Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 208

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:21:31
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tạ Phinh run rẩy sờ soạng vũng m.á.u ấm nóng chân.

 

Ngay đó, Đức phi đổ gục xuống ngay bên cạnh nàng. Đôi con ngươi ngạo mạn xinh vẫn mở to lên trời, nước mắt lăn dài, m.á.u tươi từ vết thương cổ ngừng tuôn trào.

 

Tạ Phinh sợ hãi đến mức thét lên chói tai, hai tay ôm lấy đầu.

 

Hoàng đế tại chỗ trầm mặc lâu, dường như nghĩ đến điều gì đó, Người lạnh lùng phán: “Thôi , vẫn giữ phong hào cho Đức phi, chôn cất theo quy củ của Phi tần.”

 

Vị công công bên cạnh lập tức cúi đầu: “Tuân theo thánh lệnh của Hoàng thượng.”

 

Sở Dực chắp tay: “Phụ hoàng, còn nàng ?”

 

Hoàng đế lúc mới về phía Tạ Phinh.

 

Đây là tứ nhi tức của Người, từng gặp một , tuổi tác còn nhỏ. Hiện giờ nàng sợ hãi đến mức nước mắt giàn giụa, trông chẳng khác nào một hài tử.

 

“Không, Hoàng thượng, hề tham dự chuyện mưu phản, vô tội!” Tạ Phinh như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, vội vàng cầu xin một con đường sống: “Ta gả vương phủ còn đầy một tháng, thực sự chẳng gì cả, xin Hoàng thượng minh xét!”

 

“Giam lỏng .”

 

Hoàng đế vẻ mệt mỏi, phất phất tay, xoay , cất bước nặng nề Ngự Thư Phòng.

 

Tạ Phinh còn thêm điều gì đó, nhưng hai ma ma thô bạo kéo khỏi cửa lớn Ngự Thư Phòng...

 

Tin tức dữ dội nhanh chóng truyền tới Tạ gia.

 

Một đám đều sốt ruột thôi, đặc biệt là Nguyên thị, bà yên, ngừng tới lui trong phòng.

 

“Bà yên một chút !” Tạ Trung Thành bực bội quát lên: “Nếu bà nghĩ diệu kế gì thì hãy lui ngoài, đừng đây gây chướng mắt.”

 

Nguyên thị mấp máy môi: “Ta đây đang cố sức suy nghĩ đó .”

 

“Mọi chuyện vẫn đến bước đường cùng.” Tạ Cảnh Ngọc thở dài : “Việc Đức phi tự sát để minh chứng lòng khiến Hoàng thượng xúc động, e rằng Phinh nhi sẽ gặp chuyện gì quá lớn.”

 

“Vạn nhất, vạn nhất xảy chuyện thì ?” Nguyên thị cứ lặp lặp : “Sơ nhi, An ca nhi, hai đứa là thông minh nhanh trí, mau nghĩ xem chúng nên thế nào bây giờ.”

 

Tạ Thế An giữ im lặng.

 

Trở thành Vương phi là lựa chọn của đại tỷ, rơi kết cục đều là nàng tự gieo tự gặt.

 

Hoàng thượng trực tiếp đoạt mạng đại tỷ, đó là phúc phận lớn nhất của nàng .

 

Tạ gia còn thể gì khác đây? Việc liên lụy là trong rủi may.

 

“Việc án binh bất động là nhất.” Vân Sơ cất lời: “An Tĩnh Vương và Đức phi c.h.ế.t, cơn thịnh nộ của Hoàng thượng cũng sẽ tiêu tan. Chờ hai họ mồ yên mả , Phinh nhi ắt sẽ phóng thích, chúng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.”

 

Nguyên thị đặc biệt tin tưởng Vân Sơ, lập tức chắp tay niệm: “A di đà phật, Phinh nhi xảy chuyện gì lớn thì thật là may mắn khôn xiết. Chờ đến ngày đó, sẽ đích đón nó trở về nhà.”

 

Nghe , Tạ Cảnh Ngọc nhíu mày: “Nàng thể trở về Tạ gia.”

 

Nguyên thị khó hiểu hỏi: “Vì lẽ gì?”

 

“Bởi vì đại tỷ là thê tử kết tóc của kẻ mưu sát quân vương. Ai nấy đều An Tĩnh Vương và Vương phi phu thê tình thâm, màng phận dòng dõi mà cưới nàng cửa. Đại tỷ chính là đại diện cho An Tĩnh Vương.” Tạ Thế An gằn từng chữ: “Nếu đại tỷ trở về Tạ gia, ngoài sẽ bàn tán về Tạ gia như thế nào, Tổ mẫu từng nghĩ đến ?”

 

Nguyên thị mờ mịt lắc đầu, bà quả thực nghĩ thông .

 

mấp máy môi, đau khổ : “Phinh nhi mới mười ba tuổi, khi thả, nếu về nhà thì còn thể nương nơi nào?”

 

“Được , bà chớ lo lắng quá nhiều!” Tạ Trung Thành kiên nhẫn phất tay: “Cứ theo lời Sơ nhi, chúng án binh bất động. Tất cả lui xuống .”

 

Những trong thư phòng đều lượt rời , chỉ còn hai phụ tử Tạ Cảnh Ngọc và Tạ Thế An.

 

Tạ Cảnh Ngọc day day thái dương: “Thế An, con cho phụ , án binh bất động liệu là thượng sách lúc chăng?”

