Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 204
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:21:27
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Sơ gật đầu, ngay đó lắc đầu: “Con vốn tưởng rằng chỉ cần tránh khỏi vòng xoáy tranh đoạt trữ vị thì Vân gia lẽ sẽ còn một đường sống. khi chuyện với tổ phụ, phụ và đại ca, con mới nhận , Vân gia ở vị trí , vĩnh viễn thể ngoài cuộc chiến. Con chỉ hỏi một câu, cô cô, ngài từng nghĩ đến việc đưa Bát hoàng tử lên vị trí chí tôn ?”
Phạm Khắc Hiếu
Vân phi sợ tới mức đồng tử co rút, vội vàng về phía rèm trướng.
“Thu Đồng đang canh giữ bên ngoài, sẽ chuyện gì.” Vân Sơ trấn an: “Nếu cô cô ý nghĩ , Vân gia nguyện ý dốc lực phò tá Bát hoàng tử.”
Vân phi khổ: “Vân gia quả thực thực lực , nhưng... tính tình của Lão Bát thích hợp lên vị trí . Cho dù thể lên , cũng chắc giữ vững, hà tất .”
Lâm thị hiểu Bát hoàng tử, quá đỗi thuần lương, thiện tâm. Con cháu hoàng thất từ năm sáu tuổi bắt đầu nảy sinh tâm cơ, mà Bát hoàng tử mười tuổi vẫn là một đứa trẻ đơn thuần.
Nàng mở miệng: “Vậy theo ý Sơ nhi, ngài nên sớm thỉnh phong cho Bát hoàng tử rời khỏi kinh thành đầy thị phi thôi.”
Lông mi Vân phi khẽ run, gật đầu đồng ý. Lão Bát hiện giờ mới mười tuổi, chờ đến ít nhất mười hai tuổi mới thể phong vương, nàng còn thời gian ít nhất hai năm... cần tính toán cho thật chu .
Rời khỏi trướng trại của Vân phi, Vân Sơ và Lâm thị chia về doanh trướng của . Bọn họ hoàng thất, doanh trướng bố trí ở một khu vực khác.
Vân Sơ về đến doanh trướng, đang sơ tẩy thì Thu Đồng vén rèm bước : “Phu nhân, Bình Tây Vương mời ngài ngoài việc cần bàn.”
Hiện tại là cuối giờ Tuất ( gần mười hai giờ đêm), ai nấy đều mệt mỏi nghỉ ngơi, xung quanh doanh trướng vô cùng tĩnh lặng. Vân Sơ rõ Bình Tây Vương tìm nàng muộn như là mục đích gì. quả thực, nếu chuyện quan trọng cần bàn bạc, đây chính là thời cơ nhất để tránh sự chú ý của .
Nàng một bộ xiêm y sẫm màu bước khỏi doanh trướng. Tùy tùng Trình Tự của Sở Dực chờ sẵn bên ngoài, thấy nàng thì cung kính hành lễ: “Tạ phu nhân, mời hướng .”
Hắn cúi đầu dẫn đường phía , trong lòng thầm rủa ngừng. Vương gia xưa nay vẫn luôn là bậc chính nhân quân tử, từ khi theo Vương gia, từng thấy ngài hẹn gặp riêng bất kỳ nữ tử nào. Cho dù chuyện quan trọng cần bàn, cũng nên hẹn giờ , ở một nơi vắng vẻ thế ... Nếu tin tưởng nhân phẩm của Vương gia, quả thực hoài nghi ngài giở trò bất chính.
Vân Sơ theo Trình Tự tới cạnh một hồ nước nhỏ trong khu rừng núi. Nơi cỏ cây tươi , cao đến đầu gối; mặt hồ phản chiếu ánh trăng cùng trời thưa thớt, bên cạnh một cây đuốc đang cháy sáng rực.
Trình Tự cúi đầu cáo lui, Thu Đồng canh chừng cách đó xa. Giờ đây, chỉ còn Vân Sơ và Sở Dực.
“Bái kiến Vương gia.”
Sở Dực đầu , khẽ : “Không cần đa lễ.”
“Lần Vân tướng quân nhờ tìm cho ngươi một món binh khí. Ta tìm kiếm khắp nơi vẫn thấy thứ gì phù hợp với nữ tử, do đó sai chế tạo riêng cho ngươi một món.” Hắn đưa đồ vật trong tay : “Ngươi xem, ý ?”
“Làm phiền Vương gia .”
Vân Sơ thật ngờ Sở Dực đích tới đây để đưa binh khí cho nàng. Nàng nhận lấy, đó là một thanh đoản kiếm tinh xảo, độ dài chừng một khuỷu tay của nữ tử, thể dễ dàng giấu trong tay áo.
Rút kiếm , lưỡi d.a.o sắc bén rời khỏi vỏ, mũi kiếm lóe lên ánh bạc tựa ánh trăng, toát vẻ lạnh lẽo kinh . Nàng khoa tay múa may một hồi, đoản kiếm quả thực dùng thuận tay. Nàng bứt một sợi tóc, cầm kiếm c.h.é.m ngang, sợi tóc đứt lìa dễ như trở bàn tay.
“Đa tạ Vương gia!”
Vân Sơ vô cùng thích thú với thứ vũ khí tiện tay như , nàng nhịn mà múa may thêm vài đường.
“Vân tiểu thư, đoản kiếm còn cất giấu huyền cơ khác.”
“Huyền cơ gì cơ?”
