Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 201

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:21:24
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Chẳng trách thấy quen mắt đến thế..." Đỗ Lăng bừng tỉnh đại ngộ. Nàng đây chỉ thoáng trông thấy hai đứa nhỏ trong yến hội, vả hài tử mỗi ngày một khác, việc nhận cũng là lẽ thường tình.

 

"Thì là tiểu thế tử và tiểu quận chúa." Đỗ Lăng : "Hai vị vốn nên ở trong đoàn xe của hoàng cung mới , cớ chui xe ngựa Tạ gia? Phải chăng nhận nhầm xe ?"

 

"Vị phu nhân , ngươi rõ đây là xe Tạ phủ, ngươi gì ở đây?" Sở Hoằng Du nghiêng đầu hỏi ngược .

 

Đỗ Lăng thấy bộ dáng thằng bé lém lỉnh đáng yêu, bèn mỉm đáp: "Bởi vì và Tạ phu nhân là bạn tri kỷ, chúng hẹn sẽ cùng chung một xe."

 

"Ta cũng là bằng hữu thiết của Tạ phu nhân." Tiểu gia hỏa ngẩng cằm đầy đắc ý: "Là nhờ đến Khôn Ninh Cung, khẩn cầu Hoàng hậu nương nương ban thánh chỉ mời Tạ phu nhân cùng tham gia chuyến săn ."

 

Vân Sơ kinh ngạc: "Chỉ vì một lời thỉnh cầu của con mà Hoàng hậu truyền chỉ triệu tập ?"

 

Tiểu gia hỏa đắc ý gật đầu lia lịa: "Con tấu rằng Tạ phu nhân lỡ tay đè c.h.ế.t chú dế yêu quý của con, con đòi nợ, Hoàng hậu nương nương xong liền lập tức ưng thuận."

 

Chuyến săn thú kéo dài những năm ngày, nó và Trường Sinh thể ở bên mẫu trọn vẹn năm ngày, cơ hội hiếm dường , thể dễ dàng bỏ lỡ chứ.

 

Vân Sơ khẽ nghẹn lời.

 

Tiểu gia hỏa sớm, hại cứ tưởng Hoàng hậu lôi kéo Vân gia, cả ngày chỉ sầu lo ưu phiền...

 

Song nay rõ ràng cũng là điều may mắn, cần bận tâm đến chuyện của Hoàng hậu nữa, thể an tâm đến Yến Sơn để giải tỏa nỗi lòng.

 

Nàng đưa tay ôm tiểu cô nương Sở Trường Sinh đang im lặng lòng, ôn tồn : "Đường còn xa xôi, con hãy dựa a di mà ngủ một giấc nhé."

 

Tiểu cô nương khẽ gật đầu, vòng tay ôm lấy cổ nàng, thỏa mãn nép lòng n.g.ự.c ấm áp của nàng.

 

Sở Hoằng Du thấy cảnh đó, trong lòng khỏi dâng lên cảm giác ghen tỵ, ánh mắt đỏ hoe.

 

nó hiểu rõ thể vốn yếu ớt, nhớ đến việc tốn bao công sức mới thuyết phục phụ vương. Chuyện nhỏ mọn , nó tuyệt nhiên thèm tranh giành với .

 

Đỗ Lăng vốn một nhi một nữ, chỉ cần vẻ mặt của tiểu gia hỏa là đủ để đoán tâm tư của nó. Nàng mỉm , bế tiểu thế tử đặt lên đùi : "Tiểu thế tử thì , hãy dựa mà chợp mắt một lát, tỉnh dậy là đến nơi ."

 

"Không cần, cần!" Sở Hoằng Du chạm đùi Đỗ Lăng liều mạng giãy giụa thoát .

 

Ngoại trừ mẫu , nó cho phép bất cứ nữ nhân nào khác ôm ấp.

 

Nó nép tay Vân Sơ mà nũng: "Vân di, chờ đến nơi , ngài cũng ôm con một lúc nữa ?"

 

Vân Sơ khẽ xoa đầu thằng bé, mỉm đáp: "Đương nhiên là ."

 

Đỗ Lăng giả vờ tức giận, trách móc: "Tiểu thế tử, chẳng lẽ vật gì dơ bẩn ?"