 

[]

 

Tạ Thế An lắc đầu: “An Tĩnh Vương quy tiên... Tuy rằng y ý ám sát Hoàng thượng, nhưng rốt cuộc, y vẫn là cốt nhục của Người. Y c.h.ế.t, nỗi tức giận của Hoàng thượng lẽ sẽ chuyển thành bi thương, Người sẽ tự hỏi liệu sự việc còn ẩn tình nào khác chăng... Nếu Đại tỷ nguyện ý tuẫn tình vì An Tĩnh Vương, để y xuống suối vàng bầu bạn, e rằng Hoàng thượng sẽ cảm kích Tạ gia sâu sắc.”

 

Tạ Cảnh Ngọc đột ngột dậy.

 

Cái c.h.ế.t của Phinh nhi mang ý nghĩa phi thường trọng đại, là cái c.h.ế.t để minh chứng cho sự trong sạch, cái c.h.ế.t để tuẫn tình phu quân, cái c.h.ế.t để bảo danh cho nhà đẻ. Đây chính là đại nghĩa! Danh tiếng sẽ lưu truyền vạn thế, khiến đời ca tụng!

 

Y cất lời: “Thế An, con tìm cách sắp xếp, vi phụ đích đại lao một chuyến.”

 

Đại lao, u ám, ẩm mốc.

 

Tạ Phinh giam cầm nơi đây ba ngày ròng, ngay cả chuột chạy chân nàng cũng chẳng buồn phản ứng.

 

Nàng cứ mãi miên man suy nghĩ tại bản rơi bước đường cùng ... Chung quy cũng chỉ vì lòng tham vô đáy. Nàng trèo cao, trở thành Vương phi danh giá, đỉnh tối cao quyền lực, nhưng nào ngờ ngã đau đớn đến .

 

Nàng vẫn nhớ rõ, khi định hôn sự, mẫu từng gặng hỏi nàng thực sự gả vương phủ .

 

Mẫu trao cho nàng cơ hội lựa chọn, hứa dù nàng quyết định thế nào, bà cũng sẽ vĩnh viễn ủng hộ.

 

cớ gì giờ phút mẫu ở bên nàng?

 

Nàng khao khát gặp mẫu , hỏi rằng nàng gì đây...

 

Tạ Phinh ôm đầu gối, lặng lẽ rơi lệ.

 

lúc , nàng thấy tiếng bước chân vọng đến, vẫn vô cảm tựa lưng vách tường.

 

Tội nhân nơi đều là hạng cực kỳ hung ác, ngày nào cũng kẻ lôi pháp trường xử trảm.

 

Nàng khi nào sẽ đến lượt .

 

“Leng keng!”

 

Tiếng khóa sắt vang lên chói tai.

 

Nàng ngẩng đầu, thấy hai mặc áo choàng đen bước buồng giam của .

 

Khoảnh khắc hai gỡ mũ trùm đầu xuống, ánh mắt Tạ Phinh lập tức sáng rực vì mừng rỡ: “Phụ ! Thế An! Cuối cùng hai cũng đến !”

 

Tạ Cảnh Ngọc nàng, giọng trầm thấp: “Phinh nhi chịu ít khổ sở , đúng ?”

 

Tạ Phinh lập tức bật nức nở: “Quá ư là khổ sở, nơi quả thực quá khổ! Phụ , mau nghĩ cách đưa con ngoài ! Con chốn quỷ quái nữa.”

 

“Đại tỷ, đây là điểm tâm và thức ăn tỷ ưa thích nhất.” Tạ Thế An mở hộp, cẩn thận bày biện thức ăn xuống nền đất lạnh lẽo: “Chúng nửa canh giờ thăm viếng, Đại tỷ dùng bữa .”

 

Từ khi bắt giam, Tạ Phinh mỗi ngày chỉ phát một chén cháo mốc meo, căn bản thể nuốt trôi, sớm đói lả .

 

Nàng còn màng đến lễ nghi khuê các, vội vã bưng đồ ăn lên, nuốt ngấu nghiến như hổ đói. Uống thêm từng ngụm nước lớn, thực phẩm bụng khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

 

“Phinh nhi, tội danh của An Tĩnh Vương chứng thực, con là Vương phi của phản tặc, tuyệt đối thể bình an thoát .” Tạ Cảnh Ngọc , giọng lạnh lùng tàn nhẫn: “Chờ đợi khi tang lễ của An Tĩnh Vương và Đức phi nương nương kết thúc, đó cũng chính là ngày con giải pháp trường.”

 

Tạ Phinh nấc lên: “Phụ , con c.h.ế.t! Con mới mười ba tuổi, cuộc đời con chỉ mới bắt đầu mà thôi...”

 

“Ta chỉ hỏi con một điều thôi.” Yết hầu Tạ Cảnh Ngọc khô khốc, mỗi cất lời đều cảm thấy đau đớn, nhưng y buộc : “Con nguyện ý tham sống sợ c.h.ế.t, kéo dài tàn, c.h.ế.t vẻ vang, lưu danh thiên cổ?”

 

Tạ Phinh chợt cứng : “Lời của ... là ý gì?”

 

“An Tĩnh Vương c.h.ế.t, là góa phụ của phản tặc, Đại tỷ nghĩ rằng còn thể sống một đời yên ư?” Tạ Thế An cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng quét qua một con chuột đang chạy trong góc tối: “Tỷ tin , dù cho Hoàng thượng rủ lòng thương tha cho tỷ một mạng, thì dư đảng của An Tĩnh Vương, nhà đẻ của Đức phi cũng sẽ buông tha. Huống hồ, nước miếng của đám dân đen nơi đầu đường cuối phố cũng đủ dìm c.h.ế.t tỷ . Từ nay về , tỷ chỉ thể sống như loài chuột cống, sinh hoạt ở nơi tối tăm âm u, khốn khổ kéo dài tàn mà thôi.”

