Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 187
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:20:45
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Du ca nhi nàng thích hoa.” Sở Dực cố trấn tĩnh cất lời.
Vừa thốt câu đầu tiên, dường như câu thứ hai cũng còn khó mở miệng nữa.
“Ta cảm tạ nàng vì nguyện ý ở thôn trang cùng hai đứa nhỏ, cũng cảm tạ nàng kiên nhẫn dạy dỗ bọn chúng. Có thể gặp nàng là phúc khí lớn nhất trong đời hài tử. Bó hoa tặng cho phu nhân, nguyện chúc Tạ phu nhân vạn sự như ý, bình an thuận lợi.”
Vân Sơ giơ tay nhận lấy bó hoa, hương hoa nồng nàn chui mũi, màn đêm như càng thêm mỹ lệ.
Gương mặt nàng nhiễm ý : “Cũng chúc Vương gia vạn sự hài lòng.”
Sở Dực đôi mắt cong như vành trăng non của nàng. Trong đáy mắt trong vắt là hình ảnh phản chiếu của mảnh trăng cùng muôn vàn tinh tú, khiến trái tim bỗng nhiên hẫng một nhịp.
Hạt giống trong lòng vốn chỉ mới nhú hai mầm nhỏ, chỉ một giây ngắn ngủi mắt nàng, dường như nó phát triển thành đại thụ chọc trời, cành lá tươi, suýt nữa phá tan lồng n.g.ự.c kìm nén của .
lúc , vô đom đóm bay lên giữa trung.
Trong một mảnh rừng, những tán cây, hai sóng vai, đom đóm như những ánh đèn nhỏ bay tới bay lui, lập lòe huyền ảo.
“Thật xinh .” Vân Sơ nhịn thở dài: “Lần gần nhất thấy đom đóm vẫn là lúc còn nhỏ, theo cha ngoại ô câu cá. Cả một con cá cha cũng câu . Sắc trời mà sầm tối, lúc về lạc đường. Ta sợ tới mức to... Cha vì dỗ mà bắt thật nhiều đom đóm.”
Nàng nhịn rộ lên, tiếng thanh thoát.
Đêm hôm đó đom đóm bầu bạn, nàng và cha vượt qua hơn nửa đỉnh núi nhưng vẫn tìm đường xuống. Cuối cùng là đại ca tới đón bọn họ về nhà.
Nàng sớm quên sự mệt mỏi và hoảng loạn trong đêm hôm đó, nhưng đàn đom đóm trong ký ức càng ngày càng sáng rực giữa tháng rộng năm dài, khiến càng trân quý.
Đó là một đêm thật đặc biệt.
Nàng về phía xa, Du ca nhi và Trường Sinh cũng đang đuổi theo đom đóm... Đây cũng là một đêm thật đặc biệt.
Sở Dực nghiêng đầu nàng, tự chủ mở lời: “Lần gần nhất thấy đom đóm là năm năm , theo lệnh phụ ngươi về kinh thành. Lúc gần đến kinh thành thấy đom đóm bay lượn, chỉ lác đác vài con. Lệnh phụ ngươi bảo bắt hết về tặng ngươi, coi như thêm một phần hồi môn. Đáng tiếc, lúc bấy giờ mới đầu xuân, đom đóm quá ít, thể gom đủ... Ta và lệnh phụ ngươi về đến kinh thành thì cũng là ngày ngươi xuất giá. Lệnh phụ ngươi cung báo cáo công tác, mà đưa về thẳng Vân gia. Ta cũng may mắn uống chén rượu xuất các của ngươi.”
Nhắc tới ngày thành , nụ gương mặt Vân Sơ cũng chợt tắt.
Cuộc đời của nàng hủy hoại từ đêm hôm đó...
Sở Dực nhạy bén nhận cảm xúc của nàng đổi, lập tức sang chuyện khác: “Tạ phu nhân tặng trường mệnh khóa cho Du ca nhi cùng Trường Sinh, cũng cho chuẩn một phần lễ vật mọn đáp lễ Tạ phu nhân, hy vọng Tạ phu nhân chớ từ chối.”
