“Ngươi thì chuyện sẽ yên ? Lão thái thái , ...” Tạ Phinh c.ắ.n môi , ngừng một hồi lâu mới tiếp: “Nếu ngươi thật sự nghĩ cho bọn thì nên... nên...”
Mấy chữ phía , nàng thực sự tài nào thốt nên lời, cổ họng như thứ gì đó chặn .
Tạ Thế An bỗng nhiên nhớ tới chuyện cũ mà mẫu kể cho hai tháng .
Nàng kể một nông phụ nuôi lớn ba hài tử, dù hài tử sinh nhưng nông phụ vẫn dốc lòng nuôi nấng chúng.
một ngày, nông phụ cuốn một vụ án mưu phản, ba hài tử vì đại cục gia tộc mà đành tay c.h.i.ế.t dưỡng mẫu.
Lúc mẫu hỏi , ba hài tử như là đúng sai...
Hắn trả lời thế nào?
Hắn còn nhớ rõ.
Giờ đây, đến lượt lựa chọn.
Hắn thể tin rằng bản hề do dự đưa quyết định tối lợi cho chính .
Đây là đầu tiên nhận là một kẻ ích kỷ lạnh lùng tuyệt tình đến .
Hắn lấy một bình sứ từ trong tay áo : “Đây là thứ Phụ sai mang đến cho ngươi. Hãy uống . Trong vòng một khắc, ngươi sẽ chìm giấc ngủ sâu, mà chịu bất kỳ thống khổ nào...”
Đồng tử Hạ thị co rút kịch liệt.
Nàng cuối cùng cũng hiểu nỗi bất an trong lòng rốt cuộc là gì. Là hài tử do chính nàng hoài thai mười tháng, dứt ruột đẻ , giờ đang tự tay ép nàng uống t.h.u.ố.c độc.
Nếu đổi thành khác, đổi thành lão thái thái, nàng vẫn thể tiếp thu.
tại là An ca nhi cùng Phinh tỷ nhi?
“Không!!”
Hạ thị tài nào khống chế , phát một tiếng thét bi thương chói tai.
“Nương.” Tạ Thế An vẫn vô cùng bình tĩnh: “Mấy trăm Hà gia hơn hai mươi năm c.h.ế.t trong vụ án . Thế gia trăm năm như Hà gia mà biến mất như thế, hiện giờ nhắc tới Hà gia, cả kinh thành còn ai nhớ rõ? Trước khi qua đời, ngoại tằng tổ phụ để di thư rõ mong hậu nhân Hà gia thể vì Hà gia lật bản án, chấn hưng gia tộc. Vì ôm tâm niệm nên mới thể đỗ đầu khi chỉ mới mười hai tuổi...”
Hạ thị thất thanh.
Lúc Hà gia xảy chuyện, nàng cũng tới tuổi thể ghi nhớ việc, nàng là đích ấu nữ Hà gia, tổ phụ vô cùng yêu thương nàng .
Nàng di nguyện của tổ phụ, nhưng nàng tự nhận bản năng lực đó. Tên phế vật như Hạ Húc càng thể chấn hưng Hà gia.
Tất cả hy vọng đều đặt An ca nhi...
Nếu phận hậu nhân Hà gia của An ca nhi đưa ánh sáng, An ca nhi sẽ thể nào Quốc Tử Giám nữa, thể tham gia khoa cử, càng thể quan...
Tiếng của Hạ thị từ phòng củi truyền .
Vân Sơ thềm đá, rõ mồn một câu chuyện bi ai giữa ba mẫu tử họ.
Nàng nghĩ tới đời , cũng một đêm tương tự như thế , nàng Tạ Thế An khuyên bảo uống rượu độc, bảo nàng tự sát vì Tạ gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-140.html.]
Khi đó chuyện của Vân gia còn rõ, nàng thể c.h.ế.t ? Vì thế mà những hài tử đè nàng xuống, cưỡng ép rót chén rượu độc miệng nàng...
Nàng uống hết rượu độc, độc d.ư.ợ.c ngấm , đau đớn khắp , đau tới tận lục phủ ngũ tạng.
