Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 196

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:20:53
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Đã đến nước mà Tạ đại nhân còn giả vờ hiểu mặt bổn vương .” Sở Dực nhạt: “Hạ di nương vốn mang họ gì, bổn vương nghĩ đúng ?”

 

Tạ Cảnh Ngọc chỉ cảm thấy cổ họng dâng lên vị tanh ngọt, ho khan dữ dội. Khi dùng tay che miệng, cảm giác lòng bàn tay nóng rực. Cúi đầu thoáng , thì ho một ngụm m.á.u đen.

 

Rõ ràng sáng nay thể khá hơn nhiều, hiện giờ cảm thấy còn chút sức lực, hận thể lập tức ngất tại đây.

 

bản thể ngất.

 

“Vương, Vương gia!” Tạ Cảnh Ngọc gượng gạo: “Hạ quan, hạ quan...”

 

Hắn thốt lên điều gì đó nhưng mở lời .

 

Nếu Bình Tây Vương tìm tới cửa, chứng tỏ nắm giữ chứng cớ xác thực, dù giải thích gì thì cũng là vô dụng.

 

Khoan !

 

Hắn đột nhiên như bừng tỉnh.

 

Bình Tây Vương thừa dịp Tạ gia đang hỉ sự mà đến đây chuyện, vì báo cáo quan phủ tra xét, chứng tỏ chuyện vẫn còn lối thoát!

 

Hắn như thấy tia hy vọng, lập tức mở miệng: “Vương gia gì căn dặn, chỉ cần ngài mở lời, hạ quan nguyện m.á.u chảy đầu rơi, cống hiến hết sức !”

 

Sở Dực nắn vuốt ngón tay cái, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Tạ đại nhân giữ hiếu cũng một thời gian, chắc chắn Lão thái thái cũng cảm nhận hiếu tâm của đại nhân . Bổn vương vài việc cần Tạ đại nhân ngay, đại nhân nên chuẩn .”

 

Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên sửng sốt.

 

Từ xưa đến nay đều chú trọng trăm điều thiện, hiếu đầu, cha qua đời giữ hiếu ba năm, tổ tông qua đời giữ hiếu một năm, gọi là "để tang".

 

Quan viên trong kỳ hiếu thể thượng triều, thể vì thế mà chậm trễ tiền đồ. Hắn vẫn luôn lo lắng một năm để tang, triều đình sẽ chẳng còn vị trí nào dành cho nữa.

 

Không ngờ Bình Tây Vương xả tang (cắt kỳ hiếu).

 

Bình Tây Vương là hoàng tử, nếu cho kết thúc kỳ hiếu hạn, đó gọi là "đoạt tình". Chỉ những quyền cao chức trọng, quan viên Hoàng Thượng tín nhiệm mới đãi ngộ . Tài đức của xứng đáng...

 

Bình Tây Vương nắm nhược điểm của Tạ gia, cống hiến bán mạng, nên việc cho kết thúc kỳ hiếu sớm cũng là để bồi dưỡng tâm phúc chăng? Tạ Cảnh Ngọc gì cũng là Trạng Nguyên lang năm đó, bụng chứa tài hoa, chỉ là vẫn luôn trọng dụng thôi.

 

Hiện giờ triều đình âm thầm phân chia ba đảng phái, Thái tử đảng cực thịnh thì , theo Bình Tây Vương, nhất định sẽ phò tá Vương gia đoạt ngôi vị cao nhất !

 

“Vi thần nguyện cống hiến cho Vương gia, đến c.h.ế.t cũng theo!”

 

Sở Dực khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên một tia trào phúng khó nhận thấy.

 

Hắn sẽ ban cho Tạ Cảnh Ngọc một chức vị hậu hĩnh, một công việc nhàn hạ nhưng trọng yếu trong Hộ bộ, nơi tiếp xúc với ngân lượng, mỗi ngày đều ít nhất mấy trăm ngàn lượng bạc trắng qua tay... Hắn tin Tạ Cảnh Ngọc thể chịu cám dỗ lớn như .

 

Vân gia từ xuống đều cương trực công chính, nếu con rể dính dáng đến khoản ngân khố triều đình, họ sẽ càng rõ rằng hai bên đồng đạo, và sẽ càng nhanh chóng để Vân Sơ hòa ly với Tạ Cảnh Ngọc...

 

Sở Dực đang mở miệng đến chuyện của Tạ Thế Duy thì Trình Tự vội vàng bước tới, thì thầm tai : “Vương gia, Vân gia tìm ngõ Lê Hoa.”

 

Ngõ Lê Hoa chính là nơi Tạ Thế Duy đang tạm trú.

 

Người của hành động cực kỳ mau lẹ, Vân gia thể tìm thấy ngõ Lê Hoa nhanh như , chỉ thể là họ vẫn luôn phái theo dõi Tạ Thế Duy.

 

Sau khi Tạ Thế Duy trốn thoát khỏi Tạ gia, ngủ gầm cầu, ăn xin thức ăn thừa. Nếu Vân gia vẫn luôn theo dõi thì tại chịu tay cứu giúp? Như chứng tỏ điều gì?

 

Chứng tỏ Vân gia còn xem Tạ gia là thông gia nữa.

 

Sở Dực khẽ : “Thả Tạ Thế Duy.”

 

Hắn xem rốt cuộc Vân gia đang mưu tính điều gì, ngại trợ giúp một tay.

 

Giờ lành điểm.

 

Đội ngũ đón dâu của phủ An Tĩnh Vương cũng tới nơi.

 

Tạ Phinh hỉ nương đỡ từ trong khuê phòng bước , nàng như trong mơ, đưa đến cửa Tạ phủ, lên kiệu hoa.

 

Sau khi định trong kiệu, nàng khẽ vén khăn voan, xuyên qua rèm kiệu về phía Tạ gia. Nàng thấy Tổ phụ Tổ mẫu, thấy Phụ Mẫu , thấy Tạ Thế An, cả những di nương và khác trong Tạ gia... Từ ngày nàng nhận tổ quy tông trở về Tạ gia, đến nay bốn năm, nàng sớm coi chốn là nhà. Không ngờ, nàng rời nhanh như .

 

Trong lòng Tạ Phinh chút phiền muộn, phần nỡ, nhưng nhiều hơn cả là sự mong đợi cuộc sống sắp tới.

 

Kiệu hoa nâng lên, cách Tạ gia càng ngày càng xa.

 

Tạ Phinh cho rằng cỗ kiệu sẽ trực tiếp đến vương phủ, nhưng ai ngờ rẽ ngang đến Thạch phủ.

 

An Tĩnh Vương đích đến tận cửa Thạch gia, rước trắc phi Thạch tiểu thư lên một kiệu hoa khác.

 

Hai cỗ kiệu hoa một một , xuyên qua những con phố náo nhiệt, khiến bách tính khỏi xôn xao bàn tán.

