Nó đúng là thông minh mà. Họ của nó và họ của mẫu cạnh , hợp thành Sở Vân Chi Thượng. Không ngờ cả mẫu và phụ vương đều hài lòng.
Tiểu gia hỏa tựa án thư, thấy hai chữ “Sở” và “Vân” song song , trong lòng vô cùng vui vẻ.
Vân Sơ xong bốn chữ , nàng mới giật nhận , đây chẳng là sự kết hợp giữa họ nàng và họ của Bình Tây Vương ư...
Nàng nam nhân mặt, sắc mặt của vẫn thản nhiên, cứ như gì xảy .
Nếu nàng điều , thì trông vẻ như phụ nhân nghĩ ngợi quá nhiều.
Lúc , Trình trang chủ canh giữ bên ngoài trong, lấy tờ giấy cho tìm thợ giỏi biển hiệu.
Vân Sơ mấp máy môi, cuối cùng vẫn im lặng.
Nàng đưa tờ giấy tên từng bể tắm nóng cho Sở Dực xem qua.
Sở Dực nghiêm túc xem: “Ai cũng dung mạo của Tạ phu nhân xuất sắc nên mới đặt cho danh hiệu mỹ nhân nhất kinh thành. Theo thấy, Tạ phu nhân hẳn là tài nữ nhất kinh thành.”
Vân Sơ: “...”
Cũng khoa trương như chứ.
Sở Hoằng Du nắm tay áo Sở Dực: “Phụ vương, Vân di lợi hại như , cho Vân di lão sư cho con ?”
Vân Sơ mỉm : “Du ca nhi chớ lời đùa cợt.”
Vương phủ thể nào mời một phụ nhân về lão sư, một nữ nhân gả chồng như nàng cũng thể nào đến vương phủ giảng dạy.
Đang chuyện thì Trình trang chủ bước : “Vương gia, Tạ phu nhân, cơm trưa xong, mời đến phòng khách dùng bữa.”
Vân Sơ định ở dùng cơm, nhưng hai đứa nhỏ một trái một lôi kéo nàng. Đôi mắt to mong chờ nàng khiến nàng căn bản thể cự tuyệt, chỉ thể cùng bọn trẻ tới phòng khách.
Phòng khách ở thôn trang đều là danh xứng với thực.
Bốn phía đều là hoa cỏ, đỏ cam vàng lục thanh lam tím, khiến hưởng thụ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Đại sảnh huân hương gì rõ, nhưng vẻ tác dụng xua đuổi muỗi, bởi lẽ xung quanh chẳng thấy lấy một con.
“Tạ phu nhân.” Sở Dực hiệu mời: “Ta còn công vụ cần xử lý, đành phiền Tạ phu nhân dùng bữa cùng hai đứa nhỏ .”
Trang chủ họ Trình lặng lẽ rũ mắt.
Lần Vương gia đến thôn trang gác hết công việc, hiện tại kỳ thực chẳng còn công vụ nào cần giải quyết. Chỉ là vì giữ gìn thanh danh cho Tạ phu nhân, Vương gia mới viện cớ như .
Vị Vương gia vốn tâm tư kín đáo, mà nay thể nghĩ đến từng lễ tiết nhỏ nhặt , quả thực là hiếm thấy.
Trong lòng ông thầm cảm thấy, chỉ tiểu thế tử và tiểu quận chúa đối đãi khác biệt với Tạ phu nhân, mà ngay cả Vương gia cũng xem nàng là một phi thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-182.html.]
Sở Dực rời khỏi chính sảnh.
Hắn khuất bóng, Vân Sơ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lễ giáo quy định nam nữ cùng bàn khi đến tuổi thất tuế, nhưng nhất thiết là đúng bảy tuổi, mà là khi hiểu chuyện, nữ tử cần tận lực tránh ăn chung với ngoại nam.
Giáo dưỡng từ tấm bé nhắc nhở nàng giữ cách nhất định với nam tử. Vì hai hài tử mà nàng và Bình Tây Vương quá mức cận, nhưng những lui tới thường ngày vẫn xem như tuân thủ trong khuôn khổ lễ pháp.
