Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 130
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:19:20
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mời Quý độc giả xem phần tiếp theo để bộ chương truyện!
Chân Vân Sơ rời khỏi thư phòng, Tạ Cảnh Ngọc vội vã chạy đến Bích Hà Viên của Hạ thị.
Hạ thị đang thêu thùa, thấy Tạ Cảnh Ngọc quang lâm thì ngạc nhiên dậy: “Sao Đại nhân hạ cố tới đây?”
Kể từ khi nàng trở thành di nương Tạ phủ, Đại nhân từng đặt chân đến sân viện của nàng , nàng cũng dám vọng tưởng điều gì xa vời.
Chính vì bao giờ kỳ vọng nên lúc nàng mới mừng rỡ kinh hãi khôn nguôi. Nàng vội vàng bưng chén đặt tay Tạ Cảnh Ngọc.
Tạ Cảnh Ngọc nhận chung , uống một ngụm, ánh mắt vẫn rời khỏi Hạ thị.
Lần đầu tiên y gặp Hạ thị, cả hai chỉ mới mười bốn tuổi, khi nàng vẫn còn mang họ Hà.
Hiện giờ y hai mươi tám, nàng cũng cùng lứa tuổi. Chẳng qua trải qua mấy năm sinh con nuôi con, Tạ phủ nô tỳ, ngày đêm lam lũ vất vả, nàng cố ý ăn vận theo lối già nua, khiến bản trông như một phụ nhân ba mươi lăm tuổi.
Nếu nàng đổi xiêm y màu hồng nhạt, vàng nhạt tươi tắn, điểm thêm chút trang sức, khéo léo tô mi vẽ mày, Phinh tỷ nhi chắc chắn sẽ giống nàng như tạc.
Hạ thị ánh mắt sắc lạnh của thẳng, trong lòng dấy lên nỗi lo sợ bất an khôn tả: “Đại nhân?”
Tạ Cảnh Ngọc trầm giọng: “Chẳng lẽ ngươi nhận , Phinh tỷ nhi càng ngày càng giống ngươi đến lạ?”
Hai tay Hạ thị cứng đờ trong tay áo: “Đại nhân, tận lực che giấu .”
Phạm Khắc Hiếu
Nàng luôn chọn những bộ xiêm y khó coi nhất, trang điểm chải chuốt, ngoài một chiếc trâm bạc đơn giản cũng hề dùng thêm bất kỳ trang sức nào khác.
Dù Đại nhân vắng vẻ, nàng cũng dám trang điểm lộng lẫy, cố ý tranh sủng... Nàng sợ khác phận chân chính là mẫu ruột thịt của Phinh tỷ nhi.
“Sau ngoại trừ việc thỉnh an mỗi ngày, ngươi cứ an phận ở trong viện của , chớ nên ngoài.” Tạ Cảnh Ngọc dậy: “Nghe Doãn ca nhi bệnh, nó ở ?”
Hạ thị khựng , trong lòng dậy sóng.
Đại nhân tới Bích Hà Viên , mục đích chỉ là thăm Doãn ca nhi thôi ?
Nàng che giấu ý khổ, dẫn Tạ Cảnh Ngọc sương phòng. Nhẹ nhàng đẩy cửa, Tạ Thế Doãn đang giường ngủ.
Vừa thấy tiếng động, Tạ Thế Doãn liền tỉnh giấc. Nó thấy Tạ Cảnh Ngọc bước , màng chi nữa mà lập tức bò xuống giường, kéo tay áo Tạ Cảnh Ngọc, nấc lên : “Phụ , con về với di nương.”
Tạ Cảnh Ngọc đỡ nó dậy: “Di nương con phạm sai lầm, chờ nàng chịu sửa sai, sẽ cho nàng tới đón con.”
Hạ thị khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Doãn ca nhi nuôi dưỡng ở chỗ nàng , tất cả phân lệ cũng chuyển tới Bích Hà Viên. Nàng vốn dĩ đang thiếu thốn, khoản tiêu vặt hằng tháng của Doãn ca nhi là thể giải quyết nhiều chuyện khó khăn.
“Doãn ca nhi, chớ nữa.” Hạ thị tiến tới: “Chờ con khỏe , sẽ đưa con thăm Vũ di nương.”
Tạ Thế Doãn to hơn. Phụ đồng ý, nó còn thể cầu xin ai khác đây?
Nó vốn đang mắc bệnh, lóc một hồi liền kiệt sức, lúc nào .