 

“An Tĩnh Vương quả thật phúc lớn, một ngày cưới đến hai nữ nhân. Nào, chúng đ.á.n.h cuộc xem đêm nay Vương gia sẽ động phòng hoa chúc với ai?”

 

“Chắc chắn là Tạ đại tiểu thư. Nàng là Chính phi, đêm tân hôn đương nhiên cùng Chính phi .”

 

“Không hẳn là . Dòng dõi Thạch gia cao hơn Tạ phủ nhiều, An Tĩnh Vương còn mượn thế Thạch gia, nhất định giữ thể diện cho nhà họ Thạch.”

 

“Chư vị xem nực chăng, An Tĩnh Vương điện hạ cưới liền hai vị, mà sính lễ hồi môn cộng cũng chẳng bằng của Thái tử phi Cung Hi Vương phi một , thậm chí e rằng một phần mười.”

 

Dân chúng đầu đường đều ngoái , quả thực là . Một chính phi, một trắc phi, của hồi môn của cả hai cộng còn ba mươi hai gánh.

 

Hơn nữa tất cả đều là gia cụ dùng trong phòng ngủ, hình như thứ gì thật sự đáng giá.

 

“Tạ gia vốn là hàn môn, hồi môn lớn cũng dễ hiểu. cả Thạch gia cũng...”

 

“Ngươi còn ? Chủ mẫu Thạch gia là kế thất. Thạch đại tiểu thư là kế nữ, kế nào dốc lòng chuẩn hồi môn cho con ghẻ chứ?”

 

“An Tĩnh Vương là hoàng tử, lúc Hoàng thượng phong vương thưởng vô vàng bạc tài bảo, cần gì để ý hồi môn của thê tử?”

 

“Thân phận An Tĩnh Vương tôn quý nhường , cưới đích nữ nhà Ngũ phẩm ti tiện, đủ thấy An Tĩnh Vương tình ý sâu đậm với Tạ đại tiểu thư, quả là một nam tử trọng tình nghĩa.”

 

“...”

 

Tạ Phinh trong kiệu hoa nhẹ nhàng thở .

 

Bởi nàng và Thạch trắc phi đều chẳng sính lễ, nên nàng cũng cần cảm thấy kém cạnh Thạch trắc phi.

 

Khoảng chừng một khắc , kiệu hoa dừng . Mành kiệu xốc lên, hỉ bà đỡ nàng xuống kiệu, vượt qua ngạch cửa, tiến An Tĩnh Vương phủ.

 

Lễ bái đường tiến hành qua loa vội vàng. Bên tai nàng vang lên đủ loại lời chúc cát tường, đó nàng đưa động phòng.

 

Nàng vui vẻ chờ động phòng. Chẳng qua bao lâu, âm thanh náo nhiệt bên ngoài dần thưa thớt, màn đêm buông xuống. Nha bên cạnh cứ liên tục ngáp dài, ngay cả nàng cũng bắt đầu cảm thấy bồn chồn yên.

 

Nàng nhấc khăn voan đỏ lên: “Ngươi xem Vương gia còn đang uống rượu ở tiền viện ?”

 

Nha gật đầu , nửa canh giờ mới trở về: “Tiểu thư, Vương gia...”

 

Tạ Phinh lạnh giọng ngắt lời nàng : “Tiểu thư cái gì, bây giờ là Vương phi.”

 

“Vâng, Vương phi.” Nha mở miệng: “Nô tỳ hỏi thăm một lượt, các ma ma trong phủ Vương gia sang Thạch trắc phi viện.”

 

Tạ Phinh giật mạnh khăn voan đỏ, sắc mặt tái xanh.

 

Nàng đường đường là chính phi, Vương gia đến cùng nàng chu lễ nghĩa mà tới chỗ trắc phi. Đây rõ ràng là dẫm đạp thể diện của nàng đất.

 

nàng cũng bản gả tới đây khi cập kê. Vì để tránh miệng lưỡi thiên hạ, Vương gia chắc chắn sẽ trải qua đêm tân hôn cùng nàng .

 

Nàng hít thở vài sâu, lúc mới thể đè nén lửa giận trong lòng, bảo nha hầu hạ rửa mặt chải đầu ngủ.

 

Ngày hôm , trời còn sáng, ma ma trong Vương phủ gọi nàng tỉnh giấc. Sáng nay cung thỉnh an Hoàng Hậu cùng Đức phi.

 

Đêm qua Tạ Phinh ngủ ngon, sắc mặt cực kém, điểm thoa thật nhiều phấn son mới che vẻ tiều tụy mặt, theo ma ma tới tiền viện. Phu quân An Tĩnh Vương của nàng đang múa kiếm tại tiền viện.

 

Đây là đầu tiên Tạ Phinh thấy An Tĩnh Vương múa kiếm, lập tức đắm chìm trong đó.

 

197

 

Chờ An Tĩnh Vương thu kiếm, nàng vội vàng nhận lấy khăn lụa từ tay nha , tiến lên lau mồ hôi cho : “Vương gia, vất vả .”

 

An Tĩnh Vương nàng lui về một bước, lạnh lùng tránh né sự đụng chạm của nàng.

 

Sau đó bước nhanh phía nàng, nàng đầu , thấy Thạch trắc phi đang tới.

 

An Tĩnh Vương tiến đến cạnh Thạch trắc phi, cả hai sóng vai, thoạt quả là một đôi bích nhân xứng đôi. Còn Vương phi chính thất là nàng , thoạt trông thật nực .

 

Nàng mở miệng: “Vương gia, thời gian còn sớm, chúng cần tiến cung thỉnh an.”

 

An Tĩnh Vương gật đầu: “Thạch trắc phi cũng theo cùng.”

 

Tạ Phinh khựng , miễn cưỡng tươi : “Trắc phi tiến cung thỉnh an e rằng hợp với quy củ lễ nghi...”

 

“Đây là khẩu dụ của Mẫu phi bổn vương.” An Tĩnh Vương liếc nàng : “Sao, Vương phi ý kiến?”

 

Tươi mặt Tạ Phinh cũng cứng .

 

Đức phi hận nàng thấu xương, cố tình hạ khẩu dụ triệu kiến trắc phi ngay ngày đầu tiên đại hôn.

 

Sau ngày hôm nay, tất cả sẽ Tạ đại tiểu thư phu quân tôn trọng, chồng yêu thích, thể diện trong ngoài đều mất sạch sẽ.

 

An Tĩnh Vương hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng lên phía .

 

Hắn hối hận khôn nguôi, hối hận vì ngày đó kiềm cám dỗ mà dây dưa với nữ nhân tại chùa Khánh An...

 

Hắn đường đường là hoàng tử, ép cưới một đứa con vợ lẽ nhà Ngũ phẩm chính phi, trở thành trò lớn nhất của cả kinh thành.