 

“Vậy , hai tìm đến cái c.h.ế.t?” Tạ Phinh nước mắt vẫn khô, cánh môi khẽ nhếch lên nụ châm biếm: “Các ngươi là cốt nhục sinh của , cớ nhất mực chịu cái c.h.ế.t như ?”

 

“Đức phi tự sát, chẳng những hạch tội liên can, mà còn Hoàng thượng giữ danh dự, cho phép nhập táng Hoàng lăng. Nay, dân chúng khắp thành đều ca tụng Đức phi đại ái đại nghĩa.” Tạ Cảnh Ngọc thẳng nàng: “Đức phi chính là tấm gương sáng để con noi theo.”

 

Tạ Phinh chỉ đĩa thức ăn đất: “Ta vốn dĩ chẳng đường lựa chọn. Hai ... hạ độc đây, đúng ?”

 

Tạ Thế An chậm rãi lắc đầu: “Việc Tạ gia g.i.ế.c tỷ, và việc tỷ tự sát để chứng minh lòng trung trinh, mang hai ý nghĩa khác biệt.”

 

 

“Phinh nhi, vẫn nhớ như in ngày con cất tiếng chào đời, bầu trời bỗng dưng xuất hiện muôn vàn hỉ thước. Khoảnh khắc con lên, đó là đầu tiên cảm nhận niềm vui cha.” Tạ Cảnh Ngọc nhẹ giọng : “Tiếng gọi đầu tiên của con là gọi cha, là nắm tay con dạy con từng bước , là dạy con Nhân chi sơ tính bản thiện... Con là hài tử yêu thương nhất, là cốt nhục chảy cùng dòng m.á.u với . Trên đời , kẻ yêu thương con nhất chính là vi phụ đây... một sống đời thể chỉ lo cho riêng hài tử của . Gia tộc mới là căn cơ. Tạ gia vất vả lắm mới đặt chân tới kinh thành , tuyệt đối thể sụp đổ chỉ vì một chuyện nhỏ. Phinh nhi, con luôn là một hài tử ngoan ngoãn, vi phụ tin con sẽ đưa lựa chọn sáng suốt.”

 

Tạ Phinh nước mắt rơi lã chã khắp gương mặt.

 

“Thôi , thời gian còn sớm nữa, chúng đây.”

 

Tạ Thế An đỡ Tạ Cảnh Ngọc rời khỏi ngục thất. Tiếng bước chân của họ ngày càng xa dần, khuất hẳn.

 

Tạ Phinh che miệng, bật nức nở.

 

Nàng sợ đau, nàng sợ c.h.ế.t, sợ hãi đến cực độ, nhưng nàng cũng hiểu rõ bản còn lựa chọn nào khác...

 

Nàng run rẩy đưa tay gỡ chiếc trâm tóc, song đột nhiên nhớ chiếc trâm cai ngục đoạt ngay khi nàng mới đưa đây...

 

Nàng về phía chén cháo, đập nát chiếc bát, nhặt một mảnh vỡ sắc nhọn, kề cổ . Vừa mới ấn xuống một chút, nàng rống lên thành tiếng.

 

Nàng tiếp tục tự xây dựng tâm lý cho bản . Bất giác, trời rạng sáng.

 

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, dừng buồng giam. Ổ khóa xoay chuyển, hai ngục bước , túm lấy nàng .

 

“Các ngươi gì?” Tạ Phinh run rẩy kêu lên.

 

Bọn họ định lôi nàng tới Ngọ Môn hành hình ? Nàng đáng lẽ dũng cảm tự kết liễu, chứ thể chịu cảnh xác vẹn như thế ...

 

“Thành thật một chút.” Ngục lạnh lùng : “Hoàng thượng hạ chỉ, đày ngươi tới thủ lăng của An Tĩnh Vương, cả đời rời khỏi hoàng lăng nửa bước!”

 

Tạ Phinh đột nhiên giãy giụa kịch liệt: “Không, !”

 

Khi tiên hoàng băng hà, nhiều cung phi đày đến hoàng lăng canh giữ, phần lớn chịu nổi nhục nhã mà tự vẫn. Sở dĩ chịu nhục, là bởi nơi hoàng lăng đời đời luôn tu sửa, nơi đó phần lớn là nam nhân. Nữ nhân tới thủ lăng đương nhiên sẽ trở thành vật mua vui. Các cung phi thủ lăng cho tiên hoàng chịu kết cục bi thảm, thì một góa phụ phản tặc như nàng , e rằng còn gặp những chuyện tàn nhẫn và vô đạo hơn thế gấp bội.

 

“Ngươi quyền lựa chọn!” Hai ngục thô bạo lôi nàng ngoài, đẩy lên xe ngựa.

 

Tin tức Tạ Phinh đày thủ hoàng lăng cho An Tĩnh Vương nhanh chóng lan tới Tạ gia.

 

Tạ Cảnh Ngọc phẫn nộ ném vỡ chiếc chén : “Nó quả nhiên chịu tự sát! Ta đáng lẽ nên dùng dây thừng siết cổ nó, để Tạ gia đỡ chịu nhục nhã ê chề như thế ... Khụ khụ khụ!”

