Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 138

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:19:28
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tạ lão thái thái đột ngột bật dậy khỏi giường.

 

Hơn hai mươi năm , Tạ gia bọn họ chẳng đáng kể gì, một phụ nhân như bà thể để ý tới những đại án của triều đình?

 

vẫn hiểu, Hạ thị chính là hậu nhân của tội thần Hà gia! Đại tôn tử Cảnh Ngọc của bà nạp nữ nhi của tội thần !

Phạm Khắc Hiếu

 

Giờ đây bà mới thấu hiểu, tại năm đó Hạ thị vốn một lòng gả cho Cảnh Ngọc, nhưng khi Cảnh Ngọc triều quan, nàng còn tâm tư đó nữa!

 

Cũng hiểu tại nhiều nâng Hạ thị lên di nương, nàng đều hề tình nguyện!

 

Bởi tiện nhân phận, bản sẽ gây phiền phức cho Tạ gia, phận sẽ hủy hoại tiền đồ của hài tử!

 

"Chuyện, chuyện đó qua hai mươi năm ..." Tạ Phinh run rẩy đáp: "Hà gia chịu báo ứng, hơn trăm trong vòng tam tộc tru di... Triều đình cũng sớm còn truy cứu tội của Hà gia năm đó. Dù Phụ nạp nữ nhi Hà gia thì cũng chẳng hề hấn gì... Tuy con Hạ thị sinh , nhưng con chỉ nhận ngài là mẫu của con mà thôi..."

 

Vân Sơ nhạt trong lòng.

 

Tạ Phinh và Tạ Thế An quả nhiên hổ là tỷ ruột thịt, đều ích kỷ như , đều sợ đích mẫu là nàng khi chuyện sẽ ruồng bỏ chúng.

 

Nàng thu vẻ trào phúng, thong thả : "Phinh tỷ nhi, con vẫn còn quá non nớt. Con thử nghĩ xem, năm đó Hà gia tru sát nhiều như , một thế gia trăm năm diệt vong, những Hà gia còn sống sót , liệu thể oán hận? Hoàng thượng và triều đình há chẳng rõ những kẻ ghi hận sâu sắc trong lòng ? Người Hà gia đáng lẽ ở một nơi thật xa xôi, lúc đó Hoàng thượng và triều đình mới thể bỏ qua. ..."

 

Nàng ngừng một chút tiếp: "An ca nhi sắp nhập học Quốc Tử Giám, Phinh tỷ nhi sắp gả An Tĩnh Vương phủ, hai các con đều là hậu nhân tội thần, tiếp xúc gần gũi với hoàng thất như . Ai dám bảo đảm hai các con sẽ vì oán hận trong lòng mà điều bất lợi cho hoàng thất? Một khi phận của hai con bại lộ, Tạ gia, từng từng một đều trả giá đắt!"

 

Lão thái thái chỉ cảm thấy cổ họng dâng lên một vị tanh ngọt.

 

Ngay cả một nha đầu như Phinh tỷ nhi cũng phận của Hạ thị, chỉ một lừa dối lâu đến !

 

Nếu chờ đến lúc An ca nhi nhập học Quốc Tử Giám, chờ Phinh tỷ nhi trở thành An Tĩnh Vương phi, Tạ gia bọn họ chắc chắn sẽ định tội khi quân!

 

Tạ gia trải qua ba đời, tốn hao vài chục năm, vất vả lắm mới đặt chân đến kinh thành, khó khăn lắm mới tới bước , tiện phụ Hạ thị hủy hoại trong một sớm một chiều!

 

An ca nhi thể Quốc Tử Giám! Phinh tỷ nhi thể gả cho An Tĩnh Vương!

 

"Phốc!"

 

Lão thái thái kìm mà phun một ngụm m.á.u tươi.

 

"Sơ nhi!"

 

Lão thái thái vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Vân Sơ.

 

Vân Sơ rót cho bà một chung , chậm rãi: "Lão thái thái, ngài đừng quá tức giận. Phu quân cùng An ca nhi đang tìm cách giải quyết, ý của bọn họ là tiễn Hạ di nương tới phương Nam hoặc phương Bắc xa xôi."

 

Tạ Phinh gật đầu lia lịa như giã tỏi: ", đúng, đúng! Cứ tiễn nàng , càng xa càng . Chỉ cần đừng để ngoài phận của Hạ thị, việc sẽ thỏa."