 

Hắn dựa giữ thể diện cho nữ nhân , dựa ban vinh quang mà một Vương phi nên ? Dù thích Thạch trắc phi, cũng cố tỏ ân ái để khiến nàng (Tạ Phinh) nghẹt thở...

 

“Vương phi.” Thạch trắc phi đến bên cạnh Tạ Phinh, nhẹ giọng : “Đức phi nương nương và cố mẫu chút giao hảo nên mới triệu kiến .”

 

Nàng sợ Vương phi và Vương gia nảy sinh hiềm khích nên mới vội vàng giải thích đôi lời.

 

Lại thấy Tạ Phinh lạnh một tiếng: “Thạch trắc phi đang ám chỉ với rằng cố mẫu ngươi cùng Đức phi giao tình sâu đậm, nhân đó mà lấn lướt chính thất Vương phi ?”

 

“Không , đương nhiên !” Thạch trắc phi vội vàng : “Thiếp chỉ là...”

 

“Thôi, ngươi cần thêm.”

 

Tạ Phinh kiên nhẫn rũ môi, xoay nhanh chóng đuổi theo An Tĩnh Vương.

 

Thạch trắc phi c.ắ.n môi, cũng chậm rãi theo hai . Xe ngựa chạy về phía hoàng cung.

 

Tới cửa cung, đoàn theo thái giám đến Khôn Ninh Cung của Hoàng Hậu, trời cũng sáng.

 

Ba tới tạ ơn Hoàng Hậu. Hoàng Hậu ban cho Tạ Phinh một chiếc ngọc như ý, còn Thạch trắc phi ban một chiếc vòng ngọc.

 

Tạ Phinh thật lòng tạ ơn, gương mặt cũng nở nụ đầu tiên kể từ ngày xuất giá.

 

khi tới tẩm cung của Đức phi, nàng thể nổi nữa. Đức phi ban cho nàng một chiếc trâm cài bằng vàng, trọng thưởng Thạch trắc phi mấy khúc gấm vóc và một bộ trang sức xa xỉ.

 

Đức phi căn bản thèm đoái hoài đến nàng , kéo tay Thạch trắc phi, giọng điệu ấm áp: “Bổn cung cùng mẫu con là tri kỷ năm xưa, năm đó bổn cung tuyển cung hầu hạ Hoàng Thượng, mẫu con xuất giá về phủ phụ con, ai ngờ, nàng đoản mệnh qua đời khi tuổi đời còn trẻ... Ai, để con chịu thiệt thòi Trắc phi quả thật là bất công cho con...”

 

“Thiếp nào dám cho là thiệt thòi.” Thạch trắc phi vội vàng đáp lời: “Vương phi và tình cảm khắng khít như tỷ , thể cùng Vương phi hầu hạ Vương gia chính là phúc khí ba đời của .”

 

Nàng cố tình nhắc tới Vương phi, hy vọng Đức phi thể trò chuyện với Vương phi nhiều hơn một chút, nhưng lời lọt tai Tạ Phinh vô cùng chói tai.

 

Đức phi lạnh lùng liếc Tạ Phinh.

 

[]

 

đuổi Tạ Phinh khỏi cung là nhân từ độ lượng, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc bà tiếp nhận Tạ Phinh.

 

trò chuyện thiết với Thạch trắc phi cũng nghĩa là bà thực sự thích nàng .

 

Hai , một kẻ tính kế để chiếm vị trí Vương phi, một kẻ vì đường cùng mà miễn cưỡng lựa chọn, yêu thích mới là chuyện lạ.

 

Tạ gia tự xưng là dòng dõi hàn môn, việc của hồi môn là điều miễn cưỡng.

 

Thạch gia càng buồn hơn, Thạch phu nhân sợ nổi bật lấn át chính phi, nên cũng chỉ chuẩn chút ít y như Tạ gia.

 

Việc bà ban thể diện cho Thạch trắc phi cũng chỉ nhằm bức bách Thạch gia lấy của hồi môn vốn thuộc về Thạch trắc phi mà thôi.

 

“Ngoại ô kinh thành mới mở một trang viên suối nước nóng, mấy ngày nữa con cùng bổn cung đến đó ngâm ôn tuyền .” Đức phi mỉm : “Nghe suối nước nóng vô cùng cho cơ thể nữ nhân. Con nên ngâm nhiều , sớm ngày sinh hạ cốt nhục cho lão tứ.”

 

Thạch trắc phi dám đồng ý tiện từ chối.

 

Tạ Phinh nghiến răng ken két.

 

Chính phi như đây còn thai, cớ gì Đức phi dám ban phúc cho một trắc phi ti tiện mang thai!

 

nàng dám biểu lộ bất mãn trong lòng, chỉ thể gắng gượng theo.

 

Lúc Đức phi ý đưa Thạch trắc phi đến thôn trang suối nước nóng thì hầu hết bá tánh kinh thành đều đến sự tồn tại của trang viên .

 

“Nghe ngoài thành một trang viên suối nước nóng, tên là Sở Vân Chi Thượng, còn lớn hơn cả ôn tuyền của hoàng gia.”

 

“Lớn hơn cả ôn tuyền của hoàng gia, cớ gì dâng lên cho Thánh thượng?”

 

“Suối nước nóng cách kinh thành cũng xa, dù dâng lên thì e là Hoàng Thượng cũng khó đến một . Hơn nữa trang viên là Bình Tây Vương, Thánh thượng là phụ , thể đoạt đoạt tài sản của nhi tử .”

 

“Người hoàng thất mở trang viên cũng chỉ là để cho trong cung và nhà quyền quý tới vui chơi, nào phần cho dân chúng như chúng , cũng chỉ thể ngoài xem náo nhiệt thế thôi.”

 

“Ngươi sai , một tiểu của tạp dịch trong trang viên , với thôn trang suối nước nóng Sở Vân Chi Thượng vô cùng lớn nên phân chia thành hai trang viên, một bên dành cho thế gia huân quý, bên còn xây dựng một bể tắm nóng lộ thiên khổng lồ, bá tánh bình thường như chúng chỉ cần tiêu mấy đồng là thể trong hưởng thụ một chút.”

 

“Thật giả? Dân chúng cũng ngâm suối nước nóng ư?”

 

“Đương nhiên là thật, tin thì chúng cứ thử xem.”

 

“...”

 

Ý tưởng chia thành hai trang viên là do Vân Sơ nghĩ .

 

Người phú quý thể ngâm suối nước nóng, bình thường chút bạc dư đương nhiên cũng hưởng thụ một chút.

 

Trang viên dành cho phú quý tính riêng tư cao, giá cả cũng đắt hơn gấp bội.

 

Còn bể tắm nóng lộ thiên cho dân chúng bình thường chỉ phân nam nữ, giá cả tuy rẻ nhưng lượng tới vô cùng đông đảo, thu về một khoản lợi nhuận khổng lồ chỉ trong một ngày.