 

“Đại nhân, xin bớt cơn thịnh nộ.” Thính Vũ vội vàng đỡ chén t.h.u.ố.c dâng lên: “Ngài nên điều dưỡng , những chuyện hãy để hẵng lo liệu...”

 

Tạ Cảnh Ngọc uống cạn chén thuốc.

 

Bệnh tình vốn thuyên giảm, nhưng khi An Tĩnh Vương phủ xảy biến cố, khí huyết cuồn cuộn dâng trào, khiến bệnh tình tái phát, thể suy yếu vô cùng. Y quả thực còn tâm trí nào để lo lắng chuyện gia sự, khi uống t.h.u.ố.c liền chìm giấc ngủ.

 

Thính Vũ đắp chăn cho y xong, liền sốt ruột vội vã chạy tới Sanh Cư tìm Vân Sơ.

 

“Phu nhân, dường như bệnh tình của đại nhân càng ngày càng trầm trọng...” Nàng nhíu đôi mày liễu, giọng đầy u sầu: “Phu nhân thể mời Tần lão ngự y tới xem mạch ?”

 

Vân Sơ buông cuốn sổ sách, khẽ nhướng mắt: “Vũ di nương mỗi mời lão ngự y tiêu tốn bao nhiêu bạc ?”

 

“Dù tốn bao nhiêu cũng trị.” Thính Vũ cúi đầu : “Bạc mất thể kiếm , nhưng mất thì sẽ chẳng còn gì nữa.”

 

Vân Sơ ném cuốn sổ sách qua cho nàng: “Vũ di nương hãy kỹ xem, sổ công chi của Tạ phủ còn dư bao nhiêu bạc?”

 

Thính Vũ vốn là đại nha dạy dỗ trong phủ Tướng quân, đương nhiên cũng tính toán. Khi thấy con cuối cùng trong sổ sách của Tạ gia, nàng vô cùng kinh hãi: Tạ phủ chỉ còn vỏn vẹn hơn một ngàn lượng bạc.

 

Khoản bạc chi tiêu lặt vặt của cả phủ mỗi tháng ngốn hơn trăm lượng, cộng thêm củi, gạo, mắm, muối, mỗi tháng chi ít nhất một ngàn lượng. Nói cách khác, bạc còn của Tạ gia chỉ đủ cầm cự trong vẻn vẹn một tháng.

 

Thính Vũ ngẩn . Vì Tạ gia lâm bước đường cùng ? Chẳng trách gần đây chi phí của và Doãn ca nhi luôn cắt xén, hóa phu nhân cố tình, mà là trong phủ thực sự còn chút tiền bạc nào.

 

“Bạc của Tạ gia phần lớn dùng để lo liệu hậu sự cho lão thái thái.” Vân Sơ cất lời: “Khang ca nhi yếu ớt, đại nhân sinh bệnh, An ca nhi cần lễ tạ , tất cả đều cần chi phí. Tạ gia sớm đào rỗng ruột gan. Nếu cầm hơn một ngàn lượng còn mời danh y cứu chữa cho đại nhân, e rằng đám hạ nhân trong phủ nên tự giải tán hết thôi.”

 

Thính Vũ siết chặt chiếc khăn tay lụa: “Phu nhân, hẳn là vẫn còn giữ chút tư tài của chứ.”

 

Trước đây nàng là nha cận của phu nhân, của hồi môn của phu nhân nhiều bao nhiêu, trong lòng nàng rõ. Dù lấy một ít giúp Tạ gia, thì tư khố của phu nhân vẫn còn dư dả lắm.

 

Nghe nàng , Vân Sơ nhạt: “Theo , mấy năm nay Vũ di nương cũng dành dụm ít bạc. Chi bằng di nương lấy một ít, mời Tần lão ngự y đến bắt mạch cho đại nhân?”

 

“Thiếp hề ...” Thính Vũ vội vàng lắc đầu, đó viện cớ: “Đại nhân cần chăm sóc, xin phép cáo lui.”

 

Vân Sơ cũng bận tâm Thính Vũ sẽ dùng lời lẽ châm ngòi ly gián mặt Tạ Cảnh Ngọc .

 

Nàng ngước Thính Phong đang bước : “Mọi chuyện sắp xếp thỏa ?”

 

Thính Phong gật đầu: “Phu nhân yên tâm, sáng mai sẽ kịch để phu nhân thưởng thức.”

 

“Hãy sắp xếp thêm nhiều cùng tham gia đó.” Vân Sơ rũ mi, lạnh lùng dặn dò: “Khi chuyện thành công, nhân lúc loạn lạc hãy đưa Hà Húc rời . Từ nay về , cần giám sát y nữa.”

 

Kiếp , Thính Phong và Thính Tuyết Hà Húc nhục, tên đáng lẽ c.h.ế.t từ lâu. nàng vẫn còn một việc cuối cùng cần y thực hiện. Sau khi chuyện kết thúc, Hà Húc thể an lòng đầu thai .

 

Thính Phong xoay ngoài chấp hành nhiệm vụ.

 

Thính Tuyết cầm một tờ khế đất , khẽ : “Phu nhân, chuyện xong. Tiểu viện tam tiến trong ngõ Ngọc Lâm chính thức thuộc về .”

 

Vân Sơ hài lòng khế đất, cẩn thận cất giữ.

 

Ngõ Ngọc Lâm là con ngõ nhỏ phía Vân phủ, xa những con phố phồn hoa, bước thì tĩnh mịch, bước thì náo nhiệt.

