Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 195

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:20:52
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Hắn chậm rãi mở miệng: “Năm năm , lúc phụ mẫu chọn hôn sự cho Sơ nhi, ngàn chọn lựa, vạn cân nhắc, rốt cuộc chọn Trạng Nguyên lang năm đó, tức Tạ Cảnh Ngọc. Vốn tưởng là một mối hôn nhân , nào ngờ... Tạ Cảnh Ngọc khi thành nhi nữ. Sơ nhi gả qua đó, nàng cả ngày bận rộn xử lý việc nhà thì cũng là Tạ gia nuôi dạy nhi tử, khác , chỉ nghĩ thôi cũng khiến khó chịu...”

 

Đôi mắt Sở Dực bỗng chốc u tối hẳn .

 

Y một nhi một nữ, nếu Vân Sơ thành thê tử của y, trong mắt Vân gia nàng cũng là nuôi hài tử của khác ...

 

Vân Trạch một cái.

 

Phạm Khắc Hiếu

Lời của quá rõ ràng.

 

Cho dù Sơ nhi hòa ly thì cũng sẽ khó tái giá, huống hồ là gả cho một con cái.

 

Hy vọng Bình Tây Vương thể thấu tỏ.

 

Đôi mắt của Sở Dực chỉ tối sầm một lúc sáng lên.

 

Nếu Vân Trạch thì chứng tỏ Vân Trạch thấu tâm tư y.

 

Vân Trạch Vân Sơ là phụ nhân mà chỉ nhắc tới hài tử... điều chứng minh chướng ngại lớn nhất giữa y và Vân Sơ chính là con cái, chứ phận phụ nhân của nàng.

 

Nói , Vân gia ý định giúp Vân Sơ hòa ly ?

 

“Phụ mẫu thiên hạ đều chí thiện, con cái thiên hạ đều đại hiếu. Lệnh đích mẫu Tạ gia, thuần lương như thế, nhưng những hài tử Tạ gia ...” Sở Dực lắc lắc đầu: “Tạ gia đáng để lệnh trả giá như ? Vân đại nhân, một việc cần dứt khoát thì hơn.”

 

Vân Trạch mím chặt môi.

 

Xem Bình Tây Vương căn bản để lời lòng.

 

“Nghe gần đây Vân đại nhân đang biên soạn điển tịch, hình như gặp một vài khúc mắc.” Sở Dực tiếp tục mở miệng: “Có chỗ nào cần giúp đỡ ?”

 

Vân Trạch nhàn nhạt : “Việc nhỏ nhặt dám phiền Vương gia bận tâm.”

 

Nói xong, thúc ngựa chạy nhanh lên phía .

 

Sở Dực hề ngại thái độ lạnh nhạt của y, vẫn lưng ngựa, sát bên cạnh cỗ xe, theo về Vân gia.

 

Đợi Vân Sơ xuống kiệu, Sở Dực tiến lên chắp tay: “Mấy hôm nữa Tạ phủ cử hành hỉ sự, thể mạo xin một tấm thiệp mời ?”

 

Vân Sơ nhớ đến hai hài tử, gật đầu đáp: “Được, sẽ cho đưa thiệp đến Vương phủ.”

 

Thoáng chốc, ngày đại hôn của Tạ đại tiểu thư và An Tĩnh Vương đến.

 

Toàn bộ Tạ phủ giăng đèn kết hoa, hạ nhân chìm trong khí hỉ sự. Chính sảnh náo nhiệt phi thường, ngay cả Tạ Cảnh Ngọc vốn bệnh triền miên cũng dường như khá hơn nhiều.

 

Hắn vận xiêm y mới tinh, cố gắng vực dậy tinh thần cửa nghênh đón khách khứa, quả thực còn vẻ bệnh tật triền miên suốt một tháng .

 

“Tạ đại nhân, Tạ phu nhân, xin chúc mừng!”

 

“Tại hạ chút lễ mọn, kính mong Tạ đại nhân vui lòng nhận cho!”