 

Sau khi cửa hàng băng phô đóng cửa, thôn trang suối nước nóng Sở Vân Chi Thượng chính thức khai trương.

 

Dưới sự phối hợp nhịp nhàng của Trình trang chủ và Trần Đức Phúc, ngày đầu tiên thôn trang suối nước nóng khai trương tạo tiếng vang khắp kinh thành.

 

Muốn tắm bể riêng tư thì đặt , sổ đặt lịch kéo dài gần nửa năm, tiền đặt cọc thu về cũng lên tới mấy vạn lượng bạc trắng.

 

Bể tắm thường giá cả chăng, cho dù mùa rét đậm thì cũng chỉ thu hai trăm đồng một . Lúc mới thu, giá cả đương nhiên là rẻ hơn một chút, chỉ cần tám mươi văn là thể hưởng thụ tư vị ngâm suối nước nóng, vì mà cả ngày, bá tánh kéo đến trang viên cứ nườm nượp ngớt.

 

Hai trang viên tuy chỉ cách một bức tường nhưng giữa hai bờ tường là một vườn đào lớn, dù hai bên mở cửa lớn thì cũng hề ảnh hưởng lẫn .

 

Thính Sương mang theo sổ sách trong vòng nửa tháng khai trương đến Tạ phủ, cẩn thận thuật tình huống của thôn trang trong thời gian .

 

 

Vân Sơ gật đầu. Có Trình trang chủ việc sấm rền gió cuốn, Trần bá lo liệu từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chuyện ở thôn trang đều sắp xếp thỏa. phần lớn cũng là vì đằng là Bình Tây Vương, ngài khiến vô đạo phỉ kinh hồn táng đảm, hễ nhắc đến tên ngài là bọn chúng hồn bay phách lạc, còn ai dám bén mảng đến gây chuyện thị phi?

 

“Phu nhân, hôm quả thực xảy một chuyện.” Thính Sương khẽ khai khẩu bẩm báo: “Nguyên phi nương nương Hoàng Hậu ân điển đặc biệt cho phép cung, liền cố ý dẫn đến thôn trang suối nước nóng. Lúc ngang qua tiểu viện của phu nhân, nàng xem nhưng Trình trang chủ ngăn . Nguyên phi nổi giận, giơ tay tát Trình trang chủ một cái, đó ngang nhiên bước tiểu viện để ngâm suối nước nóng...”

 

Xảy sự tình như , Vân Sơ cũng lấy ngạc nhiên.

 

Tiểu viện của nàng chẳng giống bất kỳ nơi nào khác. Bên ngoài cửa chất đầy kỳ hoa dị thảo, bể tắm khảm nạm đá quý đủ màu sắc.

 

Vốn dĩ trong viện trồng hải đường, nhưng vì nàng ưa loại hoa đó, Bình Tây Vương đích sai bộ bằng hoa lan và hoa nhài. Một khu sân viện độc đáo đến thế, đương nhiên sẽ lọt mắt Nguyên phi.

 

Thính Phong ngạc nhiên thốt lên: “Nguyên phi nương nương chẳng lẽ Bình Tây Vương thôn trang ? Cớ dám tự tiện xông sân viện vốn dùng để chiêu đãi khách nhân?”

 

“Nguyên phi cho rằng nơi là Vương gia chuẩn riêng cho Ân tần. Nàng tự nhận phận cao quý hơn Ân tần, còn là mẫu của Lục Hoàng tử, cớ gì kiêng nể Bình Tây Vương?” Thính Sương tiếp lời: “Lúc Nguyên phi đang ngâm suối nước nóng, Trình trang chủ kịp thời mời Bình Tây Vương đến thôn trang. Bình Tây Vương còn dẫn theo hai vị ma ma, hai vị chẳng hề kiêng nể thể diện của Nguyên phi, lập tức kéo Nguyên phi khỏi bể tắm…”

 

Thính Tuyết vội che miệng kinh ngạc: “Bình Tây Vương quả thực quá to gan …”

 

Ngay cả Vân Sơ cũng lấy kinh sợ.

 

Nguyên phi tuy sủng phi, song dù cũng là một trong Tứ phi đầu, là nữ nhân của Hoàng Thượng, còn sinh hạ công chúa và long tự. Bình Tây Vương chỉ là mất mặt Nguyên phi, mà ngay cả thể diện của Hoàng Thượng cũng chà đạp lòng bàn chân.

 

Tuy nhiên, nhiều ngày trôi qua mà nàng hề thấy tin tức gì về hậu cung. Chắc chắn Nguyên phi cũng dám lớn chuyện. Có lẽ, là giữa Nguyên phi và Bình Tây Vương, Hoàng Thượng hiển nhiên sẽ lựa chọn Bình Tây Vương, thế nên chuyện cứ thế chìm xuống.

 

Vân Sơ chuyển sang chuyện khác: “Thính Sương, ngươi hãy cầm năm vạn lượng bạc đưa cho Trần lão bá, dặn ông sai đóng một con thuyền lớn, đủ sức chở hàng hóa.”

 

Thính Sương ngạc nhiên hỏi: “Phu nhân ý định gì?”

 

“Chờ thuyền đóng xong, thực hiện một thương vụ buôn bán với hải ngoại.”

 

Không thể đặt hy vọng kiếm bạc thôn trang suối nước nóng. Nếu lỡ xảy biến cố bất ngờ, e rằng sẽ trắng tay. Nàng nhớ rõ kiếp , ít thương nhân hải ngoại mang theo những món đồ hiếm lạ ngoài biển khơi tới kinh thành tiêu thụ, ai nấy cũng đều thu về lợi nhuận kếch xù. Những thứ mới lạ từ hải ngoại vĩnh viễn là mặt hàng thu hút nhất ở kinh thành. Nếu thuyền, chỉ thể nhập hàng qua tay lái buôn, lợi nhuận sẽ hao hụt phân nửa. Chi bằng tự đóng thuyền, tự nhập hàng, vận chuyển tới các nơi tiêu thụ.

 

Thính Sương gật đầu, lĩnh mệnh mà .

 

Vân Sơ kiểm kê bạc tích trữ. Lợi nhuận bán băng tuyết hai trăm ba mươi vạn lượng bạc, tu sửa thôn trang suối nước nóng tiêu hai vạn lượng, biếu phụ năm vạn lượng, dùng năm vạn lượng để đóng thuyền. Như , trong tay nàng chỉ còn dư mười vạn lượng lẻ. Số bạc , dù đặt nhà ai cũng xem là một khoản tài sản nhỏ.

 

Nàng khảy khảy bàn tính, cất lời: “Thính Sương, ngươi hãy tìm xem trong kinh thành tiểu viện nào hai gian ba sân thanh tịnh trang nhã , mua mùa đông, đó tìm thợ thủ công tay nghề để tu sửa cho tề chỉnh.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-196.html.]

