Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 151
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:19:41
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mời chư vị độc giả tiếp tục theo dõi bộ diễn biến chương truyện bên !
Vân Sơ ngủ một giấc.
Vừa mở mắt, nàng thấy một gương mặt nhỏ nhắn phóng đại ngay mắt.
“A di, ngài tỉnh .”
Sở Hoằng Du ghé mép giường, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn.
“Tiểu thế tử một mực đòi ngủ cùng .” Liễu Thiên Thiên bất đắc dĩ cúi đầu: “Tiểu thế tử, bây giờ chúng thể ngoài ?”
Sở Hoằng Du lắc đầu như trống bỏi: “A di tỉnh , một thật buồn tẻ, con ở đây kể chuyện xưa cho a di , chứ?”
Vân Sơ chống dậy, sờ sờ thể thằng bé: “Đêm qua dọa chứ?”
“Có a di bảo vệ con, con sợ chút nào !” Tiểu gia hỏa đ.ấ.m nhẹ ngực, đoạn thở hắt một : “Phụ vương từng dạy, nam tử hán đại trượng phu trách nhiệm bảo vệ nữ nhân. Đáng tiếc con còn nhỏ quá, thể bảo hộ ngài chu . a di hãy yên tâm, chờ con trưởng thành, ai dám khi dễ ngài, con sẽ ngài đòi gấp mười !”
Thằng bé trộm Liễu Thiên Thiên, ghé sát tai Vân Sơ : “Chờ con lớn sẽ phụ vương cưới ngài về nhà, như con thể quang minh chính đại gọi ngài một tiếng mẫu !”
Vân Sơ: “...”
Nàng sờ đầu hài tử: “Vậy a di cảm tạ con nhé.”
Liễu Thiên Thiên âm thầm cảm thán, vẻ đứa nhỏ mật với Sơ nhi, nếu chuyện chắc sẽ nhận lầm hai bọn họ là mẫu tử.
“A di, hôm qua con sách, một chuyện xưa thú vị, con kể cho ngài .” Tiểu gia hỏa mở miệng : “Trong sách một hài tử vô cùng thông minh, học cái gì cũng giỏi, phụ nó vô cùng đắc ý...”
Thằng bé bò lên giường đến gần Vân Sơ.
Đang là mùa hè nên Vân Sơ chỉ đắp một cái chăn mỏng, tiểu gia hỏa cũng sợ nóng, cách một lớp chăn mỏng, vùi lòng Vân Sơ, cảm giác ấm áp khó thành lời.
Vết thương của Vân Sơ còn lành, tuy ngủ một giấc nhưng chuyện một hồi, nàng bắt đầu mơ màng .
Thính Sương đem t.h.u.ố.c sắc xong , chuẩn hầu hạ nàng uống thuốc.
Sở Hoằng Du bò xuống giường: “Để con, để con, con đút t.h.u.ố.c cho a di nhé?”
Thằng bé múc một muỗng thuốc, thổi thổi, thổi mới chậm rãi đưa đến bên môi Vân Sơ.
Vân Sơ uống xong, : “Cảm tạ Du ca nhi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-151.html.]
Sở Hoằng Du tuy còn nhỏ nhưng chuyện quyết tâm , thằng bé bao giờ qua loa đại khái. Nó vô cùng nghiêm túc đút xong một chén thuốc.
Đút t.h.u.ố.c xong, thằng bé vội vàng hỏi Thính Sương: “Mứt hoa quả ?”
Thính Sương cúi đầu trả lời: “Phu nhân thích vị ngọt nên chuẩn mứt hoa quả.”
"Như ?" Tiểu tử nhíu đôi mày non nớt: "Mỗi uống t.h.u.ố.c đều đắng, nếu dùng chút đồ ngọt, vị cay đắng sẽ vương vấn trong miệng cả ngày, vô cùng khó chịu..." Nó lục lọi khắp : "Lúc cửa, ma ma cho con mứt táo, a di, hé miệng , a." Vân Sơ tuy ưa đồ ngọt, nhưng tấm lòng thành của tiểu thế tử, nào nàng thể cự tuyệt? Nàng hé nhẹ đôi môi, một viên mứt táo đưa .
Vị ngọt lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, khiến tâm tình nàng như nhúng trong mật, vô cùng ngọt ngào. Nhân sinh vốn quá đắng cay, nàng luyến tiếc giữ chút ngọt ngào hiếm hoi , thật nuốt vội.
