Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 206
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:21:29
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái Tử cũng quỳ xuống: “Phụ hoàng, nhi thần bệnh nặng, manh mối đều chỉ Tứ , chuyện ám sát , chứng cứ cũng chỉ Tứ ...”
“Hoàng Thượng điều tra rõ chuyện , là kẻ cố ý hãm hại lão tứ!” Đức phi vội vàng mở miệng giải thích: “Lần chắc chắn là Minh Uy tướng quân cấu kết với kẻ màn hãm hại con , dối, thẩm vấn thật kỹ thì mới hỏi chân tướng!”
Cung Hi Vương nhướng mày về phía Minh Uy tướng quân.
Minh Uy tướng quân chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Cung Hi Vương, yết hầu của khẽ run lên.
Hắn bỗng nhiên bật dậy, điên cuồng hô to: “Là, là vu hãm An Tĩnh Vương, chuyện liên quan tới An Tĩnh Vương, cũng liên quan đến nhà của , một mưu phản ám sát, tội, đáng c.h.ế.t! Hoàng Thượng, vi thần nguyện lấy cái c.h.ế.t tạ tội!”
Ngay lúc chú ý, rút bội kiếm bên hông thị vệ, đ.â.m thẳng yết hầu, m.á.u tươi phun trào, ngã vật xuống đất mà bỏ mạng.
Đức phi sợ tới mức hoa dung thất sắc, lập tức thét to: “Người , thái y! Mau cứu , thể c.h.ế.t !”
Nếu c.h.ế.t, tội danh của lão tứ sẽ trở thành sự thật.
Hoàng Hậu lạnh lùng : “Đức phi, chân tướng thế nào thì cứ đợi tìm lão tứ sẽ rõ.”
Đức phi căng thẳng, một loại dự cảm chẳng lành lập tức dâng lên trong lòng.
Một lúc , Sở Dực cưỡi ngựa về: “Khởi bẩm Phụ hoàng, nhi thần đưa lùng sục khắp Yến Sơn nhưng tìm Tứ . Phái xuống núi ngóng thì một thôn dân thấy một nam tử mấy chục vây quanh chạy về phía tây. Lúc đưa bức họa của Tứ , thôn dân xác định đó là Tứ .”
“Không, thể nào!” Đức phi bò chân Hoàng đế: “Hoàng Thượng, lão tứ vô tội, nó thể nào chuyện như ...”
Hoàng đế vẫn luôn giữ im lặng, lúc bỗng nhiên bật dậy, nhấc chân đá Đức phi văng sang một bên.
Tạ Phinh bên cạnh dọa đến sững sờ.
Trong nhận thức của nàng , Đức phi là một sự tồn tại chí cao vô thượng, tôn quý ngạo mạn giờ đây bò rạp nền đất, hèn mọn còn bằng một hạt bụi trần.
Trong lòng nàng dâng lên ý niệm ác độc, thầm nghĩ ai bảo Đức phi kiêu căng ương ngạnh đến , giờ đây chịu quả báo.
nàng cũng hiểu rõ, nếu tội danh ám sát của An Tĩnh Vương chứng thực, kết cục của nàng e là còn t.h.ả.m khốc hơn cả Đức phi.
“Bãi giá, hồi cung!” Hoàng đế cố nén cơn thịnh nộ, phất mạnh tay áo. Người dừng giây lát trầm giọng: “Lão Tam, ngươi tiếp tục ở Yến Sơn, dù đào sâu ba tấc đất, cũng tìm kẻ chủ mưu!”
Sở Dực lập tức lĩnh mệnh: “Nhi thần tuân mệnh Phụ hoàng!”
“Lão Nhị, ngươi dẫn đến An Tĩnh Vương phủ điều tra.” Hoàng đế trầm giọng lệnh: “Tên nghịch tử mang lòng mưu sát phụ , nhất định sẽ để dấu vết!”
Cung Hi Vương cúi đầu thật sâu, che giấu sự toan tính lấp lóe trong mắt: “Nhi thần tuân mệnh Phụ hoàng!”
Cuộc săn thú mùa thu kết thúc trong hỗn loạn, đầu giờ Dần ngày hai mươi hai tháng chín.
Phạm Khắc Hiếu
Hoàng đế bãi giá hồi cung. Các đại thần phu nhân cũng vội vã theo đội ngũ cung đình, hành trình vất vả mãi đến gần hừng đông mới về tới kinh thành.
Vân Sơ cùng Tạ Thế An trở về Tạ gia.
Vừa bước cửa, Tạ Cảnh Ngọc vội vã đón, lo lắng hỏi: “Ta thích khách ở Yến Sơn, rốt cuộc xảy chuyện gì?”
“Mọi chứng cứ đều chỉ về An Tĩnh Vương.” Tạ Thế An mặt mày u ám: “Hắn sớm động thủ một chút cũng , cố tình chọn đúng lúc Đại tỷ xuất giá một tháng để mưu sát Hoàng thượng... Nếu tội danh chứng thực, e rằng Đại tỷ... và cả Tạ gia đều sẽ liên lụy.”
Vầng dương dần dần ló dạng từ phía đông.
Ánh dương rực rỡ chói lòa, thời tiết mùa thu gọi là nắng gắt cuối thu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-206.html.]