Đợi đến khi chuyện của Tạ gia phơi bày, nàng cũng cần một chỗ trú . Tuy nàng thể trở về Vân gia, trưởng và tẩu tử cũng ý kiến gì, nhưng e rằng lâu ngày sẽ sinh phiền toái đáng.

 

Thính Sương cẩn thận ghi nhớ lời dặn trong lòng.

 

Đang trò chuyện thì hạ nhân đến bẩm báo rằng Đại tiểu thư trở về.

 

Vân Sơ đang bày biện trong phòng khách, ngước mắt Tạ Phinh bước từ ngoài cửa.

 

[]

 

Xuất giá ba ngày là hồi môn, nhưng Tạ Phinh vẫn trở về. Nàng dĩ nhiên rằng An Tĩnh Vương cùng nàng về thăm nhà. Tạ Phinh sợ nếu hồi môn một sẽ đời bàn tán rằng nàng trượng phu sủng ái, nên đành tìm cớ trì hoãn. Giờ đây Tạ Phinh xuất giá hơn nửa tháng, thoạt trầm hơn nhiều so với lúc mới rời khỏi khuê các.

 

“Bái kiến Vương phi.”

 

Vân Sơ dậy, thi lễ với nàng .

 

“Mẫu mau miễn lễ.” Tạ Phinh vội tiến lên vài bước, đỡ Vân Sơ dậy: “Con thể thành Vương phi đều là nhờ công lao của mẫu . Nếu mẫu còn hành đại lễ với con như thế, con đối ứng ?”

 

Tuy ngoài miệng nàng , nhưng trong lòng âm thầm thỏa mãn vô cùng.

 

Nàng thầm nghĩ: Xem , đích trưởng nữ phủ Nhất phẩm Tướng quân, là đích mẫu của , giờ đây cũng thi lễ. Điều đủ chứng minh phận nàng cao quý đến nhường nào.

 

Nàng cũng chỉ gặp đôi chút khó khăn mặt Đức phi cùng An Tĩnh Vương mà thôi, còn Hoàng Hậu nương nương vẫn luôn giữ thể diện cho nàng . Những khác nịnh bợ còn xuể, nào ai dám nàng khó xử?

 

Vân Sơ đương nhiên nhận sự tự mãn ngầm ẩn chứa trong lời của nàng .

 

“Sắc mặt Phinh nhi trông thật hồng hào, xem sống ở Vương phủ cũng đến nỗi nào.” Vân Sơ nhạt: “Thạch trắc phi tuổi lớn hơn con một chút, Vương gia triệu nàng thị tẩm cũng là chuyện bình thường. Con cần ghi nhớ, sinh lòng ganh đua sủng ái.”

 

Nàng cứu Đỗ Anh, của Đỗ Lăng, khỏi An Tĩnh Vương phủ, ngờ việc vô tình khiến Thạch đại tiểu thư thành Trắc phi.

 

Kiếp , Thạch đại tiểu thư Chủ mẫu Thạch gia gả cho một lão già ngoại lục tuần nạp tư. Thạch tiểu thư gả qua ba tháng thì lão nhân nhắm mắt xuôi tay, đó đám con cháu của lão đuổi nàng khỏi nhà.

 

Thạch gia ghét bỏ nữ nhi ô danh gia tộc, lập tức cắt đứt mối giao tình.

 

Nếu chuyện xảy bất kỳ vị tiểu thư nào khác, e rằng đó chịu nổi tủi nhục mà tìm đến cái c.h.ế.t.

 

Thạch tiểu thư bán hết của hồi môn ít ỏi đáng thương mà Thạch gia vứt bỏ cho nàng, đổi lấy chút bạc vụn, chỉ vỏn vẹn ba lượng, thuê một căn nhà đổ nát, bắt đầu tìm kế mưu sinh...

 

Sau Thạch tiểu thư mở một lâu, cuộc sống cũng coi như là sung túc, thong dong. Nàng thích uống , cố ý bảo Thính Tuyết cách vài ngày tới quán của Thạch tiểu thư mua , nhờ mới ngóng một ít chuyện về nàng.

 

Nếu đời , chỉ vì những toan tính của nàng mà Thạch tiểu thư An Tĩnh Vương liên lụy đến mất mạng, thì nội tâm nàng vĩnh viễn thể an yên.

 

Điểm đột phá duy nhất chính là khi An Tĩnh Vương gặp họa, hơn mười thị trong hậu viện của y đều phóng thích, bởi lẽ trong đó đa phần là nữ nhi gia đình thanh bạch cưỡng đoạt. Nếu thể biến Thạch trắc phi thành một thị , lẽ sẽ tìm một đường sống cho nàng .

 

Nghĩ , Vân Sơ tiếp lời: “An Tĩnh Vương đến tuổi mà còn hài tử, Đức phi nhất định sẽ thúc giục Thạch trắc phi mau chóng mang thai. Điều Đức phi nhằm con, con tâm tư buồn bực trong lòng, ghi nhớ ?”

 

Tạ Phinh c.ắ.n chặt môi.

 

Mẫu quả thực thông tuệ quá đỗi, cần gặp mặt Đức phi mà đoán ý đồ của .

 

Sau ngày đại hôn, Đức phi ngày ngày đều phái ma ma trong cung tới đưa cho Thạch trắc phi các loại d.ư.ợ.c liệu, là uống liền thể sinh hạ nhi tử.

 

Nàng mới là An Tĩnh Vương phi chính thức, tuyệt đối cho phép bất kỳ ai m.a.n.g t.h.a.i cốt nhục nối dõi của Vương gia cả nàng .

 

Nàng cụp mi mắt : “Mẫu còn , Thạch trắc phi giáng thị . Nàng những lời lẽ khinh mạn Đức phi nương nương, đặt ngay trong phòng, khiến Vương gia vui...”

 

Vân Sơ chững .

 

Nàng vốn định kích thích Tạ Phinh tay, ngờ Tạ Phinh sớm kiềm chế . Vừa mới đại hôn bao lâu, Thạch trắc phi nàng hãm hại. Xem , nàng cần dụng tâm nữa.

 

Mời Quý độc giả xem tiếp bên

 

để tiếp tục bộ chương truyện!

 

Thấy Vân Sơ im lặng , Tạ Phinh chút hoảng hốt, nàng vội chuyển đề tài: “Mẫu , con về là tin vui báo. Hội săn thú mùa thu hằng năm do Hoàng thượng tổ chức, năm nay sẽ diễn ngày hai mươi mốt tháng chín. Vương phủ thể dẫn theo ba , con cố gắng xin thêm một thiệp mời cho Mẫu .”

 

Vân Sơ nhận lấy thiệp, liếc mắt qua, quả nhiên là hội săn thú mỗi năm một của Hoàng cung.