 

“Tạ đại nhân gặp hỉ sự, tâm tình sảng khoái, đợi lát nữa chúng cùng uống vài chén!”

 

Các vị đồng liêu lượt đến cửa, ai nấy đều dâng lễ mừng, lời khen tặng tuôn ngớt, khiến sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc càng thêm tươi tỉnh.

 

Chẳng bao lâu, một cỗ xe ngựa dừng cổng Tạ phủ. Sở Dực vận cẩm phục đen tuyền bước xuống xe, đó ôm hai hài tử xuống.

 

Đám vây xem nhất thời kinh hãi.

 

“Là Bình Tây Vương Điện hạ!”

 

“Tạ đại nhân bắt giao tình với Bình Tây Vương từ khi nào?”

 

“Bình Tây Vương nếu uống rượu mừng, chăng nên đến An Tĩnh Vương phủ mới đúng? Cớ đích đến Tạ gia? Xem mối giao tình quả là bất phàm.”

 

“E rằng là nể mặt Tạ phu nhân. Dẫu , nàng cũng là đích trưởng nữ của Vân gia.”

 

Sở Dực ôm nữ nhi, tới mặt Tạ Cảnh Ngọc, cất lời: “Tạ đại nhân, xin chúc mừng.”

 

Tạ Cảnh Ngọc tuy chút kinh ngạc, song vẫn tươi mời khách trong.

 

Bình Tây Vương là phận cao quý nhất trong các khách quý hôm nay, nên Tạ Cảnh Ngọc tiếp tục ngoài cửa nghênh đón nữa, mà lập tức cùng Sở Dực bước Tạ phủ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-195.html.]

[]

 

Sở Dực nhanh hai bước dừng , trầm giọng: “Nhờ Tạ phu nhân chiếu cố hai hài tử giúp bổn vương.”

 

Vân Sơ khẽ lộ ý , dắt tay hai đứa trẻ.

 

Khách khứa đến cửa Tạ phủ nối liền dứt. Vân Sơ ngại mặt tiếp đãi, liền giao phó cho Nguyên thị dẫn hai đứa trẻ đến hậu viện.

 

Hai tiểu gia hỏa vô cùng vui vẻ, vây quanh nàng ngừng gọi nương.

 

Cùng lúc đó, Tạ Cảnh Ngọc và Sở Dực an tọa trong sảnh tiệc, hạ nhân dâng lên ngon nhất.

 

Sở Dực hờ hững mở lời: “Đã sớm tin Tạ lão thái thái qua đời, Tạ đại nhân bi thống quá độ mà ngã bệnh. Nay bổn vương thấy Tạ đại nhân vẫn còn khỏe mạnh lắm.”

 

Tạ Cảnh Ngọc cung kính đáp: “Vốn dĩ bệnh nặng đến mức rời giường . Chuyết kinh may mắn mời một vị lão ngự y về hưu đến thăm mạch kê thuốc, quả nhiên khi dùng t.h.u.ố.c thì khá hơn nhiều.”

 

Sở Dực khẽ khựng .

 

Nàng... vẫn quan tâm nam nhân đến thế ? Còn vì mà đích mời lão ngự y ư?

 

Trong lòng chợt dâng lên chút phiền muộn, bèn tùy tiện hỏi: “Là vị nào đây?”

 

“Là Tần đại phu.” Tạ Cảnh Ngọc đáp: “Tần đại phu y thuật cao minh, sắp khỏi bệnh .”

 

Nghe , Sở Dực nhíu chặt đôi mày.

 

Hắn tuy cần bá quan văn võ, nhưng vì hai hài tử sinh yếu ớt, nên về các vị Thái y trong Thái Y Viện, ai họ gì, am hiểu lĩnh vực nào, đều nắm rõ. Đến cả lang trung, đại phu, thầy lang khắp các phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, cũng đều rõ tường tận, càng cần đến một vị lão ngự y về hưu tiếng tăm...

