Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 155

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:19:45
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Xe ngựa ngừng cửa Tạ gia.

 

Vân Sơ rời Tạ gia nửa tháng, khi trở về tất nhiên tới chỗ Lão thái thái thỉnh an.

 

Khi Lão thái thái bệnh, nghỉ ngơi một thời gian cũng khá hơn nhiều, đang dựa giường, trong phòng cũng bố trí băng che.

 

Cũng đủ bạc để dùng, Tạ gia tiết kiệm cũng sẽ tiết kiệm tới đầu bà , chủ yếu là bệnh một trận nên sợ lạnh, thà rằng chịu nóng một chút.

 

“Về nhà đẻ ở nửa tháng, quả thực là kỳ sự từng tại triều !” Lão thái thái trầm mặc: “Người ngoài còn tưởng rằng Tạ gia gì nó, quan lộ của Cảnh Ngọc cũng liên lụy, thật đúng là Tang Môn tinh!”

 

Chu ma ma bên cạnh dám hùa theo.

 

Dạo gần đây Lão thái thái càng ngày càng thành kiến với phu nhân, thường xuyên mắng một hai câu. Nếu bà mở miệng khuyên thì Lão thái thái sẽ càng mắng ác hơn.

 

Nếu để bà thì khi phu nhân về Vân gia, nội trạch Tạ gia đều do đại tiểu thư xử lý, quả thực là gây khắp nơi, liên lụy bà từng tuổi còn chạy theo đại tiểu thư xử lý công việc vặt...

 

“Vân gia là thế gia trăm năm, quy củ như ?” Lão thái thái tiếp tục : “Để nữ nhi xuất giá ở nhà đẻ lâu như , là hoàng thất cũng , Vân phu nhân vả mặt Tạ gia ...”

 

“Lão thái thái sai !”

 

Phạm Khắc Hiếu

Vân Sơ từ cổng lớn bước , khoan thai tiến đến mặt lão thái thái.

 

Lão thái thái bất giác giật hoảng hốt. Nửa tháng nay, cách vài ngày, Cảnh Ngọc đến Vân gia thỉnh Vân Sơ hồi phủ, nhưng nàng một mực chịu về.

 

cứ nghĩ cũng đành trở về tay .

 

Nào ngờ, khi bà đang răn dạy khác nàng bắt gặp ngay tại chỗ. Chẳng lẽ nha , bà tử ngoài cửa đều câm lặng cả ư?

 

“Nương bất quy củ đến , cũng sẽ lừa đại tẩu nhận nuôi hài tử của ngoại thất.” Vân Sơ ngừng , nhạt: “Chà, sai . Phải là: Đại ca sẽ lừa thê tử của để nuôi ngoại thất, càng sẽ sinh hài tử với tiện .”

 

“Ngươi! Ngươi!”

 

Lão thái thái lập tức giận đến sôi máu.

 

Phản ! Đây quả thực là phản ! Một vãn bối dám dùng ngữ khí như thế mà đối đáp với bà , chẳng lẽ nàng lật đổ trời đất !

 

Hạ thị c.h.ế.t, c.h.ế.t hơn nửa tháng, t.h.i t.h.ể cũng lạnh từ lâu. Chuyện qua , nàng còn khơi gợi ý gì?

 

“Lão thái thái, đừng vội tức giận.” Vân Sơ mỉm nhẹ nhàng: “Nửa tháng thương, ở gần Vân gia nên mới đành tá túc. Chẳng lẽ nỡ bắt một bệnh như xe ngựa xóc nảy hồi về Tạ phủ? Nếu vết thương của trở nặng, e rằng lão thái thái sẽ đau lòng khôn xiết.”

 

Nàng chậm rãi cất lời, Lão thái thái chỉ còn cố nén lửa giận trong lòng.

 

Không nén xuống thì còn đây, chẳng lẽ một lão già như bà đôi co với tôn tức ?

 

Huống hồ, Tạ gia chiếm lý yếu, chuyện lừa gạt Vân Sơ, bức tử Hạ thị... đều là sự thật.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-155.html.]

“Nếu nàng hồi phủ, hãy an dưỡng cho thật .” Lão thái thái phất phất tay áo: “Trong phủ còn nhiều việc cần con dâu xử lý, đừng để bản quá mệt nhọc.”

 

Rời khỏi An Thọ Đường, Vân Sơ trở Sinh Cư.