 

Đời , Tứ hoàng tử An Tĩnh Vương gặp biến cố lớn trong hội săn , từ đó An Tĩnh Vương phủ cũng còn tồn tại.

 

Nàng còn tưởng rằng Tạ Phinh thể tại vị Vương phi một thời gian dài, ngờ hội săn thú tới nhanh đến . Thân phận An Tĩnh Vương phi quả thực ngắn ngủi hơn nàng tưởng tượng nhiều...

 

Nàng mỉm : “Ta sẽ tới hội săn thú , con đưa thiệp mời cho An ca nhi .”

 

Đang lúc trò chuyện, Tạ Thế An từ ngoài cửa bước , cất lời: “Mẫu , Hoàng thượng đặc biệt cho phép học sinh Quốc Tử Giám cùng tới trường săn thú. Con thiệp riêng .”

 

Trước đây luôn cần Mẫu cầu nối mới thể giao du với tầng lớp thượng lưu.

 

Giờ đây khác , thể dựa chính bản để hòa nhập giới huân quý . Những kẻ khinh thường thì ? Hắn học sĩ Quốc Tử Giám coi trọng, giờ tan học đều dạy bảo riêng. Kỳ Thi Hương kế tiếp, nhất định sẽ đoạt Giải Nguyên, những kẻ đó hãy mở to mắt mà xem!

 

Hắn dừng một chút : “Các quan viên trọng thần Nhất phẩm Nhị phẩm đều phép mang theo một nữ quyến, e rằng Vân lão phu nhân sẽ . Vừa lúc Đại tỷ thêm thiệp, Mẫu cầm thiệp đến đó để cận với ?”

 

Vân Sơ khẽ nhếch môi.

 

Hiện tại nàng thường xuyên qua Vân gia, lúc nào cũng thể gặp Mẫu , hà tất tới trường săn để trò chuyện xã giao?

 

Nàng hiểu ý hai tỷ với nàng: phận của bọn chúng giờ đây khác xưa, thể dẫn nàng tham dự những sự hội họp mà nàng tư cách.

 

Nàng đang định cất lời thì Thính Phong vội vàng bẩm báo: “Phu nhân, trong cung tới, là Hoàng hậu nương nương truyền ý chỉ cho Phu nhân.”

 

Tạ Thế An và Tạ Phinh một cái, cả hai đồng hành theo Vân Sơ đến tiền viện.

 

Người tới truyền chỉ là một tiểu thái giám, cung kính thưa với Vân Sơ: “Tạ phu nhân, nô tài mệnh truyền ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, mời Tạ phu nhân ngày hai mươi mốt tháng chín cùng tùy tùng hoàng thất đến Yến Sơn tham dự hội săn thú. Xin Tạ phu nhân cẩn thận chuẩn .”

 

Nghe , Vân Sơ chút kinh ngạc.

 

Vân gia nàng đang là phi tần trong cung, vốn dám kết với bất kỳ vị phi tần nào khác, kể cả Hoàng hậu, cớ gì Hoàng hậu đặc biệt mời nàng tới tham dự hội săn thú?

 

ý chỉ của Hoàng hậu thể trái lệnh, dù nghi hoặc đến mấy, nàng cũng chỉ thể cung kính lĩnh chỉ.

 

Tạ Thế An siết chặt nắm tay.

 

Vốn tưởng Mẫu tư cách tới hội săn thú , nhờ thiệp mời của Đại tỷ mới thể đường đường chính chính tham dự.

 

thật ngờ Hoàng hậu đích phái truyền ý chỉ mời Mẫu đến đó, đây quả là vinh dự lớn đến nhường nào.

 

Trong lòng Tạ Phinh càng thêm thất vọng.

 

Nàng nhờ Mẫu mà trở thành Vương phi, cũng Mẫu dựa nàng để tham dự hội săn.

 

Mẫu vốn dĩ cần.

 

Nàng cúi đầu thiệp mời trong tay, thấy nó thật nực , trực tiếp ném n.g.ự.c Tạ Thế An: “Cầm lấy tạo mối giao hảo với đồng môn của .”

 

Nếu phụ mang bệnh tật như hiện tại, vốn dĩ thể đích gặp gỡ, đến mức để kẻ ngoài hưởng lợi lộc.

 

Tạ Thế An khẽ gật đầu. Hắn từng học ở thư viện Hoài Đức, cũng kết giao ít các công tử con nhà quan . Nhân cơ hội mà mượn sức, chính là nhân mạch cần thiết cho việc nhập triều quan về .

 

Tạ Thế An cầm thiệp đến bái phỏng đồng học.

 

Xe ngựa đang đường, bỗng dưng đám đông cản ở phía . Hắn đành xuống xe bộ. Chỉ vài bước thoáng thấy một ảnh quen thuộc.

 

Con ngươi co rút, nhanh chóng đuổi theo.

 

ảnh xuyên qua ngõ nhỏ, cửa hàng nào mà biến mất thấy tăm .

 

Hắn ngẩng đầu , phía là một sòng bạc.

 

Sắc mặt lập tức trầm xuống.

 

Nếu lầm, bóng nãy chính là Hà Húc biến mất mấy tháng .

 

Tuy chỉ thấy một sườn mặt, nhưng chắc chắn đó là cữu cữu của , tên thật là Hà Húc.

 

Chuyện của Hà gia đang ở kinh thành điều tra, Hà Húc xuất hiện ở đây thật sự quá nguy hiểm.

 

Mẫu ruột thịt của chịu oan ức đến c.h.ế.t, mà Hà Húc vẫn ung dung tự tại như thế? Nếu ngoài theo dõi, hậu quả thật khôn lường...

 

Tạ Thế An nhanh chóng quyết định sòng bạc. Bên trong tiếng ồn ào, đông nghịt qua , tìm khắp một vòng cũng tìm bóng dáng của Hà Húc.

 

Hắn màng đến việc đưa thiệp mời cho đồng học, vội vã về Tạ phủ ngay lập tức.

Phạm Khắc Hiếu

 

Hắn đến thư phòng tìm Tạ Cảnh Ngọc, nhưng hạ nhân Tạ Cảnh Ngọc còn trở về.

 

Hắn khi đại tỷ thành Vương phi, phụ triều đình “đoạt tình”, kết thúc hiếu kỳ sớm, cho nắm giữ một công việc béo bở ở Hộ bộ.

 

Nghe của Hộ bộ luôn nhắm tới vị trí , ngày ngày kiểm kê kho bạc...

 

Mãi tới đêm, Tạ Cảnh Ngọc mới trở về.

 

Thân thể vốn khỏe mạnh, thêm nhiều ngày lao lực, bước phần khập khiễng, chân trái lê mặt đất, còn chút phong thái nhẹ nhàng của một Trạng Nguyên lang ngày .

 

thần thái của vẫn sáng láng, nét mặt cứ như đang tỏa rạng hào quang.