 

Thế nhưng, từng qua vị ngự y nào họ Tần cả.

 

Hắn tạm thời đè nén nghi hoặc, mở lời: “Hôm nay là ngày đại hỉ của Tạ đại tiểu thư, song dường như Tạ gia còn thiếu một ?”

 

Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc cứng .

 

Người mà Tạ gia đang thiếu, tất nhiên là Tạ Thế Duy, nhị nhi tử bất hiếu của .

 

Hôm nay là ngày đại hỉ, quả thực nhắc đến tên nghịch tử chút nào.

 

“Hôm nay là ngày vui, thể để thiếu một ai ?” Sở Dực mỉm : “Bổn vương cố ý đưa Tạ nhị thiếu gia hồi phủ cho Tạ đại nhân.”

 

“Cái gì?!”

 

Tạ Cảnh Ngọc biến sắc, đột nhiên bật dậy.

 

Hành động của khiến khách khứa xung quanh đều đổ dồn ánh mắt chăm chú, tưởng rằng chuyện gì xảy .

 

“Sao Tạ đại nhân kích động như thế?” Sở Dực ung dung cất lời: “Bổn vương Tạ gia vẫn luôn tìm kiếm Tạ nhị thiếu gia. Vừa lúc của bổn vương thấy , liền gửi đến Tạ đại nhân một phần đại lễ.”

 

Lúc sai Trình Tự điều tra việc của Tạ gia, vô tình tra Hạ di nương, từng khiến Tạ Cảnh Ngọc bất chấp lễ pháp, c.h.ế.t một cách đầy bí ẩn.

 

Truy theo manh mối về Hạ di nương, phát hiện một bí mật kinh thiên động địa.

 

Hạ di nương chính là tôn nữ của Hộ bộ Thượng thư Hà đại nhân, tố cáo ăn hối lộ hai mươi năm về .

 

Hơn nữa, trưởng tử, trưởng nữ và thứ tử của Tạ gia khả năng là hậu nhân của Hà gia, chỉ là vẫn tra chứng cứ xác thực.

 

“Đi thôi Tạ đại nhân, hãy theo bổn vương nghênh đón Tạ nhị thiếu gia hồi phủ.”

 

Nghe lời Sở Dực, hình Tạ Cảnh Ngọc lảo đảo, suýt vững.

 

Sau khi lão thái thái qua đời, Tạ Thế Duy lén trốn . Khi , vô trong kinh thành bàn tán về Tạ gia, khiến Tạ gia chẳng khác nào con chuột chạy qua phố.

 

Sau bao ngày, vất vả lắm mới dẹp yên chuyện Tạ gia... Nếu lúc Duy ca nhi hồi phủ, chắc chắn sẽ bắt quy án, và cái c.h.ế.t của lão thái thái nhắc đến. Một khi tội danh của Duy ca nhi chứng thực, Tạ gia sẽ vĩnh viễn thiên hạ sỉ nhục.

 

“À , còn một chuyện nữa.” Sở Dực trầm giọng: “Đại án Hộ bộ tham ô gây chấn động kinh thành hơn hai mươi năm , Tạ đại nhân khi giữ chức Hộ bộ Lang trung, hẳn cũng ít nhiều chi tiết chứ?”

 

Tạ Cảnh Ngọc vẫn còn chìm trong mớ hỗn độn liên quan đến Tạ Thế Duy, kịp hồn thêm một chuyện khác khiến đầu óc như nổ tung.

 

“Nghe đồn, gần đây hậu nhân Hà gia đặt chân đến kinh thành.” Sở Dực thẳng Tạ Cảnh Ngọc: “Tạ đại nhân từng diện kiến Hà gia ?”

 

Tạ Cảnh Ngọc choáng váng, thiếu chút nữa ngã nhào khỏi ghế.

 

“Không, .” Tạ Cảnh Ngọc nghẹn ứ, dừng hồi lâu mới thốt lên: “Hạ quan rõ, ý của Vương gia rốt cuộc là gì?”

 

 

Loading...