 

"Lão thái thái, chuyện nguyền rủa ngày hôm nay đủ để chứng minh Hạ thị cũng oán hận với Tạ gia. Có lẽ nàng oán hận ngài năm xưa cho nàng cửa, cũng lẽ là oán chiếm vị trí chính thê." Vân Sơ : "Nếu Tạ gia tiễn nàng xa, oán hận trong lòng nàng sẽ càng thêm sâu sắc. Đến lúc đó, nàng gây chuyện gì, chúng thể khống chế ?"

 

Lão thái thái cảm thấy n.g.ự.c như nén : "Sơ nhi, ý của con là gì?"

 

Vân Sơ trầm ngâm, thêm lời nào.

 

[]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-138.html.]

 

"Sơ nhi, Cảnh Ngọc với con, là Tạ gia con hổ thẹn, lừa dối con, những việc Tạ gia sẽ từ từ bồi thường cho con!" Lão thái thái khẩn cầu: " An ca nhi, Duy ca nhi, Phinh tỷ nhi đều thật lòng xem con là mẫu . Lẽ nào con đành lòng tiền đồ của chúng hủy hoại? Con và Cảnh Ngọc phu thê nhất thể, con là thê tử Tạ gia, Tạ gia đến ngày hôm nay thật sự dễ dàng. Con nhẫn tâm quan lộ của Cảnh Ngọc dừng bước tại đây ?"

 

Vân Sơ thẳng, rũ mắt : "Ta xem Tạ gia các giải quyết chuyện , đó mới quyết định liệu còn là thê tử Tạ gia ."

 

Nàng dứt lời, lập tức xoay rời khỏi An Thọ Đường.

 

Trong đầu Tạ lão thái thái vang lên từng hồi sấm sét dữ dội.

 

Lời lẽ của Sơ nhi, há chẳng đang vạch rõ giới tuyến, cầu xin hòa ly với Tạ gia ?

 

Ôi trời, việc Tạ gia chứa chấp hậu nhân tội thần Hạ thị là một đòn chí mạng hủy diệt. Nếu Vân Sơ rời nữa, Tạ gia thật sự sẽ thể vực dậy nổi.

 

“Phinh nhi, mau đỡ dậy!”

 

Lão thái thái cố gắng bò khỏi giường, Chu ma ma cùng Tạ Phinh một trái một đỡ lấy bà.

 

Kể từ lúc phát hiện hình nhân, Lão thái thái ho m.á.u ngừng, còn thổ huyết một búng lớn, cơ thể gần như thể chịu đựng thêm.

 

, chịu nổi cũng gắng gượng bò dậy, nếu , Tạ gia sẽ là bên thể chống đỡ nổi.

 

Đám nhanh chóng tới viện của Tạ Cảnh Ngọc. Đám hạ nhân đều đang bận rộn, mà bầu khí trong thư phòng vô cùng nặng nề.

 

Lão thái thái bước , Chu ma ma đóng cửa thư phòng, đích bậc thang canh giữ, cho bất kỳ hạ nhân nào tới gần.

 

“Tổ mẫu, tới đây?”

 

Tạ Cảnh Ngọc vội đỡ Lão thái thái xuống ghế, còn đặt một chiếc gối mềm lưng bà.

 

“Ta chuyện của Hạ thị.” Lão thái thái thẳng vấn đề: “Cảnh Ngọc, con và An ca nhi thương nghị lâu như , rốt cuộc quyết định xử trí thế nào?”

 

Tạ Cảnh Ngọc mím chặt môi.

 

Tạ Thế An nắm tay thành quyền.

 

Phụ tử hai thảo luận thật lâu nhưng thực tế chẳng gì, bởi vì đường nào cũng thể .

 

Không thể để Hạ thị ở Tạ phủ.

 

nếu tiễn Hạ thị , nhỡ xảy chuyện thì ?

 

Hiện giờ đang kẻ chằm chằm Tạ gia, một khi Hạ thị rời khỏi Tạ phủ, chừng sẽ rơi tay những kẻ đó. Đến lúc đó, bọn sẽ chẳng còn cách nào xoay chuyển càn khôn.

 

“Ta một biện pháp.”

 

Lão thái thái mở miệng, tầm mắt lập tức hướng về phía bà.

 

“Nếu Hạ thị c.h.ế.t, xem như là c.h.ế.t vô đối chứng.” Lão thái thái gằn từng chữ một, âm thanh lạnh lẽo như băng: “Chỉ xem các ngươi đành lòng bỏ thôi.”

 

Tạ Phinh choáng váng: “Không thể…”

 

Tuy nàng chán ghét mẫu Hạ thị nhưng từng dồn Hạ thị chỗ c.h.ế.t.

 

 

Loading...