Vân Sơ đang nghĩ lý do từ chối thì tùy tùng Trình Tự bên cạnh Sở Dực bưng tới một cái khay, bên là một khối ngọc thô lớn bằng bàn tay trưởng thành.
Đây vật gì đáng giá, khối ngọc thạch đỏ rực qua tạo hình , ánh trăng lóe lên vầng sáng nhàn nhạt.
“Đây vật gì đáng giá.” Sở Dực mở lời: “Trông hệt như một tảng đá ven đường một đóa hoa trong rừng, chỉ lên lòng ơn của với Tạ phu nhân, xin Tạ phu nhân nhận lấy.”
“Vân di, nhận !”
Sở Hoằng Du cùng Sở Trường Sinh từ chỗ nào xông , hai đứa hợp lực ôm lấy khối ngọc thạch đỏ rực , nhét n.g.ự.c áo Vân Sơ.
Lời đến nước , Vân Sơ nếu còn từ chối sẽ thành kiêu. Nàng bật : “Ta dùng ngọc thạch cho Du ca nhi cùng Trường Sinh mỗi đứa một mặt dây chuyền nhé?”
Sở Hoằng Du chu môi: “Không nha, đây là lễ vật Phụ vương tặng , thể cho con và chứ?”
Sở Dực vui mừng, cuối cùng tiểu tử cũng hiểu chuyện một chút .
“Nên ba mặt dây, con một cái, một cái, Vân di một cái!” Sở Hoằng Du rộ, lộ hàm răng trắng tinh: “Nếu còn thừa thì cho Phụ vương một cái.”
Sở Dực: “...”
Thật là cảm ơn tiểu tử , cũng chỉ xứng dùng thứ còn thừa .
Đêm dài đằng đẵng.
Vân Sơ ngủ sâu. Đột nhiên nàng cảm thấy chóp mũi ngứa, liền hắt xì một cái mở mắt.
Trước mắt là hai gương mặt phóng đại, hai đôi mắt to long lanh đang nàng chằm chằm. Chính là Du ca nhi và Trường Sinh.
Đêm qua, hai tiểu gia hỏa nằng nặc chịu , nhất quyết ngủ chung với nàng. Nàng đành sai Cửu Nhi thông báo với Bình Tây Vương một tiếng, để hai đứa nhỏ ở chỗ của nàng.
Tuy đến nửa đêm bọn nó vẫn còn ầm ĩ một hồi, nhưng nửa đêm thì ngủ ngoan. Bản nàng cũng lâu ngủ ngon như .
“Mẫu , dậy !”
Sở Hoằng Du ngọt ngào hô một tiếng. Khi ngoài, tiếng "Mẫu " quả thực thốt vô cùng thuận miệng.
“Nương...”
Tiểu cô nương cũng học theo, đó bò lòng Vân Sơ.
Sở Hoằng Du cam lòng yếu thế, ôm chặt cổ Vân Sơ.
Tiểu cô nương chịu kém cạnh, đưa chân gác lên eo Vân Sơ.
“Trường Sinh, đừng quá đáng.” Sở Hoằng Du hầm hừ : “Đêm qua ôm Mẫu ngủ cả đêm, còn gì. Hôm nay còn độc chiếm Mẫu , chịu !”
Tiểu tử nhấc chân đá cái chân nhỏ đang ghì eo Vân Sơ xuống.
Tiểu cô nương rút chân về, mở to hai mắt, đồng tử chậm rãi dâng lên nước, bộ dáng trông vô cùng đáng thương.
Còn đợi Vân Sơ lên tiếng thì ca ca như Sở Hoằng Du chịu đựng nổi, thỏa hiệp : “Được , chia một nửa cho .”
Nó duỗi tay bắt lấy chân nhỏ của , đặt lên bụng Vân Sơ.
188
Lúc tiểu cô nương mới nín mỉm , ôm cổ Vân Sơ, dán mặt nàng, vô cùng thỏa mãn.
Vân Sơ nâng tay ôm lấy hài tử, cảm giác lồng n.g.ự.c lấp đầy.
Lúc hạ nhân canh giữ bên ngoài âm thanh, gõ cửa .
Thính Sương vốn hầu hạ Vân Sơ quen với cảnh , song Trịnh ma ma, chuyên chăm sóc hai vị tiểu chủ tử, vô cùng kinh ngạc.