 

Tạ Thế An vội vàng bước qua đỡ phụ phòng, xuống ghế rót thêm một chén .

 

Tạ Cảnh Ngọc vội dùng , mà từ trong tay áo lấy một chồng ngân phiếu dày cộp, ước chừng đến năm sáu ngàn lượng bạc.

 

Tạ Thế An thể tin : “Phụ , bạc từ ?”

 

Sau lễ tang của lão thái thái, Tạ gia chẳng còn bao nhiêu bạc, bằng cũng đến mức chuẩn nổi hồi môn cho đại tỷ.

 

“Sổ sách Hộ bộ rối rắm phức tạp. Mấy ngày nay, đối chiếu, chỉnh sửa liệu trong vòng năm năm qua, mới phát hiện khoản dư thừa .” Tạ Cảnh Ngọc lộ rõ vẻ hưng phấn tột độ: “Quả nhiên đám giữ sổ sách của Hộ bộ chỉ là hạng phế vật, chỗ thì dư, chỗ thì thiếu, thêm bớt một hồi, cuối cùng đến bảy ngàn một trăm lượng bạc. Ta chỉ lấy năm ngàn, còn hai ngàn một trăm lượng dư vẫn ghi sổ sách.”

 

Tạ Thế An nhíu mày: “Phụ , ngài mới tiếp nhận vị trí , như sợ là thỏa.”

 

Chờ đến khi vững gót chân, chờ chung quanh còn nhiều chằm chằm thì mới , sẽ càng thỏa hơn ?

 

“Con hiểu.”

 

Tạ Cảnh Ngọc lắc lắc đầu.

 

Hắn nhờ quan hệ của Bình Tây Vương mới chức vụ béo bở , cho nên nhanh chóng lập công trạng, mới mong khiến Bình Tây Vương tin phục.

 

Số năm ngàn lượng chia hai, một nửa cất giữ trong thư phòng, nửa còn đặt trong một chiếc tráp. Chờ tích lũy kha khá, sẽ đem chiếc tráp dâng lên Bình Tây Vương, bày tỏ lòng trung thành tuyệt đối.

 

Tạ Thế An mấp máy môi, còn khuyên gì đó nhưng đột nhiên nhớ bản còn chuyện quan trọng hơn, lập tức đổi đề tài: “Phụ , hình như hôm nay con thấy Hà Húc ở phố.”

 

“Thật ?” Tạ Cảnh Ngọc vội vàng bật dậy: “Không nợ hơn chục ngàn lượng bạc, sợ chủ nợ truy sát nên sớm rời khỏi kinh thành ư?”

 

200

 

Mời Quý độc giả xem phần tiếp theo để bộ chương truyện!

 

Tạ Thế An trầm giọng mở miệng: “Con thấy sòng bạc, nhưng tìm , cũng con lầm chăng.”

 

Hà Húc nợ nần chồng chất, dám về kinh thành? Lại còn cả gan sòng bạc? Người của sòng bạc dễ dàng cho như ? Chẳng lẽ là Tạ Thế An lầm chăng?

 

“Mặc kệ con lầm thì cũng thể sơ suất.” Tạ Cảnh Ngọc gõ gõ bàn: “Ta sẽ sắp xếp canh ở sòng bạc, chỉ cần xuất hiện thì sẽ đưa tới một nơi ... Chỉ c.h.ế.t mới tiết lộ bí mật.”

 

Tạ Thế An cúi gằm mặt.

 

Đến mẫu ruột thịt còn đích bức tử, thì cữu cữu đáng là gì.

 

Chờ ngày công thành danh toại, chờ xếp hàng quan , chờ Hà gia lấy danh dự, nhất định sẽ lập bài vị trường sinh cho nương và cữu cữu, để con cháu nhiều thế hệ cung phụng...

 

Tạ Cảnh Ngọc sắp xếp đến sòng bạc thì của Vân Sơ đưa Hà Húc từ sòng bạc tới một tiểu viện.

 

Vừa sân, Hà Húc thấy Trần Đức Phúc trong viện uống , chột : “Trần bá, chỉ ngoài dạo, đ.á.n.h bạc...”

 

Lúc cắt mất vật bên , suýt nữa đời nhà ma, là Trần bá cứu .

 

Là Trần bá cho hộ tống về Ký Châu.

 

Hắn ở Ký Châu cảm thấy buồn chán, hồi kinh thành tìm thú vui, cũng là Trần bá cho lộ phí, còn sắp xếp cho một nơi cư ngụ rộng rãi.

 

Vừa về kinh đô đầy một ngày, Hà Húc vội vàng tìm đến Tạ phủ mong gặp Hà Linh Huỳnh để xin một chút bạc chi dùng. Song, tìm gặp, đành lang thang tới chốn sòng bạc tiêu khiển. Trong lòng vẫn còn thấp thỏm lo sợ Trần lão sẽ nổi giận mà buông tay, nếu thật sự c.h.ế.t còn chỗ chôn.

 

“Hà Húc, ngươi rằng suýt chút nữa rụng đầu ?” Trần Đức Phúc lạnh giọng: “Ta lo lắng cứu ngươi, là mong ngươi đường giữ cái mạng , chứ để ngươi tiếp tục liều lĩnh như .”

 

Hà Húc chẳng hề để tâm : “Ta còn thiếu sòng bạc khoản nợ lớn đến , bọn chúng sẽ dám cướp mạng , nhiều lắm cũng chỉ là một trận đòn nhừ tử thôi.”

 

Trần Đức Phúc lắc đầu: “Kẻ thực sự cái mạng của ngươi, chính là Tạ đại thiếu gia, Tạ Thế An.”

 

“Cái gì? Tạ Thế An ư?” Hà Húc chau mày: “Tại lấy mạng ? Trần lão sự hiểu lầm nào chăng?”

 

Hắn chính là ruột của An ca nhi, quan hệ huyết thống tình mà.

 

“Ngươi là do một tay nâng đỡ, cũng cần giấu diếm thêm nữa.” Trần Đức Phúc : “Ngươi cùng Hạ di nương của Tạ phủ chính là ruột thịt, ?”

 

Hà Húc căng thẳng: “Sao ngươi ?”

 

“Ta còn rõ Hạ di nương là mẫu của đại thiếu gia, nhị thiếu gia cùng đại tiểu thư Tạ gia. Ta cũng rõ Hạ di nương chính là đích nữ Hà gia.” Trần Đức Phúc hạ giọng : “Tạ gia đắc tội với nên đắc tội, đang điều tra chuyện năm xưa của Hà gia, chuẩn giáng xuống Tạ gia một đòn chí mạng... Bởi , nhân chứng sống là Hạ di nương phụ tử Tạ gia liên thủ bức tử... Tạ Cảnh Ngọc cùng Tạ Thế An vẫn luôn truy tìm dấu vết của ngươi. Ngươi mới về tới kinh thành theo dõi, mạng sống kế tiếp đoạt , chính là của ngươi!”

