Nếu đến thứ Tuyên Võ hầu để tâm nhất, chắc chắn đầu là vật trân quý nhất của Tần gia: tước vị thể truyền thừa.
Thứ hai hẳn là hài tử của .
Hắn mạo hiểm đắc tội Bình Tây Vương để bảo hộ hài tử của , xét về phương diện , quả thực hơn Tạ Cảnh Ngọc một bậc.
Chỉ là để tâm Thế tử là nhi tử của ngoại thất hơn...
Vân Sơ gõ gõ mặt bàn, mở miệng : “Ngươi tìm cơ hội canh chừng Tuyên Võ hầu đến tiểu viện đó, đó dẫn dụ Lạc thị tới nơi .”
Nàng xong thì ném một túi bạc qua đó.
Gia đinh mặt mày hớn hở: “Phu nhân yên tâm, chuyện xin cứ giao phó cho tiểu nhân.”
Sau khi gia đinh lui , Vân Sơ mở miệng: “Nhìn cũng lanh lợi, việc kín kẽ, tăng thêm một khoản tiền tiêu vặt hàng tháng cho .”
Thính Sương ghi nhớ chuyện .
“ .” Vân Sơ lộ một chút ý : “Hồi sáng về Vân gia, cha nương của Vu Khoa tới tìm , đề . Thính Sương, ngươi nghĩ ?”
Thính Sương vốn đang cân nhắc thêm cho gia đinh bao nhiêu bạc thì đột nhiên mấy lời , gương mặt trắng nõn lập tức đỏ lên.
Nàng nhớ khi phu nhân về Vân gia, nàng ở hầu hạ bên cạnh phu nhân. Nam nhân ngày nào cũng tới tìm nàng, đưa phấn thì là đưa trâm.
Phạm Khắc Hiếu
Thật nàng đủ khả năng tự mua mấy thứ son phấn trâm cài , chuyện khiến nàng động lòng chính là cái hôm ở bờ hồ, khoác áo choàng lên vai nàng ...
nếu thành hôn thì nàng thể tiếp tục hầu hạ bên cạnh phu nhân. Nếu chọn một trong hai, nàng tình nguyện xuất giá.
“Nếu ngươi thành với Vu Khoa thì cứ quản lý thôn trang suối nước nóng.” Sao Vân Sơ tâm sự của nàng , bèn mở miệng : “Ta đang hợp tác kinh doanh với Bình Tây Vương, cần một đáng tin cậy ở thôn trang. Thính Sương, ngươi là thích hợp nhất.”
Mắt Thính Sương lập tức sáng lên.
Sau khi thành , dù thể sớm tối ở bên cạnh phu nhân, nhưng khi nàng là phụ nhân, thể quản lý nhiều việc bên ngoài, nhất định sẽ giúp ích cho phu nhân nhiều hơn.
Thì , nàng vẫn thể vẹn cả đôi đường.
Nàng đỏ mặt gật đầu.
Sáng hôm , Vân Sơ về Vân gia định hôn sự của Thính Sương.
Nương của Vu Khoa là ma ma tâm phúc bên cạnh Lâm thị. Cha của Vu Khoa là đại quản sự ngoại viện của Vân phủ. Hai đều là hạ nhân của Vân gia, cả đời việc cho Vân gia nên cầu xin một ân điển: cho Vu Khoa giải trừ nô tịch, để Vu Khoa đến quân doanh ngoài thành mà rèn luyện thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-165.html.]
“Hôn sự cứ định nửa tháng nữa , đó là ngày hoàng đạo.” Vu ma ma tủm tỉm: “Vu gia sửa sang một căn tiểu viện bên ngoài thành, đủ chỗ cho đôi phu thê nó an cư lạc nghiệp, sinh hạ hài tử cũng chật chội. Vu Khoa tiện đường tới quân doanh, Thính Sương cũng thuận tiện hầu hạ Đại tiểu thư.”
