Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 148
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:19:38
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tam đương gia ngã xuống, Sở Dực ngừng nghỉ, lập tức rút thêm ba mũi tên từ lưng, đồng loạt b.ắ.n , ba mũi tên xuyên thẳng ba tên thổ phỉ khác.
Hắn cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã về phía Vân Sơ. Nàng còn kịp rõ động tác của y, chiếc áo choàng đen của nam nhân khoác lên vai nàng, che thể đang chật vật, tả tơi.
“Tổng cộng sáu tên thổ phỉ, vẫn còn hai tên!” Vân Sơ sợ Sở Dực rõ, vội vàng lớn tiếng: “Tiểu thế tử cũng đang ở nơi đó!”
Phạm Khắc Hiếu
Sở Dực khẽ gật đầu, thúc ngựa tiến thẳng về phía căn nhà gỗ mà nàng chỉ.
Ngọn lửa lớn hừng hực thiêu rụi, bốn phía căn nhà gỗ đều ngập trong biển lửa, trái tim Vân Sơ như treo ngược cổ họng.
Nàng quấn chặt chiếc áo choàng, nhanh chóng bước chân về phía đó.
Vừa đến nơi, nàng thấy bên cạnh căn nhà gỗ đang bốc cháy dữ dội là hai tên thổ phỉ đang xách Sở Hoằng Du, một tên cầm đao, một tên kéo cung tên, đang giằng co với Sở Dực.
Cổ áo Hoằng Du siết chặt, gương mặt tiểu hài tử tái nhợt, rõ ràng là khó lòng hít thở.
“Bình Tây Vương, con trai ngươi đang trong tay bọn !” Tên thổ phỉ lộ vẻ sợ hãi, lùi : “Muốn cứu con trai ngươi, hãy mang ba mươi nghìn lượng bạc đến đây trao đổi!”
Sở Dực nheo mắt lạnh lùng: “Ba mươi nghìn lượng thể cứu vô bá tánh, các ngươi nghĩ Bổn vương sẽ dùng tiền để đổi lấy một tiểu hài tử ư?”
Hai tên thổ phỉ tin điều đó: “Nếu Bình Tây Vương vẫn cứ mạnh miệng, đừng trách bọn nể tình!”
Một tên thổ phỉ kéo tay Sở Hoằng Du lên, tên còn giơ đao bổ thẳng xuống.
Vụt!
Một mũi tên xé gió lao đến.
Phụt!
Mũi tên găm thẳng mắt tên thổ phỉ.
Tiếp ngay đó, một mũi tên khác bay tới, xuyên tim tên thổ phỉ còn .
Sở Hoằng Du đang treo lơ lửng, lập tức rơi xuống đất.
Vân Sơ nhanh chóng lao tới, ôm lấy hài tử đang đất lòng: “Du ca nhi, tỉnh , Du ca nhi...”
Hài tử chậm rãi mở mắt, nở một nụ tươi: “Nương, Mẫu , ngài , thật quá...”
Thằng bé còn xong, đột nhiên trợn trừng mắt, nó hét lên bảo mẫu mau chạy , nhưng cổ họng như nghẹn , thể thốt một chữ nào.
Vân Sơ thấy một bóng đen đang dần phóng đại trong con ngươi đen láy của Sở Hoằng Du.
Nàng ôm chặt hài tử xoay .
Một cơn đau nhói lập tức truyền đến bên hông.
Sở Dực b.ắ.n c.h.ế.t hai tên thổ phỉ xoay xuống ngựa, bước nhanh về phía con trai.
Ai ngờ nhanh chân hơn y, chạy đến ôm lấy Du ca nhi.
Khi thấy nàng ôm Du ca nhi, mơ hồ nhận dung mạo của Du ca nhi nét tương đồng với nữ nhân mắt.
Chờ , Trường Sinh càng lớn càng giống Tạ phu nhân, từ đôi mắt, cái mũi, khóe miệng... Quả thực giống như đúc từ cùng một khuôn!
Một ý nghĩ hoang đường bất chợt nảy trong đầu Sở Dực, lẽ nào...
Ngay lúc đang thất thần, tên thổ phỉ b.ắ.n mắt bỗng nhiên vồ lấy trường đao, c.h.é.m thẳng về phía Vân Sơ.
Vân Sơ thoăn thoắt xoay nhưng thể né tránh . Trường đao xẹt qua bên hông nàng, tên thổ phỉ điên cuồng vung đao c.h.é.m xuống nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-148.html.]
Ánh mắt Sở Dực lập tức trầm hẳn xuống, y nhấc chân đá mạnh một cú, đó giật lấy thanh trường đao, trực tiếp cứa đứt cổ họng tên thổ phỉ.
