Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 194
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:20:51
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Phinh mím chặt môi, chỉ hai ngàn lượng bạc, quả thực chút keo kiệt.
Song, đối với nàng , đây vẫn là một khoản tiền lớn, bởi hiện tại trong tay nàng chỉ vỏn vẹn hơn ba trăm lượng.
E rằng, nàng sẽ trở thành vị Vương phi nghèo nhất triều đình mất.
“Phủ An Tĩnh Vương giống Tạ gia chúng , nơi đó nhiều quy củ hơn, con gả qua đó hết sức cẩn trọng.” Nguyên thị dặn dò: “Con là chính phi, là đương gia chủ mẫu của Vương phủ, con là một hiền nội trợ, phân ưu giải nạn giúp Vương gia. Tuyệt đối đừng những chuyện...”
“Con rõ!” Tạ Phinh mất kiên nhẫn đáp: “Những điều , nhũ mẫu trong cung dạy cho con từ lâu.”
Nguyên thị lời lẽ thâm sâu: “Chuyện Duy ca nhi con đều , chuyện An ca nhi bày trò trong phòng phụ con... Thôi, nhắc đến những chuyện đó nữa. Tổ mẫu yêu cầu con dìu dắt Tạ gia, chỉ cầu con an phận là lắm .”
Tạ Phinh c.ắ.n chặt môi, khẽ thốt: “Con khắc ghi.”
Chỉ còn vài ngày nữa là gả đến phủ An Tĩnh Vương. Ban đầu nàng luôn trông ngóng ngày , nhưng khi nó sắp cận kề, trong lòng trào dâng cảm giác mờ mịt bất an khôn tả.
Nếu chỉ một Vương phi nàng thì dễ lo liệu, nhưng còn một vị trắc phi đồng thời nhập môn.
Nghĩ đến đây, Tạ Phinh khỏi buông tiếng thở dài.
Hôm , khi trời còn rạng sáng, Vân Sơ xe ngựa ngoài thành. Phụ nàng mang theo ba trăm binh bí mật, chuẩn tiến về Nam Việt.
Ba trăm binh , Vân Tư Lân ở trường đình ngoài thành cáo biệt nhân.
Người Vân gia đều tề tựu đông đủ, mẫu Lâm thị, đại ca Vân Trạch, đại tẩu Liễu Thiên Thiên, và chất nhi Vân Chấn Giang.
“Chuyến Nam Việt, e là gần hai năm thể về.” Vân Tư Lân những ở Vân gia, chậm rãi : “Sau khi rời , nếu Vân gia xảy đại sự gì thì hãy nhớ thương nghị cùng Sơ nhi.”
Vân Trạch gật đầu: “Phụ , cứ yên lòng, nhi tử hiểu rõ.”
Lâm thị cùng Liễu Thiên Thiên cũng thắc mắc nguyên nhân vì việc nội bộ Vân gia thương nghị cùng khuê nữ xuất giá, cả hai đều nghiêm túc gật đầu đồng thuận.
“Sơ nhi...” Vân Tư Lân sang khuê nữ: “Lúc gả con cho Tạ Cảnh Ngọc chỉ là sự bất đắc dĩ, nhưng thời gian chứng minh lựa chọn là sai lầm. Ta và nương con thương nghị, sẽ tìm thời cơ thích hợp thỉnh tộc lão mặt giúp con hòa ly. Đại ca và đại tẩu con cũng tán đồng. Sau khi hòa ly, con cứ trở về Vân gia, Vân gia nuôi con cả đời.”
Vân Sơ cảm thấy lòng ấm áp: “Phụ , về chuyện hòa ly, con tính toán riêng. Người đường xa, xin đừng bận tâm đến những việc nhỏ nhặt .”
“Việc của nữ nhi, mãi mãi là đại sự.” Vân Tư Lân đưa tay vuốt mái tóc khuê nữ: “Con lớn , chuyện gì cũng với cha nương, chuyện gì cũng tự gánh vác. Cha mừng vì con trưởng thành, nhưng cũng đau lòng vì con trưởng thành... Sơ nhi, cứ yên lòng, cha đảm bảo với con, chuyện trong giấc mộng của con tuyệt đối sẽ bao giờ xảy .”
Hốc mắt Vân Sơ chợt cay xè, nàng dốc sức gật đầu: “Vâng, con sẽ học cách thương nghị giải quyết vấn đề cùng đại ca.”
Phạm Khắc Hiếu
Nàng sợ thêm lời nào nữa sẽ nhịn mà bật , liền xoay nhận lấy một xấp biên lai tiền trang từ tay Thính Tuyết: “Phụ , đây là năm mươi ngàn lượng bạc, là lợi tức từ cửa hàng băng tiêu. Cha hãy cầm bạc đến phương nam, mua ruộng đất, mua nhân công để cày cấy, chỉ chuyên trồng lương thực, càng nhiều càng .”
Vân Tư Lân chỉ suy nghĩ một lát hiểu thâm ý của Vân Sơ.
Nếu chuyện thật sự đến bước đường cùng, lương thực thì xem như Vân gia vẫn giữ đường lui.
Phụ đang định mở lời thì Vân Trạch chợt lên tiếng: “Bình Tây Vương tới.”
Vân Tư Lân lập tức nhét biên lai năm vạn lượng tay áo, ngẩng đầu sang bên cạnh. Bình Tây Vương Sở Dực đang cưỡi một tuấn mã phi nhanh đến.