 

"Vị phu nhân , chúng vốn thiết, dám phiền ngươi." Sở Hoằng Du cố gắng hết sức để giữ phép tắc mà đáp lời.

 

Đỗ Lăng lấy tay chọc nhẹ cánh tay Vân Sơ: "Sơ Sơ, ngươi kết giao với hai vị từ bao giờ thế?"

 

Vân Sơ nhất thời thể trả lời. Quen từ khi nào đây? Lần đầu gặp mặt chút gượng gạo, hai đứa nhỏ quấn quýt một cách kỳ lạ, đến giờ chẳng thể nào dứt nữa.

 

Nàng cúi đầu với hai đứa trẻ: "Vị là Kỷ phu nhân, là bạn tri kỷ của , họ Đỗ. Các con thể gọi là Đỗ di."

 

Sở Hoằng Du lập tức ngọt ngào hô lên: "Đỗ di! Muội , xin phép gọi , Đỗ di."

 

"Vậy cũng khách khí nữa." Đỗ Lăng mềm lòng, tiếp: "Ta cũng mang theo món quà đặc biệt gì, chiếc vòng tay xin tặng tiểu quận chúa, còn ngọc bội là dành cho tiểu thế tử, xem như là lễ mắt."

 

Sở Hoằng Du thoáng Vân Sơ, thấy nàng khẽ gật đầu đồng ý, nó mới vươn tay nhận lấy: "Đa tạ Đỗ di."

 

Vân Sơ cũng lấy một chiếc túi gấm, bên trong là hai mặt ngọc bội do chính tay nàng thiết kế, chế tác từ khối ngọc thượng hạng do Bình Tây Vương tặng .

 

Tên của hai hài tử khắc tinh xảo hai mặt ngọc, cùng với họa tiết mây và hoa mai, tất cả đều là do nàng tự tay phác họa nhờ thợ lành nghề khắc tạc.

 

Hai đứa nhỏ cầm mặt dây chuyền, vui vẻ tả xiết. Sở Hoằng Du ngắm nghía mãi đủ, bỗng nhiên dừng , nghiêng đầu hỏi: "Vân di, cho phụ vương một cái tương tự ?"

 

Vân Sơ nhất thời á khẩu, đành đưa tay đỡ trán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-201.html.]

 

Ta ba mặt dây chuyền giống như đúc, nếu thêm cho Bình Tây Vương một cái nữa thì còn thể thống gì nữa?

 

chuyện quả thực khó lòng giải thích tường tận cho một đứa trẻ mới lên bốn.

 

Nàng lấy một chiếc túi gấm khác, : "Phần ngọc còn dư , đem chế tác cho Trường Sinh một bộ trang sức, và cho con một cái tua rua ngọc nữa."

 

"Oa, con thích lắm!" Sở Hoằng Du hưng phấn thôi, quên bẵng phụ vương, vui sướng hài lòng : "Con sẽ treo tua rua lên bội kiếm mà Hoàng tổ phụ ban tặng, chắc chắn sẽ đẽ."

 

Tiểu cô nương Trường Sinh cầm lấy trang sức, vui vẻ khoa tay múa chân.

 

Vân Sơ ôn nhu : "Trường Sinh, để đeo lên cho con nhé."

 

Đây là một bộ trang sức cài tóc bằng vàng, chạm trổ hình hoa lá nạm ngọc quý, vốn thích hợp cho nữ tử cập kê. Tiểu cô nương còn quá nhỏ, nên Vân Sơ chỉ cài lên đầu con bé hai chiếc trâm hoa nho nhỏ.

 

Sở Hoằng Du vỗ tay tán thưởng: "Đẹp quá, quả nhiên xinh vô cùng."

 

Đỗ Lăng kỹ mở lời: "Sơ Sơ, nhớ lúc ngươi cập kê cũng từng đeo một bộ trang sức hoa vàng nạm ngọc tương tự thế . Mà tiểu quận chúa lúc , thấy con bé nét giống ngươi đến lạ... Nhất là đôi mắt của tiểu quận chúa, quả thực là quá giống, giống như đúc từ một khuôn . Không , càng càng thấy dung mạo ngươi, Sơ Sơ, giống tiểu quận chúa vô cùng, từ chiếc mũi, khuôn miệng cho đến cả gương mặt..."