 

Vốn dĩ, nàng từng xem chốn là nhà . nửa tháng lưu Vân gia, nàng mới chợt nhận , căn nhà chân chính trong tâm khảm nàng, vĩnh viễn chỉ Vân phủ.

 

Nàng mới an tọa, phía một đám hậu viện kéo đến thỉnh an, ngay cả Đào di nương mãn cữ cũng tới.

 

Đào di nương tuổi còn trẻ, qua hơn nửa tháng khôi phục thỏa, song hài tử sinh non nên thể nàng vẫn còn yếu kém, gương mặt giấu vẻ u sầu.

 

“Nghe phu nhân thương, vô cùng lo lắng.” Thính Vũ lên tiếng: “Vốn dĩ đến hầu hạ phu nhân, nhưng với phận hiện giờ, khó lòng bước qua cửa lớn Vân phủ, xin phu nhân thứ .”

 

Giang di nương Vân Sơ, : “Phu nhân gầy . Nếu phu nhân chê, trong nửa tháng tới, nguyện ý mỗi ngày tự tay hầm canh bổ dưỡng đưa qua cho phu nhân tẩm bổ.”

 

Vân Sơ mỉm đồng ý.

 

“Phu nhân...” Đào di nương chần chừ lên tiếng: “Nghe phu nhân từng mời Tư Thần Y khám bệnh. Không thể cầu xin ngài chẩn mạch cho Khang ca nhi một ?”

 

Vân Sơ bình thản đáp: “Tư Thần Y rời khỏi kinh thành từ lâu. Ngay cả hoàng thất cũng mời , huống hồ là .”

 

Đời , Tạ Thế Khang sinh vốn yếu ớt. Đào di nương nuôi mấy tháng, thể hài tử ngày càng tiều tụy, liền đưa đến chỗ nàng.

 

Để cứu sống hài tử , nàng ôm Khang ca nhi phong trần mệt mỏi, ròng rã hơn hai tháng mới tìm thần y ở Thanh Châu...

 

Cũng chính lúc nàng rời khỏi kinh thành, Vân gia xảy biến cố, hài tử trong bụng đại tẩu cũng sẩy mất. Nàng từng hỏi mẫu nhưng thể dò la điều gì.

 

“Phu nhân, Khang ca nhi của đây?” Đào di nương nấc lên: “Mỗi b.ú sữa đều nôn trớ, ăn no, thể chẳng mập lên , cứ thế nhỏ gầy . Thiếp thực sự còn cách nào nuôi lớn Khang ca nhi...”

 

Nàng hận thấu xương Hạ thị. Nếu vì tiện nhân , nàng sinh non, Khang ca nhi cũng sẽ chịu khổ như thế .

 

Hạ thị cứ thế c.h.ế.t , còn Khang ca nhi sống lay lắt vô định.

 

“Đào di nương, ngươi là mẫu của Khang ca nhi. Ngươi nuôi nó, thì khác cũng chẳng cách nào.” Vân Sơ cất lời, giọng điệu lạnh nhạt: “Hài tử còn nhỏ, ngươi hãy kiên nhẫn thêm một chút. Sau ngươi cần đến thỉnh an buổi sáng nữa, hãy dành thời gian chăm sóc Khang ca nhi .”

 

Đào di nương nức nở. Phu nhân cũng chẳng hề đoái hoài, Lão gia càng màng tới, Khang ca nhi của nàng quả thật đáng thương.

 

Vân Sơ cúi đầu, nhấp một ngụm .

 

Đời , Tạ Thế Khang nhờ nàng chạy khắp nơi tầm cầu danh y mới dần dần trở thành một hài tử bình thường. đứa hài tử do chính tay nàng cứu sống những chuyện táng tận lương tâm gì chứ?

 

Thôi, kiếp những chuyện đó sẽ còn xảy , nàng cũng chẳng cần bận tâm đến nữa.

 

Vân Sơ phất tay hiệu cho lui xuống. Chỉ còn Tạ Phinh ở , tỉ mỉ báo cáo các sự vụ thường nhật trong phủ suốt nửa tháng qua.

 

Vân Sơ cũng quá chú tâm lắng , chờ nàng báo cáo xong liền : “Phinh tỷ nhi tiến bộ lớn, quả là đáng khen.”

 

Tạ Phinh lộ nụ tươi tắn.

 

 

Loading...