Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 207
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:21:30
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mời quý độc giả tiếp tục đón những diễn biến tiếp theo của chương truyện!
Tạ Phinh đ.á.n.h đến mức choáng váng, theo bản năng kêu lên: “Không của ... Ta vô tội...”
Mỗi Đức phi đều tỏ vẻ khó chịu, nàng dám tự tìm tới.
Đức phi uất ức lẫn phẫn nộ, trút hết nỗi niềm lên Tạ Phinh, khiến khuôn mặt Vương phi như đ.á.n.h cho sưng vù.
Mãi cho đến khi cửa Ngự Thư Phòng mở , Cung Hi Vương bước ngoài thì Đức phi mới dừng động tác, cất tiếng ròng: “Bệ hạ, lão tứ thực sự oan uổng, nhất định là kẻ bày mưu vu hãm , cầu xin Bệ hạ đừng vội kết luận...”
Cung Hi Vương hiệu cho thái giám đóng cửa, từ cao xuống Đức phi, thở dài : “Đã phát hiện một lượng lớn thư từ tứ lui tới với giang hồ trong thư phòng của . Lần ám sát ở Yến Sơn ủ mưu từ nửa năm ... Phụ hoàng hiện tại đau lòng khôn xiết, tiếp kiến bất kỳ ai, Đức phi nương nương vẫn nên hồi cung thì hơn.”
Tạ Phinh thể nào tin nổi.
Nửa năm An Tĩnh Vương âm mưu tạo phản, trong khi nàng chỉ đính hôn với An Tĩnh Vương bốn tháng , mới nhậm chức An Tĩnh Vương phi một tháng.
Nếu sớm như ...
đời hai chữ "sớm ".
Đây là con đường nàng tự chọn, tới đường cùng cũng là do nàng gieo gió gặt bão.
nàng cam lòng... Nàng rõ ràng gì cả, bản cũng chỉ mới mười ba tuổi, nàng và An Tĩnh Vương còn viên phòng, cớ gì liên lụy thế ...
“Nhị điện hạ, lão tứ luôn cận với ngươi, ngươi thể cầu tình giúp lão tứ ?”
Đức phi bất chấp tôn nghiêm của bậc hậu phi, vươn tay bắt lấy vạt áo Cung Hi Vương, nghẹn ngào cầu xin.
Cung Hi Vương khom lưng, nhẹ nhàng đỡ cánh tay Đức phi: “Chờ tìm tứ , tất nhiên sẽ cầu tình cho .”
Dù giọng điệu ôn hòa, ánh mắt lóe lên tia băng lãnh.
Nếu lão tứ phát hiện mưu đồ bí mật của và thuộc hạ thì chẳng xuống tay với lão tứ sớm như ...
“Đa tạ Nhị điện hạ.”
Đức phi vẫn tiếp tục quỳ đất.
Dù thế nào chăng nữa, bà vẫn quỳ nơi đây, hy vọng Hoàng Thượng thể động lòng trắc ẩn mà khoan hồng xử lý.
Tạ Phinh cũng chỉ thể quỳ theo.
Cứ thế quỳ từ lúc hừng đông cho tới khi đêm xuống, từ đêm tối cho tới rạng sáng hôm .
Cửa Ngự Thư Phòng luôn nhưng hai bọn họ cứ như lãng quên.
Tạ Phinh cảm thấy mệt, đói bụng, khát, nàng đào thoát... nhưng Đức phi vẫn quỳ bất động, nàng dám gì, cũng chẳng dám gì...
Tới buổi chiều, Sở Dực dẫn theo một đoàn bước Ngự Thư Phòng.
Đức phi chậm rãi ngẩng đầu , lúc thấy bốn thị vệ khiêng một bước trong, lồng n.g.ự.c bà bỗng nhiên co rút.
Bà dám , chỉ thể mấp máy môi: “Tam điện hạ, tìm lão tứ ?”
Sở Dực gì, cất bước lên bậc thang tiến Ngự Thư Phòng.
Một lát thấy Hoàng đế rời khỏi Ngự Thư Phòng, cặp con ngươi sắc bén về phía đang đất, vải bố xám che phủ.
“Phụ hoàng, đây là tứ .” Sở Dực trầm mặc : “Nhi thần cho ngỗ tác khám nghiệm, tứ c.h.ế.t giờ Thìn.”
“Không!!!”
Đức phi gân cổ lên hét lớn.
Bà đột nhiên dậy, bước về phía nhưng vì quỳ lâu, hai chân cứng đờ, thể lập tức đổ rạp xuống. Bà bắt đầu kéo lê hai chân bò qua chỗ đang .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-207.html.]
Bà vươn tay, run rẩy vén tấm vải bố, thấy một gương mặt đầy vết thương rỉ máu.
“Con của ...”
Đức phi tê tâm liệt phế rống lên, nhào qua vuốt mặt nhi tử, nước mắt tuôn như suối nguồn.
Hoàng đế tử thi của nhi tử ở đằng xa.
Sau khi xảy chuyện ám sát, ông tức giận bi thương, ông thể chấp nhận chuyện nhi tử sinh sát hại .