 

Một nàng ở một tòa tam tiến viện quả thực rộng lớn. Nàng định dùng tiền viện để tiếp đãi khách nhân, hậu viện để cư ngụ, còn trung viện thì thể tu sửa đôi chút. Nàng sai chuẩn giấy bút, nghiêm túc phác thảo bố cục sân viện.

 

nàng cũng chỉ một , cần thương nghị với bất kỳ ai, cứ cho thoải mái nhất là . Nàng thích ăn đào, thì trồng một ít cây đào, mùa xuân thể ngắm hoa.

 

Nàng còn thích thanh trúc, nên sẽ cho trồng trúc bao quanh nửa bờ hồ.

 

Nàng mơ hồ nhớ rằng Du ca nhi thích ăn hồng, liền cho trồng mấy cây hồng dọc bờ tường. Trường Sinh thích ăn vải, song khí hậu kinh thành thích hợp trồng loại quả đó. Trường Sinh còn thích các tiểu động vật như mèo con, thỏ con, thì một khu vườn nho nhỏ để nuôi dưỡng chúng...

 

Mải mê phác họa, chớp mắt sắc trời tối sầm.

 

Vân Sơ nơi đây sống sung sướng đắc ý, nhưng Tạ gia khó thể chợp mắt an .

 

Tạ Cảnh Ngọc vì bệnh tật mà trằn trọc yên.

 

Tạ Trung Thành và Nguyên thị ưu tư cho tiền đồ Tạ gia, cách nào ngủ sâu.

 

Tạ Thế An chỉ cần khép mắt, liền thấy rõ những gương mặt cũ: cố mẫu sinh Hà Linh Huỳnh, lão thái thái, và cả đại tỷ Tạ Phinh.

 

Hắn căn bản là tài nào ngủ .

 

Từ đến nay, chỉ cần chuyên tâm sách, chuyện nội ngoại Tạ gia đều lo toan chu .

 

Thế nhưng giờ phút , hiểu trách nhiệm và áp lực của gia tộc đều đổ dồn lên đôi vai .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-208.html.]

Sinh thần vốn đầu đông, đợi tới mùa đông cũng chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi, hà cớ gì bắt gánh vác bộ hưng suy vinh nhục của cả gia tộc?

 

 

Tạ Thế An vật lộn với mớ cảm xúc hỗn loạn , bất tri bất giác trằn trọc đến tận bình minh.

 

Trời hửng sáng, liền thức dậy xiêm y, rửa mặt tẩy trần xong xuôi, mang theo sách vở tới Quốc Tử Giám.

 

Dù trong nhà xảy biến cố gì, dù gặp chuyện gì, cơ hội học tập ở Quốc Tử Giám cũng thể từ bỏ. Hắn đạp lên học tử trong Quốc Tử Giám, thẳng tới mặt Hoàng Thượng, bước lên đỉnh cao tối thượng.

 

Chỉ khi trở thành một cường đại, một bậc trầm ở nơi đủ cao, thì phong ba bão táp nào cũng chẳng thể hủy hoại .

 

Thời gian thượng triều sớm hơn giờ khai học ở Quốc Tử Giám. Phải đợi thêm một khắc nữa mới bãi triều, nên đường gặp bất kỳ ai.

 

Tạ Thế An xe ngựa tới cổng hoàng cung, lúc mới bắt gặp một vài đồng môn đang tiến Quốc Tử Giám.

 

Vừa tiếng chuyện, liền đó là đám Lục hoàng tử và bè lũ ăn chơi trác táng, những kẻ thường xuyên cấu kết với Lục hoàng tử để bắt nạt .

 

Hắn xuống xe ngựa, mau chóng bước về phía cổng hoàng cung.

 

“Đứng .”

 

Một âm thanh cợt nhả từ phía vọng tới.

 

Hắn chính là Thế tử Bình Tân Hầu, cánh tay đắc lực một của Lục hoàng tử.

 

“Ta còn tưởng rằng từ nay Tạ đại thiếu gia sẽ chẳng còn dám bén mảng đến Quốc Tử Giám nữa.” Thế tử Bình Tân Hầu bước tới mặt Tạ Thế An, bĩu môi : “Trước ngươi là em vợ của An Tĩnh Vương, luôn bày vẻ cao ngạo mặt bọn . Nay An Tĩnh Vương mưu phản, c.h.ế.t , ngươi còn trưng bộ dáng màng sống c.h.ế.t cho ai coi nữa!”

 

Vừa , đưa tay vỗ nhẹ lên gương mặt Tạ Thế An.

 

Tạ Thế An suốt một đêm chợp mắt, căn bản còn tinh lực để dây dưa. Hắn lùi về một bước, lạnh nhạt : “Thế tử xong ? Nếu xong , xin phép .”

 

“Ta cho ngươi ?” Thế tử Bình Tân Hầu đột nhiên nhấc chân, giáng một cú thật mạnh bụng Tạ Thế An.

 

Tạ Thế An đá ngã lăn đất.

 

Hắn siết chặt nắm tay, nhưng hề cố gắng bò dậy.

 

Chỉ cần chờ đám phát tiết cho thỏa, tự nhiên sẽ buông tha.

 

Hiện giờ lực lượng đủ mạnh, ngoại trừ nhẫn nại thì còn lựa chọn nào khác.

 

Thế tử Bình Tân Hầu mấy lời trào phúng, đạp thêm mấy cái. Thấy các đồng môn kéo đến ngày càng đông, cũng chuẩn tiến Quốc Tử Giám.

 

lúc , một âm thanh quen thuộc chợt vọng tới từ đằng xa.

