Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:19:37
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong bóng đêm mịt mờ.

 

Năm sáu tên thổ phỉ vây quanh đống lửa, uống rượu ăn thịt, khí vô cùng sảng khoái.

 

Bỗng nhiên, đám chợt nhận điều bất thường.

 

“Sao chẳng chút động tĩnh nào ?”

 

“Chẳng lẽ Lão Bát dùng lực quá mạnh, lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t tiểu thế tử của Bình Tây Vương ?”

 

“Nếu tiểu thế tử c.h.ế.t, chúng tất cả chôn cùng nó!”

 

Tam đương gia phun mạnh một ngụm nước bọt, dậy về phía nhà gỗ nhỏ. Bốn năm tên còn lập tức hối hả đuổi theo .

 

Vân Sơ định lén lút trốn khỏi căn nhà gỗ nhỏ thì thấy năm sáu bóng đang hùng hổ tiến thẳng đến từ phía chính diện. Nơi ẩn nấp duy nhất của nàng chính là phía cánh cửa.

 

Nàng kịp né , cửa gỗ hung hăng đá văng.

 

“Lão Bát và Bàng Tử c.h.ế.t !” Một tên thổ phỉ sợ hãi gào lên: “Không thấy nữ nhân và tiểu thế tử ! Chắc chắn chạy xa, mau đuổi theo!”

 

Đám thổ phỉ tức khắc xoay , ào ạt chạy ngoài.

 

Tam đương gia cũng chuẩn lao ngoài, nhưng đột nhiên khựng . Gã nheo mắt cánh cửa sổ nhỏ xíu đỉnh tường, đó cái sọt rách nát đang lăn lóc đất.

 

Chỉ hài tử nhỏ mới thể chui qua chiếc cửa sổ nhỏ hẹp , nhưng nữ tử thành niên thì tuyệt đối thể lọt!

 

Nghĩ đến đây, Tam đương gia nhặt thanh đại đao đất lên, chậm rãi tiến về phía cánh cửa gỗ.

 

Vân Sơ đang ẩn nấp cánh cửa, thấy lưỡi đao sắc bén chọc thủng một lỗ, mũi nhọn chỉ còn cách mặt nàng tới một tấc.

 

Ngay đó, tóc nàng gã tóm lấy, Tam đương gia túm tóc kéo nàng , ném thẳng tới cạnh đống lửa trại.

 

Đám thổ phỉ tìm lúc nãy lục tục trở về.

 

“Tam đương gia, tìm thấy tiểu thế tử!”

 

“Lùng sục hết ngóc ngách, tin nó thể trốn thoát!”

 

“Chẳng lẽ nó chạy núi ? Trời tối thế , núi lang sói, nếu nó thú dữ tha thì chúng cũng cần chịu trách nhiệm nữa!”

 

Vân Sơ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Tam đương gia trầm mặc chằm chằm nàng, giọng gằn lên: “Chính là tiện nhân phá hỏng đại sự của chúng !”

 

Sớm thế , gã nhốt nữ nhân chung với tiểu thế tử. giờ đây hối hận cũng muộn màng.

 

“Các ngươi thử xem, giờ nên xử trí nàng như thế nào?”

 

Tam đương gia Vân Sơ, ánh mắt sắc lạnh như một kẻ c.h.ế.t.

 

Đám thổ phỉ vốn nữ nhân bằng ánh mắt thèm khát, càng đừng là một nữ tử dung mạo minh diễm khuynh thành như thế . Mọi suy nghĩ dâm tà trong lòng bọn chúng đều phơi bày hết gương mặt.

 

lúc , một tên thổ phỉ đột nhiên cất lời: “Hình như từng diện kiến nữ nhân đó .”

 

Tam đương gia nhạo: “Nữ nhân của Bình Tây Vương mà ngươi cũng từng gặp ? E rằng ngươi chỉ thấy trong mộng xuân mà thôi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-147.html.]

“Không, , !” Tên thổ phỉ trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, chợt trợn to hai mắt, kinh ngạc : “ , nhớ ! Năm sáu năm về , bán một bức họa mỹ nhân nhất kinh thành với cái giá trời. Chẳng lúc đó chúng cướp một món lợi lớn ? Ta dùng bạc mua bức họa đó! Người trong họa chính là nữ nhân ! Đệ nhất mỹ nhân kinh thành khi chính là đích trưởng nữ của Vân phủ. Vân phủ... Tam đương gia, nàng là thiên kim của Nhất phẩm Trụ Quốc Đại tướng quân!”

