Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:20:30
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Giang di nương nhẹ giọng thủ thỉ: “Đại nhân điều , mấy ngày nay vì chuyện tang lễ của Lão thái thái mà phu nhân gần như thức suốt đêm ngày, thêm Nhị thiếu gia mất tích, quan phủ thường xuyên lui tới, việc đều do một tay phu nhân mặt ứng phó… Thiếp sẻ chia gánh vác cùng phu nhân, tiếc là bản lĩnh đó. Hầu hạ Đại nhân chu đáo, chi bằng cũng là giúp phu nhân phân ưu .”

 

Tạ Cảnh Ngọc nhắm mắt , thốt thêm lời nào.

 

Vân Sơ trở về viện của , mới an tọa, còn kịp nhấp một ngụm nóng, thì bà tử trong viện vội vã chạy bẩm báo: “Phu nhân, Đại tiểu thư đang loạn trong viện của Lão thái thái!”

 

Vân Sơ khẽ nhíu đôi mày liễu: “Làm loạn vì chuyện gì?”

 

“Chẳng Lão thái thái qua đời , trong nhà kho vẫn còn nhiều bảo vật quý giá. Đại tiểu thư đòi Chu ma ma giao chìa khóa nhà kho, Chu ma ma chịu nên mới xảy cãi vã ầm ĩ. Vũ di nương cùng Đào di nương cũng kéo đến, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.”

 

Vân Sơ khẩy một tiếng lạnh lẽo. Lão thái thái còn hạ táng, mà đám Tạ gia bắt đầu tranh giành những món lợi nhỏ nhặt .

 

Nàng cất lời: “Thái thái vẫn còn đó, đương gia chủ mẫu như vẫn qua đời. Bọn họ lấy tư cách gì mà tranh đoạt? Thính Sương, ngươi cầm chìa khóa đến chỗ Thái thái, xem ý kiến gì.”

 

Thính Sương lời ngay, chỉ một lát trở về, cung kính dâng chìa khóa nhà kho An Thọ Đường cho Vân Sơ: “Thái thái truyền lời, hiện nay phu nhân là đương gia Tạ gia, di vật của Lão thái thái nên giao cho phu nhân bảo quản.”

 

Vân Sơ cầm lấy chùm chìa khóa, ngắm nghía một hồi. Mấy thứ vật phẩm của Lão thái thái đối với nàng chẳng qua chỉ là đồ tầm thường. Nàng dứt khoát hạ lệnh: “Mở khóa nhà kho. Ta tự chọn vài món đồ.”

 

Nha cận Thính Sương sắp sửa xuất giá.

 

Theo lễ nghi của Vân gia, khi nha đầu gả , chủ tử thường chuẩn hồi môn một trăm lượng bạc, tiền đó xem là khá hậu hĩnh.

 

Vân Sơ chỉ chuẩn một tờ ngân phiếu năm trăm lượng, mà còn tự tay chọn thêm một bộ trang sức vàng nạm ngọc chạm khắc tinh xảo, cùng với mấy xấp lụa dệt thượng hạng.

 

“Phu… Phu nhân!” Thính Sương thấy những món đồ , hoảng hốt run rẩy: “Nô tỳ, nô tỳ dám nhận, xin phu nhân hãy thu hồi .”

 

“Đây đều là những thứ ngươi xứng đáng nhận.” Vân Sơ đặt các món hồi môn lên án kỳ: “Ta cũng cho đến quan phủ thủ tục giải trừ nô tịch cho ngươi. Kể từ nay, ngươi chính thức là một tự do .”

 

Thính Sương quỳ sụp xuống đất, nghẹn ngào: “Phu nhân, nô tỳ dám nhận ân huệ lớn lao đến ...”

 

Vân Sơ đỡ nàng dậy.

 

Đời , Tạ gia sẽ gặp tai họa hỏa hoạn năm . Đời , nàng tuyệt đối sẽ để kiếp nạn đó tái diễn, nhưng nàng bao giờ quên cảnh Thính Sương bất chấp tất cả, nhào lên ôm lấy nàng, dùng che chắn cho nàng khỏi chiếc xà ngang sập xuống.

 

“Ngày mai ngươi xuất giá, sẽ cho phép các nha ở Sanh Cư nghỉ một ngày, cùng tới tân phòng của ngươi ăn mừng.” Vân Sơ mỉm : “Sau hôn lễ, ngươi sẽ nghỉ ngơi một tháng. Sau đó, hãy đến thôn trang suối nước nóng nhận việc. Khi đó, ngươi sẽ trở thành ma ma quản sự của thôn trang, về phần thù lao, tuyệt đối sẽ bạc đãi.”