 

“Tạ Thế An, ngoại sinh ngoan của , cuối cùng cữu cữu cũng tìm ngươi!”

 

Giọng quen thuộc khiến Thế An lập tức ngẩng đầu, thấy một bóng hình lâu gặp đang bước nhanh về phía .

 

Đồng tử chợt co rút.

 

Kể từ ngoài ý Hà Húc hồi kinh, tốn ít bạc sai truy tìm hành tung của Hà Húc, triệt để trừ khử. nhiều ngày trôi qua, đám vẫn tìm bóng dáng Hà Húc. Hắn cứ tưởng bản lầm, hoặc Hà Húc bọn chủ nợ truy đuổi, buộc rời khỏi kinh thành nữa...

 

Hắn thực sự ngờ gặp Hà Húc ngay tại nơi .

 

Hắn thấy ý bất hảo hiện rõ gương mặt Hà Húc, trong lòng thầm kêu lên: Quả nhiên .

 

Hà Húc tiến đến gần, Tạ Thế An vận một gấm vóc, đầu đội ngọc quan, quả đúng là bộ dáng cẩm y ngọc thực.

 

Bản thì hưởng thụ phú quý, lưng đuổi cùng g.i.ế.c tận huyết mạch chí ... Hắn cữu cữu của Tạ Thế An, đời , trừ phụ mẫu thì cữu cữu chính là cận nhất, mà đứa ngoại sinh lượt đoạt mạng .

 

Nếu nhờ Trần bá tương trợ, giúp tìm chỗ trú , an bài hầu hạ bảo vệ, e rằng chẳng sống tới ngày hôm nay.

 

[] Dựa cái gì mà sống chui lủi như chuột, trong khi đứa ngoại sinh thể hoạn lộ thênh thang?

 

Hắn sống , thì đừng kẻ nào mong yên , dù kẻ đó là ngoại sinh của chăng nữa!

 

“Thế An, chẳng ngươi kinh ngạc khi thấy cữu cữu ?”

 

Hà Húc xổm xuống mặt Tạ Thế An.

Phạm Khắc Hiếu

 

Tạ Thế An cấp tốc đưa mắt về phía đám đang tụ tập ở cửa cung. Đồng môn tới Quốc Tử Giám càng lúc càng nhiều, ai nấy đều hiếu kỳ dán mắt phía bên .

 

Chỉ một khắc nữa là bãi triều, khi đó sẽ càng lúc càng đông.

 

Ánh mắt lóe lên tia tính toán, thầm nghĩ mới thể đưa Hà Húc rời khỏi nơi .

 

“Tạ đại thiếu gia, vị là cữu cữu của ngươi ư?”

 

Thế tử Bình Tân Hầu bước tới.

 

“Ủa, đây là Vân đại nhân ? Sao ngươi thêm một cữu cữu nữa ?”

 

Tạ Thế An sắc mặt hề đổi: “Đây là cữu cữu của , e rằng Thế tử nhầm.”

 

“Sao, Thế An, ngươi ngại cữu cữu ngươi mất mặt ?” Hà Húc lớn: “Phải , ngươi diệt trừ , thể thừa nhận là cữu cữu của ngươi mặt bao chứ.”

 

Thế tử Bình Tân Hầu lộ rõ vẻ hứng thú. Tuyệt hảo, đúng là một màn kịch náo nhiệt, còn là chuyện náo nhiệt của Tạ Thế An. Hắn thể cứ khoanh tay .

 

Hắn vội vàng : “Mẫu Tạ đại thiếu gia là đích nữ Vân gia, cữu cữu chân chính là Vân đại nhân, một tên quê mùa như ngươi vọng tưởng nhận vơ thích gì!”

 

“Ha! Đừng bôi vàng trát ngọc lên mặt đứa nghiệt chủng !” Hà Húc đảo mắt đám vây quanh: “Nó chỉ gọi chủ mẫu Tạ gia một tiếng mẫu mà thôi, chớ vội cho rằng nó liên hệ gì với Tạ gia! Muội nhà đây tư thông với Tạ Cảnh Ngọc khi thành mới sinh nó. Bảo nó là con vợ lẽ là nhân nhượng lắm !”

 

Tạ Thế An bất chợt nắm lấy tay Hà Húc: “Đừng ở đây hồ ngôn loạn ngữ, ngươi cùng , chúng nên sang một nơi khác để đàm luận!”

 

“Sao, lừa gạt đến nơi để ám hại ư?” Hà Húc hất mạnh tay y , cao giọng : “Chư vị , Tạ Thế An sát hại là bởi vì nắm giữ bí mật kinh thiên động địa của y! Y vì tư lợi cá nhân, đích tay bức tử mẫu ruột rà của !!”

 

Lời dứt, quần chúng lập tức xôn xao.

 

“Ôi chao, Tạ Thế An sát hại mẫu ?”

 

“Một nữ nhân m.a.n.g t.h.a.i mười tháng sinh y, ban cho y huyết nhục nhưng y tay sát hại?”

 

“Y sách giỏi đến , yêu mến y đến , còn tưởng y là chính nhân quân tử, ngờ y còn cầm thú bằng!”

 

“Kẻ tán tận lương tâm vẫn còn dám đến Quốc Tử Giám sách ư? Phải tru di ngũ mã mới thỏa!”

 

“...”

 

Từ xưa văn nhân khinh , nhiều học sinh Quốc Tử Giám vốn mắt Tạ Thế An yêu thích, cả đám đều bắt đầu móc mỉa.