 

Tam đương gia khom , thô bạo nắm cằm Vân Sơ: “Quả nhiên hổ danh mỹ nhân nhất kinh thành. Tuy để lạc mất tiểu thế tử, nhưng trong tay chúng đích trưởng nữ của Tướng quân phủ. Dùng một ngón tay của nàng để đổi lấy ba vạn lượng bạc cũng hề quá phận nhỉ?”

 

Mấy tên thổ phỉ như tìm thấy hy vọng trong tuyệt vọng, phấn khích : “Tam đương gia, khi tay chặt ngón tay, chi bằng để nàng hầu hạ các chúng ở đây thỏa mãn d.ụ.c vọng một phen, như thế cũng quá đáng chứ?”

 

“Ngươi quên Lão Bát và Bàng Tử c.h.ế.t như thế nào ? Chẳng đều vì sắc d.ụ.c mà vong mạng đó !” Tam đương gia thấy vẻ mặt thất vọng tràn trề của đám lâu la, lập tức chuyển chủ đề: “Binh quyền trong tay Trụ Quốc Đại tướng quân còn đáng sợ hơn cả Bình Tây Vương gấp bội. Nếu chúng nhục thiên kim của ông , cả đám đều sẽ chịu họa diệt ! Chúng bây cẩn thận giữ chừng mực!”

 

“Tam đương gia yên tâm, bọn tất nhiên sẽ 'thương hương tiếc ngọc'!”

 

“Vân tiểu thư, đừng sợ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn lời, bọn sẽ ngươi thương!”

 

“Ai sẽ là đầu tiên?”

 

Mấy tên thổ phỉ xúm bàn tán.

 

Vân Sơ cúi gằm mặt, rơi ổ thổ phỉ, nàng nào còn trông mong thể vẹn rời ? Thân thể trong sạch ... nàng sớm đ.á.n.h mất , hà tất cố chấp để ý nữa?

 

“Xé y phục nàng !”

 

Y phục của nàng Tam đương gia xé toạc, để lộ một mảng vai ngọc tuyết trắng.

 

Giữa lúc , trong đêm tối chợt lóe lên ánh lửa, đám thổ phỉ giật đầu .

 

Phạm Khắc Hiếu

“Kho lương thực đốt cháy !”

 

“Mẹ kiếp, lúc lão tử tắt hết nến , thể bốc cháy !”

 

“Đừng lắm lời nữa! Hai bọn ở đây trông coi Vân gia đại tiểu thư, các ngươi mau dập tắt lửa!”

 

Vân Sơ chợt ngẩng đầu.

 

Căn nhà gỗ chính là nơi nàng dặn Du ca nhi ẩn nấp. Hài tử thấy nàng gặp nhục, mới bất chấp nguy hiểm phóng hỏa đốt nhà.

 

Nếu đám thổ phỉ qua đó, hành tung của Du ca nhi ắt sẽ bại lộ!

 

Vân Sơ màng tất cả, lợi dụng lúc hai tên thổ phỉ đang canh giữ về phía căn nhà cháy, nàng vươn tay, rút một khúc củi đang cháy hừng hực trong bếp lửa, đ.á.n.h thẳng chúng.

 

“Tiện nhân quả nhiên là tìm c.h.ế.t!”

 

Tam đương gia nổi trận lôi đình, giương trường đao c.h.é.m xuống cánh tay của Vân Sơ. Hắn toan chặt phăng cánh tay an phận , đưa về phủ Tướng quân.

 

Khúc củi trong tay Vân Sơ trường đao c.h.é.m gãy, nàng chỉ thể trơ mắt mũi đao c.h.é.m thẳng xuống tay .

 

Trong lòng nàng dâng lên một tia tuyệt vọng.

 

Chính ngay lúc , một mũi tên xé gió lao tới.

 

Trước khi trường đao kịp bổ xuống tay nàng, mũi tên cắm phập yết hầu của Tam đương gia.

 

Tam đương gia thậm chí kịp rên rỉ, đồng tử trợn trừng, thể cứng đờ, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe đổ ập xuống đất.

 

ngã xuống, Vân Sơ thấy gương mặt của Sở Dực.

 

Nam nhân lưng ngựa, tay giương cung tên, ánh mắt sắc lạnh như kiếm.

 

 

Loading...