ca nhi, đau ?”
“Nương, mẫu , con đau c.h.ế.t mất!” Tạ Thế Duy nhào lòng Hạ thị: “Tại để nữ nhân đó mẫu của con, con ghét nàng , chán ghét nàng ...”
Hạ thị đưa tay che miệng nó : “Duy ca nhi, nàng là đích mẫu của con, con tôn trọng, bậy!”
Mặc kệ nàng thích Vân Sơ bao nhiêu nữa thì cũng thừa nhận việc nhận Vân Sơ đích mẫu là lựa chọn nhất cho hài tử.
Tạ Thế Duy c.ắ.n tay Hạ thị, oán hận : “Chỉ vì một con dế mèn mà cũng tiếc cho con. Nàng căn bản xem con là nhi tử, dựa mà con tôn trọng nàng ? Con ghét nàng c.h.ế.t...”
Nó còn xong thì cửa phòng đẩy .
Hạ thị há mồm chuẩn mắng hạ nhân vô phép tắc.