 

Tạ Thế An hít sâu một , cố giữ thái độ trầm : “Chư vị đồng học, vốn quen , cũng rõ ai phái tới. Có lẽ ngày thường vô ý đắc tội kẻ gian, nay cố ý vấy bẩn thanh danh. Các vị đồng học đều bậc đại nho của Quốc Tử Giám chỉ dạy, hẳn là năng lực phân biệt thị phi. Thanh giả tự thanh, cần thêm.”

 

“Ha ha ha, Tạ đại thiếu gia quả thực quá tự đề cao bản !” Thế tử Bình Tân hầu trào phúng: “Nếu ngươi đắc tội , giáp mặt thanh toán ngươi là đủ, hà cớ gì điều thừa thãi, tìm tới vu hãm ngươi! Ta thấy lời đầu đuôi, e là chuyện tàn nhẫn như thực sự xảy , chi bằng báo nha môn đến điều tra rõ ràng!”

 

Hà Húc tiếp lời: “Các ngươi tại Tạ Thế An nhẫn tâm sát hại mẫu của ?”

 

Sắc mặt Tạ Thế An cuối cùng cũng biến đổi.

 

Giờ phút , y mới nhận Hà Húc chỉ đến gây rắc rối mà còn triệt để hủy hoại y.

 

Y nắm c.h.ặ.t t.a.y Hà Húc, thì thầm: “Ngươi họ Hà, ngươi việc ngươi đang hủy hoại những gì ? Không chỉ là tiền đồ của , mà còn là hy vọng lật bản án của Hà gia. Ngươi hãy nghĩ kỹ hãy mở lời!”

 

 

“Hương hỏa duy nhất của Hà gia là , thiếu chút nữa c.h.ế.t tay ngoại sinh của ngươi, còn hy vọng gì việc lật bản án nữa?” Hà Húc khắp : “Ta sẽ cho các ngươi tại Tạ Thế An nhẫn tâm sát hại mẫu của ! Bởi vì y, họ Hà của , là hậu duệ của Hộ bộ Thượng thư Hà đại nhân hai mươi năm ! Y che giấu sự thật bản là hậu nhân của tội thần nên mới tàn nhẫn tay với chính mẫu!”

 

Nơi đây đều là học sinh Quốc Tử Giám, đều là thế gia công tử. Dù tường tận chuyện triều đình, họ cũng từng qua những vụ án trọng đại. Vừa Hà Húc nhắc tới Hà gia, lập tức bùng nổ.

 

“Hộ bộ Thượng thư Hà đại nhân là lão tặc tham ô , quốc khố sắp lão rút cạn .”

 

“Năm đó, nam đinh Hà gia từ bảy tuổi trở lên đều chém, ấu tử và nữ nhân đuổi về nguyên quán, hẳn là Hà thiếu gia năm đó.”

 

“Không , khi đó còn sinh , gặp Hà gia.”

 

“Nếu Tạ Thế An thật sự do đích nữ Hà gia sinh , thì y cũng chảy dòng m.á.u Hà gia, hậu nhân tội thần dám trộn Quốc Tử Giám?”

 

“Trời ơi, y trộn Quốc Tử Giám để gì? Nhẫn nhục phụ trọng, mưu đồ khôi phục Hà gia ư? Đến cả sách vở dã sử cũng dám như !”

 

“Y ngày ngày ở Quốc Tử Giám tiếp xúc với nhiều hoàng tử như thế, nếu sinh lòng xa thì hậu quả thật khó lường!”

 

“Quốc Tử Giám cách Ngự Thư Phòng cũng xa, nếu y ám sát Hoàng Thượng, cũng thể...”

 

“Tại Học Chính Giám điều tra rõ thế của y...”

 

Đủ loại thanh âm sôi trào bên tai.

 

Tạ Thế An choáng váng đầu óc, suýt chút nữa ngã quỵ.

 

Hà Húc vô cùng đắc ý.

 

Tuy là hậu nhân tội thần, nhưng xá tội, việc họ Hà cũng chẳng .

 

Tạ Thế An, đứa ngoại sinh lạnh lùng bò lên , vất vả lắm mới tới Quốc Tử Giám, phận hậu nhân tội thần sẽ khiến bao nhiêu năm nỗ lực của y đổ sông đổ biển!

 

“Nếu ngươi hại , cũng sẽ tuyệt tình đến mức !”

 

Hà Húc thẳng Tạ Thế An, gằn từng chữ, cảm thấy vô cùng thống khoái.

 

Y còn xem sẽ xảy chuyện gì tiếp theo.

 

Y nhớ lúc còn bé, bản cũng nhiều vây quanh, gì cũng khen thông minh.

 

Giờ đây, ánh mắt đều đổ dồn về phía y, khiến y nhớ thời thơ ấu...

 

y mở miệng thì một bịt miệng. Y đầu , đó là Trần bá.

 

Trần Đức Phúc kéo y khỏi đám đông: “Dù Hoàng thượng hạ lệnh cấm hậu nhân Hà gia tiến kinh, nhưng ngươi đường đột xuất hiện ở hoàng thành, lẽ sẽ tróc nã quy án. Ta đưa ngươi tìm nơi lánh .”

 

Hà Húc tràn ngập cảm kích: “Vẫn là Trần bá thương xót …”

 

Trần Đức Phúc kéo y lên xe ngựa, vội vã rời khỏi cửa cung.

 

Triều tan, quan viên hạ triều, tụ tập ngoài cửa cung ngày càng thêm đông đúc.