Vốn dĩ cơn giận lấn át sự thống khổ, nghĩ vô biện pháp để tra tấn đứa con , nhưng hiện tại...
... Khi thấy cảnh tượng tử thi nhi tử ngay mắt, bi thương trong lòng lập tức vượt qua cơn giận dữ.
Hoàng đế bước qua đó, tuy ông nhiều hài tử nhưng nghĩa là ông quan tâm tới nhi tử .
Lúc ông đang xuống thì Đức phi bỗng nhiên đầu lớn tiếng : “Hoàng Thượng, chân tướng còn tra rõ mà lão tứ c.h.ế.t minh bạch, chắc chắn là kẻ g.i.ế.c diệt khẩu!”
Sở Dực lấy một bức thư đặt tay Đức phi: “Đây là thư tuyệt mệnh của tứ .”
Đức phi nhanh chóng mở bức thư , bà thể tin những gì thấy.
Bà thể tin nhi tử vô tâm vô phế thư chủ động thừa nhận việc mưu phản ám sát !
“Không thể nào!! Tuyệt đối thể!!”
Đức phi trực tiếp xé nát bức thư.
“Đây di thư của lão tứ, chắc chắn bắt chước bút tích của lão tứ thư tuyệt mệnh! Lão tứ chắc chắn chuyện đại nghịch bất đạo như !” Đức phi bi thống phẫn nộ thẳng Sở Dực: “Là ngươi! Là ngươi âm mưu bày tất cả chuyện đúng ?”
Sở Dực bình thản : “Không , khinh thường những việc thế .”
“Chính là ngươi!!!”
Phạm Khắc Hiếu
Đức phi phát điên gào to, lồm cồm bò dậy.
Bà dựa cơn phẫn nộ chống đỡ hình lảo đảo: “Thư tín trong phủ An Tĩnh Vương là do ngươi giấu ! Bức thư tuyệt mệnh cũng là do ngươi ngụy tạo! Minh Uy tướng quân cũng ngươi cưỡng ép vu oan cho con ! Chính ngươi sát hại con ! Ngươi là hung thủ g.i.ế.c ! Hãy trả mạng cho nhi tử !!”
Đức phi giơ tay rút bội kiếm bên hông thị vệ lao về phía Sở Dực.
Sở Dực nhíu mày tránh nhát kiếm .
“Đừng nổi điên ở đây!” Âm thanh nặng nề của Hoàng đế vang lên: “Nhân chứng vật chứng đều rõ ràng, ngươi còn thế nào nữa?”
“Nhân chứng vong, vật chứng chỉ là ngụy tạo!” Đức phi thất thanh quát lên: “Hoàng thượng, là phụ hoàng của lão tứ, là phụ mà nó hằng sùng kính ngưỡng mộ. Nó chịu oan khuất mà c.h.ế.t, lẽ nào thể bỏ qua chuyện dễ dàng như thế !”
Hoàng đế khẽ lắc đầu: “Lão tứ từ nhỏ ngươi nuôi dưỡng, thuở nhỏ học hành chẳng , học võ cũng chỉ là ba ngày sưởi ấm chài, hai ngày phơi lưới. Nếu phụ ngươi công lao với hoàng thất, trẫm chẳng phong vương ban đất phong cho nó... Trẫm thật ngờ khi thành niên, nó càng hoang đường hơn cả khi còn bé. Nhiều nữ tử nhà lành nó giam giữ trong vương phủ mà hành hạ sỉ nhục, nó quả thực hoàng thất Sở gia mất hết thể diện! Nay nó trở thành kẻ nghịch tặc mưu toan hành thích phụ , mẫu như ngươi cũng khó thoát khỏi liên can!”
Đức phi trừng đôi mắt phượng đẽ, chất vấn: “Hoàng thượng, thực sự chịu điều tra chuyện ?”
“Mọi chuyện rõ như ban ngày, cần tra xét nữa.” Hoàng đế về phía đứa con thứ tư đang bất động đất, giọng vẫn băng lạnh: “Đức phi dung túng nhi tử mưu sát phụ , tội c.h.ế.t tuy thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Lập tức tước bỏ phong hào, biếm lãnh cung...”
“Ha ha ha ha!”
Đức phi cầm kiếm trong tay, ngửa đầu lớn.
Trong chốn đế vương, tình phụ tử vốn dĩ chỉ là hư danh. Lão tứ sống đời mười tám năm, vị phụ sinh từng thấu hiểu về nó.
Lão tứ vô năng, hèn nhát, hoang đường... Chính vì những điều mà bất kỳ ai cũng thể mưu phản g.i.ế.c cha, duy chỉ lão tứ là thể...
“Hoàng thượng, thần chỉ thể dùng tính mạng để thỉnh cầu tra rõ chân tướng vụ mưu sát!”
Hoàng đế biến sắc: “Lão tam, mau ngăn nàng ...”
Người còn dứt lời, Đức phi đoạt lấy kiếm, đ.â.m thẳng cổ họng . Máu tươi phun tung tóe khắp mặt đất, b.ắ.n cả lên Tạ Phinh vẫn luôn đó trầm mặc, dám thốt nên lời.