Người bình thường hôn sự nhiều quy trình rườm rà như thế gia đại tộc, chỉ cần hai bên quyết định xong, lúc nào cũng thể tiến hành.
Sau khi định ngày tháng xong, gánh nặng tâm sự trong lòng Vân Sơ cũng lặng lẽ dỡ bỏ.
Sau đó, nàng đến thư phòng của Vân Tư Lân. Bên ngoài cửa hai hộ vệ đang canh giữ, một là phó tướng của phụ nàng, nàng cũng nhận , chính là hộ vệ cận của Bình Tây Vương.
“Khải bẩm Đại tiểu thư, Tướng quân và Bình Tây Vương đang nghị sự, mời Đại tiểu thư đến thiên thính chờ một lát.”
Vân Sơ gật đầu, thiên thính an tọa, nhấp chén nóng.
Vừa một khắc thì cửa thư phòng mở . Vân Tư Lân tiễn Sở Dực rời khỏi: “Chuyện Vương gia lo lắng thật sự khả năng xảy , cũng bao giờ mùa hè mới dứt, nhiều c.h.ế.t vì nóng như , ai, cũng may thỉnh thoảng sẽ vài trận mưa lớn, bằng hoa màu cũng c.h.ế.t khô, chẳng sẽ xảy bạo loạn đến mức nào.”
Sở Dực cất lời: “Đợi Phụ hoàng hạ ý chỉ, sẽ đến phủ thương nghị với Tướng quân.”
Mấy tháng liền oi bức nóng nực, vô c.h.ế.t vì nắng nóng, nhiều bá tánh tập trung ngoài thành náo loạn, tuy lực sát thương bằng thổ phỉ nhưng cũng tạo thành mối họa lớn.
Phụ hoàng nhất định sẽ hạ chỉ bảo trấn áp. Những đó đều là bá tánh bình thường, thể dùng biện pháp như đ.á.n.h thổ phỉ để đối phó với những kẻ tay tấc sắt, cho nên mới tìm Trụ Quốc đại tướng quân xin ý kiến.
Hắn đang định rời thì thấy một ảnh kiều diễm đang trong thiên thính. Thân ảnh gần như cần tốn sức cũng hút lấy bộ ánh của .
“ đúng đúng, còn một chuyện cần nhờ ngươi giúp.” Vân Tư Lân vỗ trán: “Gần đây khuê nữ nhà đang luyện võ, vẫn luôn tìm cho nó một loại binh khí tiện tay, ngươi là hoàng tử, hiểu rộng, giao chuyện cho ngươi ?”
Sở Dực đáp lời: “Có thể hỏi xem Vân tiểu thư thích loại binh khí gì chăng?”
Danh xưng Vân tiểu thư quả thực trôi chảy, thuận miệng hơn danh xưng Tạ phu nhân nhiều.
Vân Tư Lân là kẻ quê mùa, cảm thấy kiểu xưng hô gì đúng, vẫy tay gọi Vân Sơ: “Sơ nhi, đây!”
Vân Sơ buông chung , bước khỏi thiên thính, xuống bậc thang: “Bái kiến Vương gia.”
Vân Tư Lân tùy tiện : “Sơ nhi, nhờ Vương gia tìm cho con một món binh khí, con thích loại nào thì cứ với Vương gia.”
Vân Sơ nhất thời nên gì mới .
Nàng mới vì chuyện kinh doanh mà phiền Bình Tây Vương, giờ phụ nàng nhờ Vương gia nhà tìm binh khí cho nàng...
“Vẫn nên phiền Vương gia.” Nàng từ chối khéo: “Một mới học như đây, binh khí thì cũng sẽ lãng phí.”
Sở Dực mở lời: “Năm năm từng theo Vân tướng quân đến Tây Cương, Vân tướng quân giúp tìm Phương Thiên Kích. Bây giờ giúp nữ nhi của Vân tướng quân tìm binh khí, xem như là để trả ân tình.”
Sợ Vân Sơ từ chối, vội vàng chắp tay cáo từ rời .