Bà hai tiểu chủ tử yêu thích Tạ phu nhân, nhưng thích đến mức ... Nếu bà đoán lầm, Vương gia đối xử với Tạ phu nhân cũng giống thường... Phụ tử ba đều thích nữ tử .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-187.html.]
Nếu Tạ phu nhân vẫn là Vân tiểu thư năm xưa, e rằng nàng sẽ trở thành Bình Tây Vương phi. Đáng tiếc , Vân đại tiểu thư trở thành Tạ phu nhân từ năm năm ... Thật là quá đáng tiếc!
“Du ca nhi, Trường Sinh, lên nào.” Vân Sơ ôm hai đứa nhỏ dậy.
Trịnh ma ma cùng đám hạ nhân vội vàng bước qua: “Tiểu thế tử, tiểu quận chúa, chúng nên mặc y phục...”
Vân Sơ nhận lấy xiêm y: “Cứ để .”
Cơ hội như quá ít ỏi, nàng cũng cận với bọn nhỏ nhiều hơn.
Nàng cẩn thận xiêm y cho hai hài tử, đó giúp bọn nó rửa mặt. Vân Sơ rành chuyện chải đầu lắm nên quyết định chọn trang sức cho tiểu cô nương.
Ba mau chóng rửa mặt chải đầu xong xuôi. Nàng nắm tay hai đứa nhỏ bước ngoài, đồ ăn sáng chuẩn trong phòng khách.
Mới ăn cơm xong thì thấy Sở Dực từ ngoài cửa .
Thấy Tất lang trung cũng theo đằng , tiểu cô nương sợ tới mức lập tức bò lòng Vân Sơ. Sở Hoằng Du chắn mặt như đang che chở cho nữ nhi.
Tất lang trung tức giận : “Hai tên gia hỏa các ngươi đều là do lão phu đích cứu về, cứ xem ân nhân cứu mạng như kẻ thù hả.”
Ông và Sở Dực cũng xem như quen cũ, tất nhiên thật sự để ý những chuyện .
Lão lang trung đặt hộp t.h.u.ố.c lên bàn, tiếp tục : “Tiểu quận chúa chớ hoảng sợ. Lần sẽ ngâm châm tại ôn tuyền, ấm của nước nóng che chở, sẽ đau đớn như nữa. Con cứ thả lỏng, sẽ qua nhanh thôi.”
Tiểu cô nương đến hai chữ châm cứu run rẩy cả , nhất quyết ôm chặt cổ Vân Sơ.
Vân Sơ ôm tiểu cô nương lên, ôn nhu dỗ dành: “Trường Sinh, trong thể con mấy luồng tà độc xa đáng ghét, Tất lang trung dùng ngâm châm để tiêu diệt chúng. Sau khi tiêu diệt hết, thể con sẽ khỏe mạnh lên.”
Hàng mi dài của Sở Trường Sinh đẫm nước mắt, nàng lắc đầu tỏ vẻ kháng cự.
Vân Sơ kề sát tai nàng, nhỏ giọng : “Chờ châm cứu kết thúc, nương sẽ cho con một món lễ vật.”
Ta lấy một chiếc túi gấm từ trong tay áo , để lộ một khe hở nhỏ cho tiểu cô nương thoáng qua.
Sở Trường Sinh lập tức sáng mắt.
Bên trong một con búp bê nhỏ, giống hệt con búp bê nam của ca ca, nhưng chiếc rõ ràng là một búp bê nữ.
Mỗi ngày ca ca đều treo túi thơm búp bê ngay hông, cho nàng chạm dù chỉ một chút.
Giờ thì , nàng cũng búp bê thuộc về bản .
Thấy chiêu tác dụng, Vân Sơ lập tức thu túi tiền, ôn nhu : “Nương đưa con đến ôn tuyền, chúng cùng tiêu diệt tà độc, nào?”
Sở Trường Sinh chút do dự gật đầu.
“Vương gia, vị Tạ phu nhân quả thực dỗ dành trẻ con hơn nhiều.” Tất lang trung khỏi thở dài: “Bình Tây Vương trị quân diệt phỉ thì khó ai sánh kịp, nhưng khoản dỗ hài nhi thì thật thể chấp nhận .”