 

Thính Sương nghẹn ngào nên lời, hai hàng lệ tuôn rơi.

 

Sáng hôm , Vân Sơ mời hỉ bà tới trang điểm, giá y lộng lẫy cho Thính Sương. Kiệu hoa khởi hành từ cửa hông của Tạ phủ, nơi Vu Khoa đợi sẵn. Đối với phận hạ nhân gả , việc phép xuất giá từ cửa hông là một vinh dự lớn mà chủ tử ban tặng.

 

Vân Sơ cùng đám nha bà tử của Sanh Cư đều tới uống rượu hỷ, nhưng nàng là chủ tử, sợ nán sẽ khiến cảm thấy câu nệ, nên chỉ nhấp chút rượu mừng cáo từ.

 

Thính Tuyết cùng Thính Phong đều ở xem náo nhiệt, còn nàng và Thu Đồng lên đường về phủ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-173.html.]

Trên đường về, họ ngang qua Bách Bảo Các. Nàng chợt nghĩ đến hồi môn chuẩn cho thứ Vân Nhiễm, hình như vẫn còn thiếu một cây trâm cài tóc thật tinh xảo.

 

Nàng vén váy bước xuống xe ngựa, thẳng Bách Bảo Các. Đã lâu nàng ghé qua các tiệm trang sức, bước chân gian rực rỡ nơi đây cho hoa cả mắt.

 

Trên quầy trưng bày vô vàn trang sức vàng bạc đá quý sáng lấp lánh, khách nhân thể tùy ý chiêm ngưỡng. Nếu mua, chưởng quầy sẽ tiếp đón, lấy những món đồ nhất cho khách nhân chọn lựa.

 

“Vị phu nhân , đây là những chiếc trâm mới nhất của bổn tiệm, ngài xem ý cái nào ?”

 

Thật Vân Sơ cũng chỉ mới hơn hai mươi, tuy xuất giá năm năm nhưng trong lòng vẫn giữ tâm tính nữ nhi thường tình, yêu thích những thứ trang sức đẽ.

 

Chỉ là mấy năm nay quá nhiều chuyện phân tán tâm trí, nàng cơ bản từng mua thêm đồ trang sức. Chiếc trâm cài đầu vẫn là của hồi môn mà Vân gia trao cho nàng khi xuất giá năm năm về .

 

Nhìn những món trang sức tinh xảo , tâm tình nàng lập tức trở nên phấn khởi.

 

Trong tay nàng hiện hơn trăm ngàn lượng bạc, mua vài thứ giải khuây cũng tính là quá đáng.

 

“Cái , cái , còn cái ...”

 

Tay nàng chỉ từng chiếc khay một.

 

Chưởng quầy vui mừng khôn xiết, vị phu nhân mua sắm hào phóng như , quả nhiên là khách lớn.

Phạm Khắc Hiếu

 

“Trừ ba cái , còn đều gói kỹ cho .” Vân Sơ chưởng quầy: “Lấy hết hàng mới đây cho xem thử.”

 

Chưởng quầy trợn mắt há hốc mồm.

 

Một chiếc khay hai mươi chiếc trâm mà vị phu nhân chọn mười bảy chiếc, mà vẫn đủ, vẫn còn chọn tiếp.

 

Ông vội vàng gật đầu: “Phu nhân chờ một lát, tiểu nhân lập tức mang hàng mới lên ngay.”

 

Chưởng quầy nhanh chóng gọi tiểu nhị mang hết những món trang sức mới nhất – trâm cài, khuyên tai, vòng tay... – tất cả đều bày biện mặt Vân Sơ.

 

Nàng lựa cho nương và đại tẩu một vài món quý giá, ngay cả mỗi nha trong viện cũng một món quà nhỏ.

 

Ngoài những thứ , nàng còn mua hai chiếc khóa trường mệnh chạm khắc tinh xảo.

 

Một chiếc cho Du ca nhi, một chiếc cho Trường Sinh, chỉ mong sớm ngày thể gặp hai đứa nhỏ.

 

“Tạ phu nhân!”

 

Nàng đang định lên xe ngựa thì phía vọng tới một giọng nữ dịu dàng êm tai.

 

Nàng đầu , là Tuyên Võ hầu phu nhân Lạc thị.

 

 

Loading...