"A di dùng t.h.u.ố.c xong, cần nghỉ ngơi. Con xin cáo lui đây." Sở Hoằng Du nhảy xuống khỏi giường, ngoan ngoãn bên mép giường: "Ngày mai con sẽ đưa Trường Sinh tới thăm a di."
Liễu Thiên Thiên thoáng kinh ngạc. Quan hệ giữa tiểu thế tử, tiểu quận chúa Bình Tây Vương phủ với Vân Sơ thiết đến mức ? Rõ ràng Sơ nhi ngày ngày đều ở hậu trạch Tạ gia, thể quen và cận với hai tiểu chủ tử đó đến ?
Vừa chạy ngoài, Sở Hoằng Du ngoan ngoãn cạnh Sở Dực: "Phụ vương, Vân di nghỉ ngơi , chúng cũng nên hồi phủ thôi."
Lần đầu tiên Sở Dực cảm thấy nhi tử suy xét đến thế. Hắn vốn dĩ chuẩn sẵn nhiều biện pháp cứng rắn để kéo tên tiểu tử về vương phủ, vì sợ nó sẽ nũng chịu rời ...
"Phụ vương, a di hỏi Trường Sinh thế nào, ngày mai mang Trường Sinh tới đây ."
Sở Dực cau chặt mày. Hắn chỉ tới thăm một thôi, ai đồng ý ngày mai tới nữa? Mặc dù Tạ phu nhân ân cứu mạng với nhi tử, nhưng lui tới quá nhiều là điều thỏa đáng. Ngoài thăm bệnh , còn vô cách khác để tỏ lòng ơn.
Phạm Khắc Hiếu
Nếu một nam tử như ngày nào cũng dẫn nhi tử tới thăm nữ quyến nhà , nếu tin đồn truyền ngoài, liên lụy chính là Tạ phu nhân chứ . Vốn dĩ hành động đường đột lúc của khiến Tạ phu nhân ngượng ngùng, nếu cứ ngày ngày đến Vân gia, e là nàng sẽ nghi ngờ tư tâm...
Nghĩ đến đây, trong đầu Sở Dực thoáng hiện lên vòng eo thon gầy . Ý thức suy nghĩ bất kính của , hai tai kìm mà ửng đỏ, ho khan một tiếng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, : "Vân đại nhân, Vân thiếu phu nhân, bổn vương xin cáo từ ."
Vân Trạch gật đầu, đích tiễn phụ tử bọn họ ngoài.
Vừa bước chân ngoài, một chiếc xe ngựa khác dừng cổng Vân phủ. Vân Trạch nhíu mày. Phụ ở kinh thành, Vân gia hiếm khi khách tới thăm viếng, hôm nay hết đến khác nối đuôi tới .
Hắn thoáng qua cỗ xe, nhận đây là xe của phủ Tuyên Võ Hầu.
Tần Minh Hằng ngóng tin đêm qua Vân phủ mời nữ y tới chữa bệnh, sáng sớm hôm nay, cố ý mời nữ y đó tới Hầu phủ chẩn mạch cho phu nhân chỉ để tiện bề thăm dò. Hỏi han mới thì xe ngựa của Vân Sơ gặp chuyện may, thương và đang ở Vân phủ tĩnh dưỡng.
Hắn dâng lên chút lo lắng, lập tức tới Vân phủ để hỏi thăm tin tức.
Ai ngờ, xuống xe chạm mặt Bình Tây Vương. Hắn vốn là một Hầu gia khác họ nắm thực quyền, mặt một vị Vương gia do Hoàng Thượng đích phong tặng, nào địa vị gì, chỉ đành vội vàng cúi đầu hành lễ: "Hạ quan bái kiến Vương gia."
Sở Dực lạnh lùng chằm chằm Tần Minh Hằng.
Mấy năm nay, Sở Dực bận rộn khôn cùng, một là xuôi ngược tìm danh y chữa bệnh cho hai đứa nhỏ, hai là phụng chỉ khắp các châu để tiễu trừ thổ phỉ, quanh năm hiếm khi ở kinh thành. Gần đây mới thể hồi kinh lâu ngày, nhiều tìm Tuyên Võ Hầu uống , nhưng Tuyên Võ Hầu đều cáo bệnh thoái thác.