Sở Dực lạnh lùng : “Ông mở miệng thì cũng ai ông câm .”
Đoàn tới ôn tuyền. Vân Sơ đang chuẩn cùng tiểu cô nương hạ thủy thì nàng lắc đầu.
Sở Hoằng Du mở miệng : “Vân di, ý là con bé thể tự xuống suối.”
Đôi chân nhỏ trần của Sở Trường Sinh bước xuống suối nước nóng, lên chiếc ghế tựa mà ma ma chuẩn sẵn. Tất lang trung cũng cùng theo xuống nước.
Áo ngoài của tiểu cô nương cởi . Một cây kim châm bạc lập tức châm huyệt vị lưng nàng. Tuy ấm của nước nóng che chở, nhưng tiểu cô nương vẫn đau đến mức c.ắ.n chặt môi .
Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống gương mặt nhỏ trắng như tuyết.
Vân Sơ cũng khẩn trương theo.
Sao thể khoanh tay như ? Ta lập tức xuống bể tắm nước nóng, cầm lấy đôi tay ngừng run rẩy của tiểu cô nương.
Ước chừng một khắc đến nửa canh giờ , quá trình châm cứu cuối cùng cũng kết thúc. Lúc những chiếc ngâm châm rút , thể của tiểu cô nương cũng mềm nhũn, ngã lòng Vân Sơ.
Ta vội vàng bế tiểu hài nhi lên bờ. Trịnh ma ma dùng khăn sạch bọc lấy tiểu cô nương. Một đám hạ nhân ùn ùn theo .
Vân Sơ cũng đang theo.
“Con bé ngủ chừng một ngày một đêm mới tỉnh .” Sở Dực mở miệng : “Tạ phu nhân cũng mau về y sam .”
Vân Sơ cúi đầu y phục ướt đẫm . Ngay đó, Thính Sương khoác một chiếc áo choàng lên vai nàng.
Ta chắp tay hành lễ với Sở Dực xoay nội thất. Thính Sương hầu hạ xiêm y.
Thính Sương búi tóc theo kiểu phụ nhân, trang điểm thêm vài phần trầm uy nghiêm của ma ma quản sự.
Vốn dĩ Vân Sơ cho nàng nghỉ một tháng, nhưng quân doanh đột nhiên việc, Vu Khoa nhà, Thính Sương nhàn rỗi việc gì nên chạy tới đây ở.
Có Thính Sương ở chỗ , Vân Sơ vô cùng yên tâm.
Ta thăm Sở Trường Sinh vẫn còn đang hôn mê, đó bế Sở Hoằng Du: “Hai ngày ở cùng các con thật sự vui vẻ, nhưng thời gian còn sớm, Vân di trở về.”
Chóp mũi Sở Hoằng Du đau xót.
Vốn dĩ từng nghĩ chỉ cần ở bên đủ lâu thì khi tách sẽ còn quá quyến luyến, nhưng nó phát hiện càng ở lâu càng chia ly, càng ở bên lâu hơn.
nó hai ngày như là quý, thể đòi hỏi quá đáng hơn.
Nó ngoan ngoãn thoát khỏi vòng tay Vân Sơ, vẫy vẫy tay: “Vân di, hẹn gặp .”
Vân Sơ sờ mặt nó mới sang Sở Dực vẫn luôn trầm mặc nãy giờ: “Vương gia, xin cáo từ .”
Sở Dực gật đầu, nàng nha dìu bước lên xe ngựa.
Chờ xe ngựa xa, mới thu hồi tầm mắt, thị vệ đang lưng: “Trình Tự, ngươi tra một ít chuyện của Tạ gia.”
Trình Tự gật đầu: “Vương gia, tra từ lúc Tạ đại nhân còn ở Ký Châu, là từ lúc nhậm chức quan triều đình?”
Sở Dực nhàn nhạt mở miệng: “Tra việc hậu trạch của Tạ gia.”
Trình Tự khó hiểu gãi đầu.
Vương gia của bọn họ quan tâm tới hậu viện của nhà từ khi nào ?
Phạm Khắc Hiếu