 

Vân Sơ khựng . Mẫu nàng và đại tẩu cũng từng nhắc rằng nàng và Trường Sinh trông giống . Giờ đây, Đỗ Lăng cũng nhận xét như thế.

 

Không lâu , nàng từng ngộ độc nấm dại tại suối nước nóng mà hôn mê bất tỉnh. Bình Tây Vương cũng từng Trường Sinh lúc nhỏ cũng một gặp chuyện vì nấm dại tương tự.

 

Vào ngày tuyết lạnh giá bốn năm , hạ sinh một đôi nhi nữ. Cũng chính trong năm đó, Bình Tây Vương cũng đón chào một đôi nhi nữ.

 

Phạm Khắc Hiếu

Một ý niệm kinh thiên động địa, vô cùng hoang đường bỗng chốc dấy lên trong tâm trí Vân Sơ.

 

Điều thể? Quả thực quá đỗi hoang đường...

 

Bàn tay nàng mất sự khống chế, khẽ run rẩy.

 

Nàng nhắm mắt, hít sâu một , nhưng hô hấp vẫn giữ sự bình .

 

“Vân di, ? Có thấy trong khỏe chăng?”

 

Sở Hoằng Du vô cùng lo lắng hỏi.

 

Nàng mở mắt, thấy trong đôi mắt tròn xoe của hài tử chỉ chất chứa bóng hình nàng, tựa như trong thế giới của đứa bé chỉ còn duy nhất nàng mà thôi...

 

Nàng cố gắng tươi : “Ta phụ vương các con bảo con và Trường Sinh sinh mùa đông. Các con sinh ngày nào, mau cho , sẽ chuẩn lễ vật thật chu đáo cho cả hai.”

 

“Con .” Sở Hoằng Du chớp mắt: “Con cần lễ vật, con chỉ hôm đó Vân di ở cùng con.”

 

Vân Sơ nó: “Vậy lúc tới nơi con hỏi phụ vương con xem sinh thần của các con là ngày nào, ?”

 

Sở Hoằng Du dùng sức gật đầu.

 

Bây giờ là mùa thu, chờ đến thời điểm lạnh nhất của mùa đông sẽ là sinh thần năm tuổi của nó và Trường Sinh. Nếu mẫu ở bên cạnh, sinh thần chắc chắn sẽ vô cùng đặc biệt.

 

Hai đứa nhỏ tuổi còn quá bé, xe ngựa chốc lát chìm giấc ngủ say.

 

Một đứa dựa Vân Sơ, một đứa dựa Đỗ Lăng.

 

Đỗ Lăng hạ giọng, khẽ hỏi: “Sơ Sơ, ngươi và Bình Tây Vương phủ cận đến , đây chẳng lẽ là lựa chọn của Vân gia ?”

 

Vân Sơ : “Ta là nữ nhi xuất giá, hành vi của thể đại diện cho bộ Vân gia.”

 

liệu Hoàng hậu nương nương nghĩ như ?” Đỗ Lăng mở miệng: “Tiểu thế tử cung thỉnh cầu Hoàng hậu hạ ý chỉ mời ngươi đồng hành, hai đứa nhỏ còn trèo lên xe ngựa của ngươi, chuyện hẳn thể qua mắt Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu chắc chắn sẽ cho rằng Vân gia quyết lòng phò tá Bình Tây Vương.”

 

Vân Sơ nàng : “Vậy Đỗ gia, Kỷ gia chọn phò tá chiếc thuyền nào ?”

 

Đỗ Lăng thở dài: “Hai nhà Đỗ Kỷ dính tới cuộc chiến đoạt đích vị, nhưng dù từ chối ai thì đối phương cũng sẽ cho rằng bọn hướng về khác, vô tình đắc tội với tất cả các hoàng tử khác. Ý của Phụ là, Đỗ gia và Kỷ gia sẽ trung thành với vị Thái tử do Thánh thượng lựa chọn. Bất luận ai đăng cơ, hai nhà bọn sẽ phò tá đó.”

 

 

Loading...