Vừa tiến gần, ngửi thấy một mùi hương độc nhất vô nhị tỏa từ cơ thể nàng.
Tay khựng giữa chừng, lùi về vài bước, bình tĩnh phân phó: “Hai các ngươi hãy đỡ Tạ phu nhân nội thất.”
Hai vị ma ma chuyên chăm sóc hai hài tử lập tức bước tới, cùng Thính Sương và Thính Phong đỡ Vân Sơ từ chính sảnh về viện tử, cẩn thận đặt nàng lên giường.
“Vương gia, nô tài tội đáng c.h.ế.t vạn !”
Trình trang chủ quỳ sụp xuống đất, vung tay tự tát mặt hai cái thật mạnh.
Ông theo Sở Dực bao năm, nhận địa vị của Tạ phu nhân trong lòng Vương gia tuyệt đối tầm thường, mà vô ý khiến nàng hôn mê bất tỉnh. Nếu Tạ phu nhân xảy bất trắc gì, e rằng cái mạng già của ông cũng đủ để đền tội.
Hành động tự trách của ông khiến Sở Hoằng Du hoảng hốt lớn: “Phụ vương, Vân di sắp mất ? Không, con Vân di mất!”
Đôi mắt tròn xoe của Sở Trường Sinh cũng ngập nước, từng giọt lệ lớn lặng lẽ rơi xuống, nàng bé im lặng nức nở.
Sở Dực vốn đang định nổi trận lôi đình, đành cố gắng đè nén cơn thịnh nộ, lạnh giọng dặn dò: “Nếu bổn vương còn thấy nấm dại xuất hiện trong thôn trang nữa, cái đầu cổ ngươi cũng đừng hòng giữ .”
Trình trang chủ vội lau mồ hôi: “Dạ, Vương gia!”
Sở Dực bế nữ nhi lên: “Trường Sinh ngoan, đừng , phụ vương đưa con đến thăm Vân di.”
Sở Hoằng Du thút tha thút thít nức nở theo lưng . Phụ tử ba cùng tiến viện của Vân Sơ. Cửu Nhi đang canh gác cửa, Thính Phong và Thính Sương ở bên trong hầu hạ.
Sở Hoằng Du lau nước mắt, nhỏ giọng nghẹn ngào hỏi: “Cửu Nhi tỷ tỷ, Vân di ?”
Thằng bé dám bước , e sợ bản kìm mà bật lớn, sợ hãi theo.
Cửu Nhi lắc đầu: “Bẩm tiểu thế tử, phu nhân vẫn còn đang hôn mê.”
Giữa lúc đó, bên trong nội thất vọng tiếng mừng rỡ của Thính Sương: “Phu nhân, ngài tỉnh !”
Vân Sơ chậm rãi mở đôi mắt.
Nàng cảm thấy yết hầu tựa như vật gì chặn , năng chút khó khăn. Tuy vẫn khó chịu, nhưng cảm giác ngạt thở lúc tan biến.
Nàng lờ mờ nhớ , khi mới lên bốn lên năm, cũng từng vì ăn nhầm nấm dại mà hôn mê suốt ba ngày ba đêm. Có lẽ do thể lớn, khả năng chống chọi với độc tính của nấm dại cũng mạnh mẽ hơn, bằng chẳng thể tỉnh nhanh chóng như thế.
“Vân di, ! Thật quá!”
Sở Hoằng Du màng lễ nghi, lao vội trong, nắm c.h.ặ.t t.a.y Vân Sơ. Lòng nó kìm mà nghẹn ngào thầm. Khó khăn lắm nó mới tìm mẫu , kịp tận hưởng cơ hội sống gần bên , nó thể chấp nhận việc sẽ mất yêu ...
Sở Trường Sinh giãy khỏi vòng tay Sở Dực, vội vã chạy nội thất, song chú ý đến ngạch cửa, suýt nữa té ngã.