Trong kinh thành, đang bàn tán xôn xao về vụ ám sát tại Yến Sơn. Các gánh hàng rong phố thưa thớt hơn hẳn, cho thấy lòng đang hoảng loạn, sợ hãi.
Các thành viên Tạ gia đều tụ tập trong thư phòng của Tạ Cảnh Ngọc, ai nấy vẻ mặt đều nặng nề, u ám.
“An Tĩnh Vương quả là điên cuồng! Vì ám sát Hoàng thượng!” Tạ Trung Thành nghiến răng căm phẫn: “Hắn Thái Tử, chỉ xếp hàng thứ tư, mưu sát Hoàng thượng thì ích lợi gì chứ! Hắn c.h.ế.t thì c.h.ế.t một , kéo cả Tạ gia vật tế !”
Nguyên thị sốt ruột xoay tới xoay lui: “Chuyện , chi bằng chúng hãy mau nghĩ cách giải quyết thỏa sự tình.”
Tạ Cảnh Ngọc phịch xuống ghế, hai bên huyệt Thái Dương ngừng giật mạnh.
Ngày khi trở thành nhạc phụ của An Tĩnh Vương oai phong lẫm liệt bao nhiêu, thì giờ đây càng thêm tuyệt vọng bấy nhiêu.
Chỉ cần tội danh mưu phản của An Tĩnh Vương chứng thực, tất cả những ai dính líu đến An Tĩnh Vương phủ đều sẽ liên lụy.
Dù cùng chiến tuyến với An Tĩnh Vương, nhưng phận nhạc phụ định, dù chối bỏ thế nào cũng thể đổi sự thật.
“Đại Lý Tự xử án tất nhiên dựa chứng cứ.” Vân Sơ bình thản cất lời: “Chỉ cần Tạ gia cấu kết với An Tĩnh Vương, thì cũng chẳng cần quá lo lắng.”
Nguyên thị lo âu hỏi: “Vậy Phinh tỷ nhi sẽ ? Con bé là gối chăn của An Tĩnh Vương, liệu ảnh hưởng chăng?”
Bầu khí trong thư phòng lập tức trở nên ngưng trọng.
Tạ gia lẽ sẽ an thoát , nhưng Tạ Phinh mang tước vị Vương phi, chỉ e rằng...
lúc , một tên gia nhân phái ngóng vội vã chạy về bẩm báo, bậc thang lớn tiếng : “Đại nhân, An Tĩnh Vương phủ lục soát xong xuôi...”
Tạ Cảnh Ngọc bỗng chốc bật dậy, nhưng vì động tác quá mạnh mẽ nên đầu óc choáng váng, lập tức khuỵu xuống ghế .
Tạ Thế An nhanh chóng bước ngoài: “Hắn tìm thấy chứng cứ gì ?”
“Nghe Cung Hi Vương phát hiện một lượng lớn thư tín trong Vương phủ, và mang tất cả cung.” Gã gia nhân gãi đầu kể tiếp: “Tiểu nhân còn , khi Cung Hi Vương dẫn lục soát An Tĩnh Vương phủ, mười mấy thị trong hậu viện đều quỳ rạp ngoài sân, khẩn cầu Cung Hi Vương cứu giúp họ... Dân chúng đồn rằng những thị đó đều là các bậc thiếu nữ khuê các An Tĩnh Vương cưỡng đoạt trong mấy năm nay. Thảm thương nhất là nhốt trong Vương phủ gần sáu năm trời.”
“Cung Hi Vương lập tức phóng thích những nữ tử vô tội ...” Gã sai vặt dừng một lát : “Thạch Trắc phi ngày cùng gả phủ với Đại tiểu thư, hiểu vì lý do gì mà trở thành thị , nay cũng Cung Hi Vương thả .”
Vân Sơ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
May mắn , hành động của nàng khiến Thạch đại tiểu thư chịu tai ương ngập đầu.
Nguyên thị sốt ruột hỏi: “Vậy Phinh tỷ nhi ? Con bé ?”
Gã gia nhân đáp: “Đại tiểu thư theo Cung Hi Vương tiến cung .”
Tạ Phinh Cung Hi Vương dẫn hoàng cung.
Vừa tới cửa Ngự Thư Phòng, nàng thấy Đức phi mặt xám như tro tàn quỳ rạp ở đó. Đầu gối của nàng lập tức mềm nhũn, cũng vội vã quỳ xuống bên cạnh Đức phi.
Cung Hi Vương ôm một hòm thư tín, bước lên thềm đá tiến Ngự Thư Phòng.
Chỉ một lát , thấy tiếng Hoàng thượng gầm lên đầy giận dữ: “Nghịch tử! Thêm tìm kiếm cho trẫm! Xem trẫm xẻo thịt lột da nó !”
Tim Tạ Phinh run rẩy dữ dội, cả nàng ngã vật đất.
Ngay đó, nàng cảm thấy tóc túm mạnh, một cái tát trời giáng hung hăng giáng lên mặt.
“Tất cả là tại ngươi!” Đức phi mất hết kiểm soát, tát liên tiếp mấy cái: “Nếu lúc Lão Tứ rời khỏi doanh trướng mà ngươi chịu báo cho , thì nó cũng sẽ kẻ khác vu cho tội mưu sát tạo phản! Ngươi là Chính phi tròn bổn phận, ngươi đáng c.h.ế.t! Ngươi đáng thiên đao vạn quả!”