Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 164

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:20:21
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Vân Sơ nhạt.

 

“Hiếu thuận? Thật lòng ?” Nàng trào phúng : “Danh ngạch tiến Quốc Tử Giám của An ca nhi vốn do Vân gia ban tặng, vị trí Vương phi tương lai của Phinh tỷ nhi cũng là liều tranh thủ, thể diện Tạ gia ngươi đều nhờ của hồi môn của mà giữ vững... Những chuyện Tạ Cảnh Ngọc ngươi đều dựa thành , bọn chúng vốn nên hiếu thuận ! Vậy mà chúng cùng ngươi lừa gạt suốt bốn năm trời! Sự hiếu thuận chân thật đến mức đó, ngươi thấy nên trân trọng , bảo thấy chán ghét cho ?”

 

“Nàng, nàng!”

 

Tạ Cảnh Ngọc chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c tê dại, đau nhói.

 

Đại não chợt nổ vang như tiếng pháo, mắt tối sầm , ngã vật xuống ngay xe ngựa.

 

Lúc tỉnh thì thấy bản đang giường của , theo bản năng chống giường dậy nhưng nhận cánh tay trái hề chút sức lực nào.

 

Một cơn khủng hoảng đột ngột lan khắp .

 

Hắn ngẩng đầu lên, thấy Vân Sơ đang tĩnh tọa bên mép giường.

 

Không hiểu vì , khi thấy gương mặt bình tĩnh chút gợn sóng của nàng, trong lòng sinh một cảm giác sợ hãi khó nên lời.

 

“Đại phu phán rằng ngươi uống quá nhiều rượu, dẫn đến hỏa khí công tâm, khí huyết tắc nghẽn, cánh tay trái tạm thời thể sử dụng.” Vân Sơ bưng một chén t.h.u.ố.c đưa qua: “Mấy ngày ngươi tạm thời ở nhà tĩnh dưỡng , sai xin nghỉ phép cho ngươi .”

 

Tạ Cảnh Ngọc mạnh mẽ cố nâng tay trái, nhưng dù dùng hết sức thì cánh tay vẫn trơ .

 

Vân Sơ cho nha đỡ dậy, đặt chén t.h.u.ố.c tay : “Đại phu tức giận, cảm xúc d.a.o động quá nhiều.”

 

Chỉ cần giữ cảm xúc bình thản, lẽ còn thể sống lâu thêm một thời gian.

 

Nếu nàng chọc cho té xỉu như hôm nay, e rằng thể sẽ chống đỡ nổi nữa.

 

Tạ Cảnh Ngọc mở miệng chuyện nhưng yết hầu vô cùng đau đớn, thể phát âm thanh, chỉ thể trơ mắt Vân Sơ xoay rời .

 

Vừa bước ngoài, Vân Sơ hạ giọng dặn dò: “Kể từ hôm nay, cần đưa t.h.u.ố.c thang đến cho nữa.”

 

Nàng Tạ Cảnh Ngọc c.h.ế.t dần vì bệnh tật, chứ hạ độc một cách đột ngột, bất đắc kỳ tử...

 

Thính Sương gật đầu lĩnh mệnh.

 

Ra tới cửa thì thấy Lão thái thái đang nắm quải trượng run rẩy bước tới, Nguyên thị cũng theo , vội vàng túm lấy Vân Sơ hỏi: “Cảnh Ngọc thế nào , đại phu ?”

 

“Đại phu do uống rượu nhiều nên mới ngã bệnh, mới uống thuốc, ngủ .” Vân Sơ đáp: “Lão thái thái cùng mẫu đừng trong quấy rầy nghỉ ngơi.”

 

“Sao đột nhiên đổ bệnh, thể nó vẫn luôn cường kiện, giờ từng sinh bệnh nặng.” Lão thái thái sốt ruột chịu : “Sớm thế thì bảo nó đừng tới Vân gia.”

 

Nguyên thị mở miệng: “Vân tướng quân cách năm năm mới hồi kinh một , nó là rể quý thể tới? Chỉ trách bản nó quá mê rượu thôi.”

 

“Đại phu vấn đề gì lớn.” Vân Sơ mở lời tiếp: “Ta tìm thời gian cho bọn nhỏ chính thức mắt ngoại công.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-164.html.]

[Đoạn là phần cuối của chương cắt, cần điền thêm thông tin gì.]