Mặc dù nàng nhận lời Du ca nhi ở thôn trang dùng bữa, nhưng ban nãy chỉ định cạnh trò chuyện cùng Du ca nhi và Trường Sinh mà thôi.
Hiện tại Bình Tây Vương rời , nàng cũng cần quá cố kỵ những quy tắc lễ nghi đó nữa.
Nàng xuống bàn ăn.
Hai đứa nhỏ đều trù sư chuyên môn phụ trách ẩm thực, cùng với ma ma và nha hầu hạ phía , về cơ bản nàng cần nhọc lòng bất cứ điều gì.
“Tạ phu nhân, các món ăn đều chế biến từ nguyên liệu nuôi trồng ngay trong thôn trang.” Trình trang chủ cung kính giải thích: “Đây là rau dại, tuy danh xưng mỹ miều nhưng hương vị ngọt thanh ngon miệng. Đây là gà rừng của thôn trang, thịt vô cùng tươi ngon. Còn đây là cá vớt lên từ hồ trong sơn trang, đại phu loại cá nuôi dưỡng bởi suối nước nóng, ăn vô cùng ích cho thể.”
Nàng đang dùng bữa, bỗng cảm thấy cánh tay ngứa ngáy khó chịu, liền buông đũa, vén ống tay áo lên, chợt thấy da thịt nổi đầy những nốt đỏ li ti.
Nàng còn kịp định thần suy nghĩ thêm, ý thức lập tức tan rã, thể mềm nhũn ngã khỏi ghế.
Phạm Khắc Hiếu
May mắn Thính Sương và Thính Phong đang hầu phía , kịp thời đỡ lấy thể nàng.
“Vân di!”
Sở Hoằng Du sợ hãi đến mức kêu to, vội vàng nhào tới bên cạnh nàng.
“Phu nhân!” Thính Phong kinh hoàng thôi, liên tục hô to: “Phu nhân ! Người mau tỉnh !”
Trong chớp mắt, cổ và khuôn mặt Vân Sơ cũng xuất hiện vô nốt đỏ rực.
Thính Sương biến sắc mặt: “Trình trang chủ, trong những món nấm ?”
Trình trang chủ vội vàng đáp lời: “Ngọn núi phía thôn trang nhiều nấm dại, đầu bếp cố ý dùng nấm dại ép lấy dầu để nấu món chay. Chẳng lẽ Tạ phu nhân thể dùng nấm ?”
Thính Sương nhớ chuyện mười mấy năm , lúc phu nhân mới bốn, năm tuổi, cũng từng ăn nhầm nấm dại mà nổi mẩn đỏ. Không chỉ da thịt bên ngoài, ngay cả trong khoang miệng cũng ảnh hưởng, yết hầu nghẽn , suýt chút nữa là tắt thở mà tử vong.
“Lập tức mời Tất lang trung đến đây!” Sở Dực đây từ lúc nào, lạnh lùng lên tiếng: “Nhanh chân lên!”
Tất lang trung là đại phu chuyên trách của Vương phủ, nay vẫn luôn điều trị sức khỏe cho hai hài tử.
Hắn nhớ lúc Trường Sinh hơn một tuổi, đột nhiên nổi sởi khắp , hôn mê bất tỉnh, may mắn Tất lang trung cứu sống kịp thời. Sau mới điều tra , là do nhũ mẫu hôm đó dùng nấm, Trường Sinh b.ú sữa của nhũ mẫu nên mới phát sinh dị ứng nghiêm trọng như .
Hắn rõ tình huống của Tạ phu nhân tương đồng , việc cấp bách là mời Tất lang trung tới ngay lập tức.
Hắn thấy Vân Sơ thể mềm nhũn, ngả nghiêng trong vòng tay Thính Sương và Thính Phong, chút do dự tiến gần, khom lưng chuẩn ôm nàng lên.