 

thanh âm nổ vang trong đầu.

 

Tạ Thế An rời khỏi nơi , cũng chẳng về đến Tạ gia bằng cách nào. Vừa bước qua cánh cửa Tạ gia, lảo đảo ngã xuống.

 

Chuyện Hà gia diệt tộc hơn hai mươi năm đột nhiên trở thành chủ đề bàn tán xôn xao của bá tánh nơi đầu đường cuối phố.

 

“Vị Ngũ phẩm Tạ đại nhân của Tạ gia con cái khi thành với đích tiểu thư Vân gia. Nghe những đứa con đó đều là do nữ nhi tội thần sinh .”

 

“Các ngươi còn ư, con cái do hậu nhân tội thần sinh mà, một trở thành An Tĩnh Vương phi, một Quốc Tử Giám, quả thực là quá phi thường.”

 

“An Tĩnh Vương cưới Vương phi đầy một tháng mưu phản, sát hại nhà. Thật khó lòng hoài nghi do Vương phi xúi giục .”

 

“Nếu để Tạ đại thiếu gia ở Quốc Tử Giám thêm một thời gian nữa, e rằng bộ học sinh Quốc Tử Giám cũng sẽ ảnh hưởng bởi những chuyện g.i.ế.c cha g.i.ế.c chăng.”

 

“Kẻ như xứng con, xứng sách, càng xứng tồn tại đời.”

 

“Tạ gia nuôi dưỡng một đám tà thần, quả thật khiến ghê tởm.”

 

“Thật đáng thương cho Tạ phu nhân, hề liên lụy. Quá đáng thương...”

 

“...”

 

vây quanh cửa Tạ phủ, ném trái cây ung thối, trứng thúi, và cả hòn đá nhỏ...

 

Cánh cửa lớn Tạ phủ vẫn luôn đóng chặt.

 

Hạ nhân trong phủ cũng đang bàn tán những chuyện .

 

Trong thời gian , Tạ gia cạn kiệt của cải, tiền tiêu vặt của bọn họ cũng phát chậm hơn mấy ngày, cả đám sớm bất mãn với Tạ gia.

 

Hiện giờ Tạ gia xảy chuyện lớn, ngoài mấy gia phó trung thành thì những hạ nhân khác đều tụ tập một chỗ, xì xào những chi tiết mà giờ bọn họ vẫn luôn để tâm.

 

“Khó trách Hạ di nương thiết với đám thiếu gia tiểu thư như ...”

 

“Khó trách đại nhân đối đãi với Hạ di nương khác thường...”

 

“Ta sớm Hạ di nương c.h.ế.t kỳ quặc...”

 

Mấy vị di nương cũng tụ tập chung một chỗ, hai mặt , thể tin những điều tai mắt thấy.

 

“Ta sớm hoài nghi Hạ di nương chính là mẫu sinh của đại thiếu gia, nhị thiếu gia và đại tiểu thư...” Thính Vũ mở miệng: “ chuyện còn quan trọng nữa, quan trọng là đại thiếu gia trở thành hậu nhân của tội thần, còn mang tội g.i.ế.c , sợ là...”

 

“Tạ gia chúng sẽ ?” Sắc mặt Giang di nương tái nhợt: “Đại nhân sẽ liên lụy ?”

 

Đào di nương ôm hài tử trong lòng, oán hận : “Hạ thị thật đúng là tai họa! Vì gian díu với đại nhân, tại hại Tạ gia chúng chứ...”

 

Ba bọn họ chỉ là di nương, tư cách tham dự thương nghị, chỉ thể lo sợ bất an chờ ngoài cửa từ đường.

 

Tạ Cảnh Ngọc đang quỳ gối trong từ đường.

 

Chính Tạ Trung Thành bắt quỳ bài vị tổ tông, yêu cầu hết đầu đuôi sự việc một cách rõ ràng.

 

Thân thể Tạ Cảnh Ngọc suy yếu, mềm oặt nửa quỳ nửa , giọng khàn khàn: “Lúc con quen nàng, con cũng nàng là Hà gia...”

 

“Vậy tại khi nàng họ Hà, ngươi vẫn còn dây dưa với nàng ? Tại còn để nàng đặt chân Tạ gia!” Tạ Trung Thành tức giận suýt ngất: “Chuyện lớn như tại dám giấu ? Tại cái gì cũng hề ... Tại chuyện đến nông nỗi ! Cảnh Ngọc, Thế An, hai các ngươi mau , bây giờ, rốt cuộc mới thoát đây!”

 

Tạ Thế An phủ phục mặt đất.

 

Hắn vẫn luôn là kẻ thông minh, nhưng giờ đây cũng nghĩ bất cứ biện pháp nào.

 

Hắn dùng lời lẽ khéo léo thế nào mới thể thuyết phục Hoàng Thượng cho một hậu nhân tội thần như Quốc Tử Giám nữa.

 

“Phu, phu nhân...” Tạ Cảnh Ngọc về phía Vân Sơ: “Nàng sớm Hạ thị là Hà gia, nhưng nàng vẫn nguyện ý ở Tạ gia, nàng nhất định cách giải quyết chuyện ...”

 

Ánh mắt đều đổ dồn về phía Vân Sơ.

 

Vân Sơ lạnh lùng thẳng, ánh mắt lướt qua bài vị tổ tông Tạ gia, nàng chậm rãi lắc đầu: “Chuyện , khả năng giải quyết.”

 

Nàng xong thì xoay bước khỏi từ đường.

 

 

Loading...