Chỉ thấy m.á.u thịt lẫn lộn cổ tên thổ phỉ dần dần biến thành màu đen sẫm.
“Tạ phu nhân, lưỡi đao độc!”
Sở Dực bế hài tử đang kinh sợ đến ngất xỉu, giao cho hộ vệ bên cạnh, về phía Vân Sơ, khẽ: “Tạ phu nhân, đắc tội.”
Vân Sơ còn kịp hiểu chuyện gì đang xảy , nam nhân trực tiếp bế bổng lên, ôm nàng căn nhà gỗ lửa bén tới gần đó.
Nếu nàng hiểu rõ con , kẻ tiểu nhân, nàng sớm rút trâm đ.â.m thẳng .
“Tạ phu nhân, thanh đao bôi kịch độc.” Sở Dực trầm giọng: "Trên núi lương y, giúp ngươi hút độc , chúng sẽ xuống núi tìm thầy t.h.u.ố.c chữa trị ."
Vân Sơ lập tức xốc vạt áo choàng.
Y phục bên hông nàng rách toạc, lộ một miệng vết thương dài đang rỉ máu, phần da thịt xung quanh chuyển thành màu đen như mực, kinh khủng đến mức khiến rùng .
Vốn dĩ nàng hề cảm thấy vết thương quá đau đớn, nhưng khi tận mắt thấy miệng vết thương đáng sợ đến nhường , nàng vẫn khỏi run rẩy, mềm nhũn.
Mới sống hơn hai tháng, còn bao việc lớn thành, nàng thể bỏ mạng một cách uổng phí như thế ?
“Vương gia là hoàng thất, phận tối thượng tôn quý, tiểu nữ dám để chất độc tổn hại đến Vương gia.” Vân Sơ cất lời: “Thỉnh cầu Vương gia tìm đại một hộ vệ gia đinh nào đó tới là .”
Thân thể của nàng sớm tan tành trong đêm tân hôn, trong sạch trinh tiết, những thứ đó đối với nàng mà , từ lâu còn chút ý nghĩa nào nữa.
Sở Dực thấy vẻ trào phúng lạnh nhạt trong đôi mắt nàng.
Không nàng hề để tâm đến sự trong sạch, mà là nàng căn bản cần thiết để tâm đến nó nữa...
Hắn đồn rằng Tạ đại nhân và Tạ phu nhân phu thê tình thâm, tình cảm vô cùng khăng khít, cớ nàng thể xem thường danh tiết của bản đến ?
lúc là thời điểm để tâm tư rối loạn, Sở Dực mở miệng : “Tạ phu nhân vì bảo vệ Du ca nhi nên mới đám thổ phỉ đả thương, giúp phu nhân bài độc cũng xem như là đền đáp ân cứu mạng .”
Dứt lời, lập tức cúi đầu.
Vân Sơ theo bản năng né tránh.
Danh tiết nữ nhân chính là một chiếc lồng sắt xiềng xích, giam cầm nữ nhân bên trong; dù nàng còn để ý, nhưng vẫn thể xem nhẹ sự kháng cự mãnh liệt từ sâu thẳm nội tâm.
“Tạ phu nhân, chớ sợ hãi.”
Bàn tay to lớn của nam nhân đặt lên vòng eo mảnh khảnh của nàng, ngay đó, một cảm giác mềm mại và nóng rực lập tức lan tỏa từ hông, chạy khắp tứ chi.
Nàng khép mắt, cố gắng giữ tâm hồn tĩnh lặng.
Muốn giữ tính mạng, chất độc hút kịp thời, nếu e rằng chờ tới khi xuống núi sẽ còn khả năng xoay chuyển vận mệnh.
Nàng tự nhủ, cứ coi nam tử mắt là một hộ vệ xa lạ, coi như nàng quen , thì sẽ còn cảm thấy khó tiếp nhận đến thế.
Nàng bắt đầu hồi tưởng những chuyện xảy ở kiếp , từng chuyện từng chuyện đều lật trong tâm trí... Cuối cùng, xúc cảm ấm nóng eo nàng cũng biến mất.
Vân Sơ mở bừng mắt, đối diện với gương mặt của Sở Dực, đôi môi chuyển thành một màu đen kịt.
“Tạ phu nhân, dư độc sót còn nhiều, còn nguy hiểm tới tính mạng nữa.” Sở Dực uống một ngụm nước phun , súc miệng ba cất lời: “Chuyện xảy đêm nay chỉ hai chúng , ngươi , , mong rằng…”
“Phanh!”
Hắn còn kịp dứt lời, cửa nhà gỗ bên ngoài dùng lực mạnh đá văng.