Sở Dực dứt khoát bế bổng nữ nhi lên, ôm con bé bước , nhưng chỉ dừng ngay cửa chứ tiến thêm nữa. Tiểu cô nương vòng qua bình phong, nhào thẳng lòng Vân Sơ, hề chê bai những nốt sởi đang nổi thể nàng, chỉ ôm chặt lấy nàng buông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-183.html.]
Sở Dực xuyên qua bình phong, mơ hồ thấy hai đứa trẻ đang tựa Vân Sơ.
Giây phút , tự hỏi, nếu nàng vẫn xuất giá, liệu quyền bước qua tấm bình phong chăng?
Có lẽ là . Nữ tử xuất giá càng chú trọng lễ giáo cách biệt nam nữ hơn, e rằng diện kiến nàng cũng khó.
Dù nàng kết hôn còn độc , cũng tư cách tiến đến giường nàng.
Trừ phi, là chính phu của nàng.
Ý niệm nảy nở, lập tức lan tràn như cỏ dại tươi , bám rễ sâu tận đáy tim .
Tất lang trung tới nhanh.
Ông xách theo hòm thuốc, gấp gáp bước nội thất của Vân Sơ, dùng một sợi chỉ mảnh quấn quanh cổ tay để bắt mạch cho nàng.
“Huyết hư gặp phong hàn, cần tránh gió.” Tất lang trung nhanh chóng kết luận: “Chỉ là ăn nhầm nấm dại, tránh dùng là . Lão phu sẽ kê hai phương thuốc, một là để điều dưỡng khí huyết, cái còn là để trị ngứa ngoài da.”
Lang trung cầm bút lông, chỉ trong chốc lát kê đơn xong xuôi, trao hai phương t.h.u.ố.c cho Cửu Nhi. Nha vội vã cổng thôn trang, tìm cưỡi ngựa chạy tới d.ư.ợ.c đường bốc thuốc.
“Lão phu hành nghề y hơn ba mươi năm, Tạ phu nhân là thứ hai lâm hôn mê vì nấm dại.” Tất lang trung cất lời: “Người đầu tiên chính là tiểu quận chúa.”
Vân Sơ bỗng chốc sững sờ, gương mặt lộ vẻ khó tin.
Tiểu Trường Sinh cũng hợp với nấm dại ?
Sự trùng hợp thật sự quá mức khéo léo.
“Tạ phu nhân thể ngâm suối nước nóng một chút, điều đó tác dụng đẩy nhanh tốc độ tiêu ban sởi.” Tất lang trung với Sở Dực: “Nếu tiểu quận chúa cũng ở thôn trang, ngày mai thể thử châm cứu cho con bé. Cần xem liệu châm cứu trong suối nước nóng sẽ cho hiệu quả .”
Nghe thấy những lời , thể Sở Trường Sinh khẽ run lên, rúc sâu n.g.ự.c Vân Sơ, ngừng run rẩy.
Sở Hoằng Du nhăn mũi , siết chặt nắm tay nhỏ bé: “Tất lang trung là ! Lão đ.â.m kim , những vết kim đều là do lão . Người , lão là !”
Tất lang trung sờ mũi.
Ông sinh sống cùng tiểu thế tử và tiểu quận chúa hơn ba năm, nhưng hai vị tiểu chủ tử hễ thấy ông là trốn, cứ như gặp hồng thủy mãnh thú.
Song, ông cũng quen với chuyện đó.
Lại thấy một giọng nữ dịu dàng cất lên: “Du ca nhi, Tất lang trung châm cứu cho Trường Sinh là để điều dưỡng thể con bé. Con cứ mãi yếu ớt như , đến cả một chú mèo con cũng thể ôm , ?”
Giọng của nàng tuy chút khàn khàn, nhưng ôn hòa mang theo sức mạnh.
Phạm Khắc Hiếu
Sở Hoằng Du đương nhiên hiểu đạo lý đó, nhưng mỗi châm cứu, đều sẽ trở nên trầm mặc hơn, ngay cả ca ca là đây cũng thể nào đến gần.