 

“Không, thể nào!” Hà Húc mặt mày biến sắc: “Muội sinh mệnh bền bỉ, dễ dàng c.h.ế.t , ngươi đang lừa gạt !”

 

“Ai...” Trần Đức Phúc buông một tiếng thở dài: “Nếu ngươi cố chấp tin, cứ đợi ngày thấy tận mắt. Ta chỉ thể tiết lộ cho ngươi tới chừng .”

 

Hắn vỗ vai Hà Húc ung dung cất bước ngoài.

 

Đến cửa tiểu viện, đầu dặn dò hai hộ vệ ẩn trong góc tối: “Cẩn mật theo dõi , chớ để xảy bất trắc.”

 

Đã theo sát Hà Húc mấy tháng ròng, giờ đây thời cơ sử dụng sắp đến. Chỉ e, Tạ gia thể chịu đựng nổi phần đại lễ mà phu nhân cố ý chuẩn đây.

 

Thoáng chốc, tới ngày hai mươi mốt tháng chín.

 

Trời còn kịp rạng đông, Vân Sơ rời giường gột rửa dung nhan, chải chuốt trang điểm, tắm gội xiêm y. Nàng cùng Thu Đồng xe ngựa, tiến thẳng đến cổng cung thành.

 

Tạ Thế An cùng nàng, mà tới Quốc Tử Giám để hội họp cùng nhóm đồng học.

 

Giờ phút , cửa cung ngựa đông đúc, đều là các vị quan viên Nhất phẩm, Nhị phẩm cùng nội quyến của họ, chuẩn đến Yến Sơn tham dự đại hội săn thú năm nay.

 

“Sơ Sơ.” Một tiếng gọi mật vang lên bên tai.

 

Vân Sơ đưa mắt , đó là Đỗ Lăng. Nàng nở nụ tươi tắn: “Lăng Lăng, hôm nay ngươi oai phong lẫm liệt quá đỗi.”

 

Đỗ Lăng đáp: “Đại hội săn thú năm bệnh nên bỏ lỡ, năm nay quyết chí nổi bật hơn . ngươi mặc y phục phức tạp như ? Ta còn cùng ngươi so tài một phen đây.”

 

“Ngươi hãy tha cho .” Vân Sơ giơ tay chịu thua: “Đường đến Yến Sơn gian nan cách trở, thật sự mệt mỏi, gì còn sức lực để so tài với ngươi nữa.”

 

Lần nàng tới đây là theo ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương, e rằng Mẫu hậu điều gì đó bàn luận cùng nàng.

 

Hoàng Hậu tuyệt nhiên đơn giản. Việc bà thể bảo hộ cho Thái Tử nơi Đông Cung suốt hơn hai mươi năm qua, mặc cho thế lực của Nhị Hoàng Tử lớn mạnh đến vẫn thể lung lay vị thế của Thái Tử, đủ để thấy là Hoàng Hậu, tuyệt đối thể thiếu thủ đoạn.

 

Nàng vẫn luôn trầm tư suy tính, nếu Hoàng Hậu mượn lực Vân gia, nàng nên cự tuyệt đây...

 

Trong lòng chất chứa quá nhiều chuyện hệ trọng, đương nhiên nàng còn tâm tư nào để cưỡi ngựa săn thú nữa.

 

Khi hai đang trò chuyện, cửa cung từ từ mở rộng. Đội nghi trượng cung đình cuồn cuộn kéo . Đi đầu là Thánh thượng, ngay đó là Hoàng Hậu cùng Thái Tử, tiếp đến là bốn năm vị phi tần cùng các vị hoàng tử. Chờ đợi hàng ngũ hoàng thất hết lên phía , các vị đại thần mới lượt dựa phẩm giai của mà theo nối gót.

 

Đội ngũ nhanh chóng mở rộng quy mô, sơ qua thấy ít nhất hai ngàn, ba ngàn .

 

Vân Sơ là nội quyến Ngũ phẩm, phận thấp kém nhất, dĩ nhiên cùng. Đỗ Lăng lòng bầu bạn cùng nàng, kéo tay nàng : “Ta sẽ xe ngựa của ngươi, chặng đường mất tận ba canh giờ, quá mệt mỏi, chúng lúc thể tâm sự.”

 

Vân Sơ gật nhẹ đầu. Ba canh giờ trường đằng đẵng gần hết nửa ngày, nếu chỉ một quả thực vô vị.

 

Đỗ Lăng vội vã leo lên xe ngựa, khẽ vén mành xe định an tọa, nhưng thấy hai tiểu oa nhi ngoan ngoãn sẵn bên trong. Nàng vô cùng kinh ngạc: “Sơ Sơ, Hoàng Hậu nương nương đặc biệt chỉ thị ngươi mang theo hài tử ?”

 

Vân Sơ lắc đầu: “Không hề chuyện đó.”

 

Đỗ Lăng xoa nhẹ ấn đường, nàng quả thật rõ. Nếu Hoàng Hậu nương nương hề dặn dò, vì cớ gì Sơ Sơ mang theo thứ nữ, thứ tử đến trường săn thú?

 

Tên tiểu tử Tạ Cảnh Ngọc cứ nạp hết di nương rước di nương khác, sinh xong đến lượt mang thai. Chẳng lẽ Sơ Sơ vẫn còn sắp xếp cho hài tử Tạ gia ...

 

đôi thứ tử, thứ nữ trông lanh lợi, hoạt bát, giống những đứa con vợ lẽ trong sự hiểu của nàng chút nào. Nàng nhịn , duỗi tay nựng nhẹ má tiểu nam hài.

 

“Ái chà!”

 

Sở Hoằng Du kêu khẽ, tỏ vẻ vui.

 

điều đó quan trọng bằng, vì cớ gì xe của Mẫu xuất hiện một xa lạ.

 

Tên A Mao việc thật sự đáng tin cậy, chẳng lẽ tìm nhầm ?

 

Vân Sơ xe ngựa, đang hoài nghi vì Đỗ Lăng đặt câu hỏi như , thì chợt thấy một âm thanh vô cùng quen thuộc.

 

Nàng lập tức bước lên xe ngựa, và ngay đó thấy hai đứa nhỏ đang ngay ngắn xe.

 

“Nương... Vân di!”

 

Sở Hoằng Du nhận thức ngoài, kịp thời sửa lời, cố nén nhào về phía Vân Sơ.

 

Đỗ Lăng kinh ngạc: “A di? Sơ Sơ, bọn họ là ai ...”

 

Vân Sơ nhẹ nhàng đẩy Đỗ Lăng xe ngựa, đợi khi kéo mành xe xuống kín kẽ, nàng mới thủ thỉ : “Đây là tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương, là tiểu quận chúa.”

Loading...