Hắn đến mặt , xoay xuống ngựa, Vân Tư Lân cất lời: “Ta đến tiễn Tướng quân một đoạn, may mắn là đến muộn.”
Vân Tư Lân đưa Sở Dực sang một bên: “Hiện tại, Vương gia diệt phỉ vô , Hoàng Thượng vô cùng tín nhiệm, bá tánh kính yêu. chính điều đó cũng khiến Thái tử kiêng kị, Vương gia nhận điều ?”
Sở Dực cất lời: “Nếu vì Thái tử kiêng kỵ mà che giấu phong mang, từ bỏ binh quyền, thì là thẹn với phụ hoàng, thẹn với bá tánh muôn dân. Chuyện bổn vương nên , vẫn sẽ kiên định thực thi.”
Vân Tư Lân gật gù.
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-194.html.]
Ông chính là hâm mộ tính cách thẳng thắn của Bình Tây Vương nên mới nguyện ý mang cùng chiến trường rèn luyện.
Những vị hoàng tử trưởng thành trong cung hiện nay, Thái tử là do chính cung Hoàng hậu sinh , Nhị hoàng tử tài năng xuất chúng, bên ngoài hiền danh, Tam hoàng tử, cũng chính là Bình Tây Vương, theo nghiệp võ, uy danh hiển hách trong dân chúng... Trên triều đình bây giờ cũng âm thầm hình thành thế chân vạc.
Nếu Vân gia chọn minh chủ thì chỉ thể chọn một trong bọn họ.
Có lẽ Bình Tây Vương...
vẫn cứ quan sát thêm hai năm nữa mới quyết định.
Ông mở miệng: “Lần Nam Việt, bao lâu mới thể trở về. Nếu Vân gia xảy chuyện gì, mong Vương gia chiếu cố nhiều hơn.”
Sở Dực vui vẻ đồng ý.
Nói xong chuyện cần , Vân Tư Lân từ biệt , xoay lên ngựa, phi thẳng về phương Nam.
Nhìn ông biến mất đường lớn, Sở Dực lúc mới thu ánh mắt, đầu thấy gương mặt nghiêng của Vân Sơ.
Hôm nàng rời khỏi thôn trang suối nước nóng thì y cho tra chuyện hậu viện Tạ gia.
Y tự tiện thăm dò chuyện hậu trạch của một nữ tử như là ... nhưng tâm ma trong lòng y thành căn, bám rễ sâu, điên cuồng sinh trưởng thành những vọng niệm khó bề kiềm chế. Y cần tìm nơi trút bỏ/giải tỏa.
Y luôn tin rằng bản là kẻ quân tử quang minh lạc, tuyệt dùng thủ đoạn để đoạt lấy thứ khao khát.
lúc kẻ hầu hạ tới bẩm báo cho y những chuyện xảy ở Tạ gia, y thấy may mắn vì cuộc sống của nàng quá chật vật, cứ như để y lý do những chuyện tưởng... y càng đau lòng hơn, đau lòng năm năm nàng ở Tạ gia... Y chậm rãi kiên định, ngại dùng phương cách để khiến nàng thoát khỏi Tạ gia.
Ngoài đêm tân hôn, nàng và trượng phu từng viên phòng.
Trượng phu của nàng nạp bốn tiểu , sinh hạ vô thứ tử thứ nữ.
Nàng ở Tạ gia sống một cuộc sống chẳng hề như ý.
Vân Trạch đang mở miệng chuyện thì cảm giác hình như Sở Dực đang Vân Sơ.
Y về phía Sở Dực, trong đôi mắt lạnh băng , thấy một tia đau lòng.
Lòng kinh ngạc run rẩy, vờ ho khan một tiếng.
Sở Dực dường như thấy, cặp mắt vẫn cứ như mọc Vân Sơ.
“Đại ca, nhiễm phong hàn ư?” Vân Sơ quan tâm hỏi.
“Chỉ là cổ họng chút khô khốc.” Vân Trạch như việc gì: “Đi thôi, chúng về thành.”
Lâm thị cùng Vân Sơ đỡ Liễu Thiên Thiên đang m.a.n.g t.h.a.i lên kiệu xe, Vân Trạch cùng Sở Dực cưỡi ngựa phía xe.
Vân Trạch khẽ thở dài.
Sở Dực hỏi : “Vân đại nhân nỗi ưu tư nào chăng, đang lo lắng an nguy của Vân tướng quân ?”
“Phụ mang theo ba trăm binh, gì để lo lắng.” Vân Trạch thầm nghĩ, Sơ nhi ghi tất cả những chuyện ông sẽ gặp đường, nhân vật nào, hiểm nguy nào... giấy trắng, nếu phụ còn xảy chuyện thì chỉ thể là vận mệnh Vân gia vốn như .
Hắn dừng một chút : “Là chuyện của Sơ nhi, chuyện tư gia tiện bẩm báo với Vương gia.”
Nghe , Sở Dực lập tức : “Ta và phụ là bằng hữu vong niên, cũng coi như cùng lớn lên với , nỗi phiền muộn, là bằng hữu, nguyện ý lắng , cùng gánh vác.”
Vân Trạch chợt khựng .
Xem là nghĩ nhiều, Bình Tây Vương đối với Sơ nhi quả thật là...