Thuốc độc Hạ thị uống gây thống khổ, chỉ c.h.ế.t trong vô thanh vô thức, đây cũng xem như là một sự may mắn hiếm hoi.
Hạ thị hề cảm thấy bản may mắn.
Bị chính nữ nhi và nhi tử sinh ép c.h.ế.t, rốt cuộc nàng gieo nhân nào mà gánh lấy ác quả đau thấu tim gan đến nhường ?
Thấy Hạ thị nhúc nhích, Tạ Phinh bước lên cầm lấy bình sứ , mở nắp. Một mùi hương thoang thoảng tỏa , nàng run rẩy : “Ngươi bọn ép ngươi uống ?”
Hạ thị ngưng thút thít.
Nàng về phía hai đứa con của , bi thiết : “Cũng Duy ca nhi giờ thế nào...”
“Ngươi cứ yên tâm, sắp xếp để mắt tới Duy ca nhi.” Tạ Thế An mở miệng: “Không còn sớm nữa, uống .”
Hạ thị cầm lấy bình sứ, ngửi thấy mùi hương ngào ngạt, tin tưởng lời bọn trẻ rằng thứ độc d.ư.ợ.c sẽ gây đau đớn, chỉ cần ngủ một giấc là chuyện sẽ qua.
Song, lòng nàng cam.
Hà gia vẫn phục hưng.
Bọn trẻ thơ kịp trưởng thành.
Ngay cả Ngọc Lang, nàng cũng thể gặp mặt cuối.
Hạ thị nhắm mắt, ngửa cổ, dốc cạn thứ t.h.u.ố.c độc ngọt ngào trong bình sứ.
Vừa vặn lúc đó, cửa phòng đột ngột đẩy . Vân Sơ tới.
Nàng tâm tình phức tạp, cất lời: “An ca nhi, Phinh tỷ nhi, chuyện bên cứ để giải quyết. Hai con mệt nhọc , hãy trở về nghỉ ngơi .”
Tạ Phinh tận mắt thấy mẫu uống t.h.u.ố.c độc, lòng như vỡ vụn, thể run rẩy ngừng. Vừa Vân Sơ thế, nàng dám thẳng Hạ thị thêm nào, vội vàng đỡ tay nha mà lui ngoài.
Tạ Thế An cũng chỉ gắng gượng chịu đựng. Việc cần xong, thể trơ mắt mẫu trút thở cuối cùng. Hắn dậy, hình lảo đảo vững, vịn tường để bước ngoài.
Thính Sương cùng Thính Phong canh giữ bên ngoài, khép chặt cánh cửa phòng chứa củi.
Hạ thị uống t.h.u.ố.c độc, quả nhiên cảm thấy thống khổ. Ánh mắt nàng dừng Vân Sơ, đột nhiên thảm: “Kẻ quyết định là Lão thái thái, ban t.h.u.ố.c là Đại nhân, đút t.h.u.ố.c là An ca nhi cùng Phinh tỷ nhi, xem , Phu nhân quả thực cao tay, cách gột rửa bản sạch sẽ.”
“Ta đến là để thu liệm cho ngươi đấy thôi.” Vân Sơ xuống, giọng lạnh nhạt: “Người , khi c.h.ế.t sẽ lời chân thật. Hà Linh Huỳnh, vài vấn đề, ngươi nhất nên ngoan ngoãn trả lời .”
Hạ thị thấy khuê danh của , khỏi hoảng sợ.
Nàng lạnh một tiếng: “Ta lưu lạc đến bước , e rằng thiếu dấu vết nhúng tay của Phu nhân. Ngươi nghĩ sẽ trả lời những vấn đề đó của ngươi ?”
“Có thể đoán tay, xem ngươi cũng quá ngu ngốc.” Vân Sơ khẽ bĩu môi, thản nhiên : “Ta cũng ngại cho ngươi , chuyện Tạ Thế Duy chọc giận Tuyên Võ Hầu cũng là do thêm dầu lửa. Thế nào, thấy bất ngờ ?”
“Ngươi!”
Hạ thị quả thực ngờ sự việc liên quan đến Vân Sơ. Nàng hận thể bóp c.h.ế.t đàn bà mắt .
Phạm Khắc Hiếu