 

Lão thái thái Tạ Thế An Vân Sơ vẫn cho bọn nhỏ mắt ngoại công, trong lòng bà vô cùng để ý, nhưng vì Cảnh Ngọc đột nhiên bệnh nên mới truy cứu.

 

Phạm Khắc Hiếu

Lúc Vân Sơ chủ động nhắc tới, trong lòng bà mới thoải mái hơn một chút: “Lẽ đương nhiên như thế! Vậy khi nào thì phụ con rảnh rỗi?”

 

“Phụ căn dặn, phàm là hài tử nuôi danh nghĩa của , đều cần Người mắt thấy tai một .” Vân Sơ khẽ nhướng mắt: “Bao gồm cả Duy ca nhi.”

 

“Chuyện , chuyện e là .” Lão thái thái siết chặt tay: “Duy ca nhi giờ đây khác xưa, e rằng Phụ con thấy sẽ vui lòng, chi bằng bỏ qua.”

 

“Đã là hài tử danh nghĩa của , nó cũng là ngoại tôn của Phụ . Người tìm cho Duy ca nhi một con đường thoát.” Vân Sơ nhạt: “Duy ca nhi đày ở thôn trang để cảnh tỉnh lâu như , hẳn là hiểu chuyện nhiều . Ta sẽ sắp xếp đón nó về.”

 

Nguyên thị lập tức gật đầu: “ , cũng thể để Duy ca nhi phế bỏ như thế. Hiếm khi thông gia nguyện ý tay quản thúc, cứ mang nó theo .”

 

Lão thái thái cứ cảm thấy trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.

 

nghĩ kỹ vẫn dự cảm từ đến, chỉ thể cho là bản suy nghĩ quá nhiều.

 

Vân Sơ trở viện của .

 

Nàng cho lấy giấy bút tới, ghi những sự việc xảy kiếp ở Vân gia, vì chẳng là đại sự, đôi khi cũng khó lòng nhớ đúng trình tự.

 

, chỉ cần những chuyện sẽ xảy ngay là , chủ yếu là để nhà tin những lời nàng thôi.

 

Còn việc trọng sinh một đời, vì chuyện quá mức khó tin, ngay cả bản nàng cũng mất mấy ngày mới thể tiếp thu sự thật .

 

Đang thì Thính Sương bước báo: “Phu nhân, gia đinh phái điều tra Tuyên Võ hầu trở về báo cáo.”

 

Vân Sơ dừng bút, gấp giấy : “Cho .”

 

Gia đinh khom lưng đại sảnh, cung kính : “Tiểu nhân thỉnh an phu nhân. Theo lời phu nhân sai bảo điều tra Tuyên Võ hầu, tiểu nhân quả thực dò la vài chuyện.”

 

Vân Sơ ý bảo tiếp tục .

 

Từ khi trong đêm tân hôn là Tuyên Võ hầu, nàng cho theo dõi tên xa đó.

 

Chiếm đoạt sự trong sạch của , còn mơ tưởng thoát hảo, thật là hão huyền!

 

“Tiểu nhân theo dõi Tuyên Võ hầu hơn mười ngày, rốt cuộc phát hiện còn một tiểu viện trong một ngõ nhỏ bán đậu hũ ở thành Tây. Là một nhị tiến viện, tuy lớn nhưng cũng chẳng nhỏ. Tiểu nhân cho đại nương ở gần đó ít vật phẩm , mới hai nữ nhân đang ở đó, đều tự xưng là phu nhân của Tuyên Võ hầu!” Gia đinh hạ giọng: “Tiểu nhân đoán chừng hai nữ tử căn bản phận thực sự của Tuyên Võ hầu, lẽ đang ở trong viện phận bình thê. Nghe một đang mang thai, chừng năm sáu tháng.”

 

Vân Sơ lạnh.

 

Người ngoài luôn đồn đãi Tuyên Võ hầu yêu thương thê tử, hậu viện sạch sẽ, lấy một di nương. Nữ tử cả kinh thành ai là ngưỡng mộ Tuyên Võ hầu phu nhân.

 

Loại nam nhân lúc nào cũng rao giảng về tình yêu thê tử như quá đỗi ghê tởm, sự bỉ ổi quả thực hề thua kém Tạ Cảnh Ngọc.

 

Cũng trách Tuyên Võ hầu vẻ thanh cao như , vì chức quan của Lạc gia thăng tiến ngừng, còn giàu vô kể. Phải dựa ngân lượng của Lạc gia mới thể duy trì thể diện của Hầu phủ đang dần suy thoái.

 

 

Loading...