“Đại nhân, Doãn ca nhi chỉ là cảm lạnh nên mới nháo một chút thôi, cả.” Hạ thị mở lời: “Cũng sắp đến giờ cơm chiều , chi bằng Đại nhân ở Bích Hà Viên dùng cơm chăng?”
Tạ Cảnh Ngọc lạnh lùng : “Không cần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-130.html.]
Hắn phất tay áo, cất bước rời khỏi Bích Hà Viên.
Chỉ một chốc lát , một tiểu nha về bẩm báo: “Di nương, Đại nhân tới viện của Vũ di nương .”
Hạ thị siết chặt nắm tay, lấy vài đồng bạc vụn ném cho tiểu nha : “Tiếp tục theo dõi, khi nào Đại nhân rời thì về báo cho một tiếng.”
Tiểu nha nhận bạc, vui vẻ việc.
Hạ thị xụ mặt, trong lòng thầm nhủ: “Xem là coi khinh ngươi , tiện nhân Thính Vũ.”
Nàng còn tưởng Đại nhân bận rộn công vụ nên mới ở dùng cơm, ngờ tới thẳng viện của con tiện nhân Thính Vũ .
Nàng thoáng sương phòng của Tạ Thế Doãn, nhớ đến chuyện Đào di nương âm thầm nàng và Phinh tỷ nhi nét tương đồng, một ý niệm dần dần thành hình trong đầu Hạ thị.
Sân viện của Thính Vũ nhỏ, vô cùng hẻo lánh, chỗ duy nhất là nơi một phòng bếp nhỏ.
Nàng mấy món ăn tinh xảo, hương vị thơm ngon, cố ý bảo nha mời Tạ Cảnh Ngọc. Không ngờ thật sự tới.
Mấy năm nay, nàng cảm thấy day dứt vì chuyện phu nhân, nên dám lợi dụng trù nghệ của để tranh sủng. giờ đây, vì Doãn ca nhi, nàng thể dùng chút thủ đoạn.
“Đại nhân, xin nếm thử món củ cải ngâm dấm thanh mát .”
Thính Vũ bên cạnh bàn ăn, ân cần hầu hạ Tạ Cảnh Ngọc dùng cơm.
Tạ Cảnh Ngọc vốn là quá nhiều d.ụ.c vọng, dù là ham xác thịt sự thèm ăn, đều khống chế trong một phạm vi nhất định.
gần đây thời tiết quá nóng, khiến chẳng buồn ăn uống. Hắn Thính Vũ am hiểu trù nghệ, nên mới thuận nước đẩy thuyền theo tiểu nha tới đây. Quả nhiên, một bàn món ngon khiến thể dừng đũa, ăn một hết cả một bát cơm đầy.
Dùng cơm xong thì sắc trời cũng buông màn đêm. Thính Vũ đặt tay lên vai Tạ Cảnh Ngọc, thủ thỉ: “Đại nhân mệt mỏi cả ngày , để hầu hạ ngài nghỉ ngơi .”
Tạ Cảnh Ngọc thờ ơ : “Trong lòng ngươi nghĩ gì rõ ràng.”
Chẳng nàng đang mong mềm lòng, cho Doãn ca nhi trở về ?
Sắc mặt Thính Vũ cứng đờ, cúi đầu : “Đại nhân, chỉ mong gặp Doãn ca nhi nhiều hơn, cầu xin Đại nhân cho một cơ hội chăm sóc thằng bé.”
Tạ Cảnh Ngọc tự nhận bản là một vị phụ đủ tư cách. Lúc nãy thấy Tạ Thế Doãn lóc như , cũng chút mềm lòng.
Hài tử mới ba tuổi, thể tách khỏi nương?
Hắn mở miệng: “Nếu ngươi an phận thủ thường, sớm muộn gì Doãn ca nhi cũng sẽ trở trong viện của ngươi.”
Thính Vũ thì vô cùng vui sướng, bàn tay đặt vai Tạ Cảnh Ngọc càng thêm dùng sức.
Tạ Cảnh Ngọc ban ngày hô mưa gọi gió ngoài triều đình, buổi tối di nương ân cần hầu hạ, quả thực xuân phong đắc ý. Lúc , chỉ cảm thán một câu: Nhân gian quả là đáng giá.
Đêm hôm đó, Thính Vũ cũng vô cùng thỏa mãn.
Không tới canh giờ nào, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập của nha .
Thính Vũ mở to mắt ngoài cửa sổ, bên ngoài trời vẫn còn tối đen.