Vân Sơ chỉ mải mê vuốt ve binh khí, hề nhận đối phương lặng lẽ đổi cách xưng hô với .
Ánh mắt Sở Dực dừng gương mặt Vân Sơ. Giữa bóng đêm đen tuyền, dung nhan nàng như bừng sáng, đôi mắt đen láy tựa đá quý khiến khó lòng rời mắt. Kỳ thực, việc đưa binh khí bất cứ lúc nào chẳng , nếu thật sự rảnh rỗi thì thể sai tùy tùng mang đến Tạ phủ. cố tình chọn giờ , nơi , hẹn gặp nàng giữa đêm khuya. Tâm tư của sớm bại lộ, thể che giấu nữa. Dù , vẫn cố che đậy thật .
“Ngươi xem, ở bên chuôi đoản kiếm một nút tròn nhỏ gồ lên .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-204.html.]
Nương theo ánh trăng, Vân Sơ quả thật thấy một điểm tròn nhỏ chế tác từ ngọc thạch màu đỏ. Nàng khẽ sờ , hình như thể ấn xuống . Nàng ngẩng đầu: “Vương gia, ấn xuống thì sẽ chuyện gì xảy ?”
Sở Dực thấy bóng hình của chính phản chiếu trong đôi mắt nàng. Loại cảm giác khiến vô cùng thỏa mãn, khóe môi bất giác khẽ cong lên. Hắn tiến về phía Vân Sơ, cùng nàng về phía mặt hồ. Hắn vươn tay, đặt lên chuôi kiếm.
Lúc bàn tay ấm áp của nam nhân vươn tới, Vân Sơ khỏi giật . Nàng đột nhiên ý thức hai bọn họ đang quá gần . Điều quả thực hợp với lễ nghi.
Còn đợi nàng kịp hành động, giọng trầm khàn của nam nhân vang lên bên tai: “Theo hướng , ấn xuống.”
Lúc chuyện, ấm phả sườn mặt Vân Sơ, khiến thở của nàng dường như ngưng đọng. Ngón tay cái nàng ấn xuống, vèo một tiếng, đoản kiếm b.ắ.n một ám tiễn dài cỡ một ngón tay.
Ám tiễn lao chìm xuống mặt nước. Chỉ một lát , một con cá c.h.ế.t nổi lên mặt hồ. Vân Sơ vô cùng kinh ngạc: “Có thể b.ắ.n bao nhiêu chiếc?”
Sở Dực đáp lời: “Ba chiếc.”
Hắn cất lời, thở phả vành tai Vân Sơ, khiến nàng cảm thấy bất giác ngượng ngùng. Nàng vội vàng nhích sang bên cạnh vài bước, tìm một góc độ khác thử một chút. Ám tiễn thứ hai lập tức bay , cắm sâu một cây cách đó xa.
Vân Sơ bước tới, rút ám tiễn nhưng mũi tên cắm sâu hơn hai phần ba, căn bản thể lay chuyển.
“Ta sai cho cô một hộp ám tiễn, mấy ngày nữa sẽ đưa tới Vân phủ.” Sở Dực bước qua, gỡ ám tiễn cây xuống, chậm rãi lắp đoản kiếm đưa cho nàng. Hắn trầm giọng : “Hy vọng rằng, cả đời nàng sẽ dịp rút nó .”
Vân Sơ nhận lấy, nhịn mà lời cảm tạ: “Đa tạ Vương gia.”
Nàng là con nhà tướng, từ nhỏ đến lớn tiếp xúc qua vô binh khí, đây là đầu tiên thấy một thanh đoản kiếm tinh xảo đến .
Vốn dĩ đoản kiếm chỉ dùng để phòng và cận chiến, nhưng Bình Tây Vương khéo léo thiết lập cơ quan huyền diệu bên trong, biến nó thành một lợi khí thể công thủ diện. Ngay lúc đối phương mất cảnh giác, nàng thể chiếm thượng phong, xoay chuyển càn khôn trong chớp mắt.
“Không Vương gia thiếu sót điều gì chăng?”
Nàng chút hối hận, nếu giữ một phần khối ngọc thì , thể dùng nó chế tác một món đồ cho .
Sở Dực khẽ ho một tiếng, đáp: “Nếu Vân tiểu thư thật lòng cảm tạ, mấy ngày cứ chiếu cố hai đứa trẻ. Nếu đoán sai, đêm nay Du ca nhi và Trường Sinh sẽ tìm đến doanh trướng của cô.”
Vân Sơ cũng thấy gì ngoài ý .
Tiểu tử Du ca nhi nhờ Hoàng Hậu mời nàng tới Yến Sơn, chắc chắn là ngày ngày quấn lấy nàng.
Mấy ngày tới sẽ xảy vài chuyện , hai đứa trẻ ở bên cạnh nàng cũng tiện cho nàng che chở bảo vệ.
Nàng đang định gật đầu đồng ý thì Trình Tự và Thu Đồng ở phía xa cùng lúc vọt tới.
“Vương gia, thích khách!”
“Phu nhân, nô tỳ hộ tống về doanh trướng !”
Vân Sơ trầm mặc.
Không ngờ biến cố xảy ngay đêm đầu tiên của hội săn thú.
“Trình Tự, ngươi hộ tống Tạ phu nhân.”
Sở Dực để hộ vệ đắc lực nhất, nhanh chóng chạy theo hướng tẩu thoát của thích khách.
Trình Tự cùng Thu Đồng che chở Vân Sơ nhanh chóng trở doanh trướng.