Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 213

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:21:33
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Giang di nương cùng Nguyên thị vội vàng mở cửa phủ Tạ. Xe ngựa chậm rãi tiến về phía đại môn, nhưng đến cổng phủ thì thấy một đội quan binh đang bao vây cửa Tạ gia.

 

Vừa thấy quân sai, Tạ Trung Thành sợ tới mức tim đập loạn xạ, Tạ gia thật sự chịu nổi thêm bất kỳ sóng gió nào nữa.

 

Ông vội vàng xuống xe, chắp tay cung kính : “Không các vị đến Tạ phủ là chuyện gì?”

 

Vị quan dẫn đầu uy nghiêm quát lớn: “Tạ Cảnh Ngọc ở !”

 

Tạ Cảnh Ngọc đang trong xe, lời thì trái tim như ai đó bóp chặt, dự cảm bất hảo chợt lóe lên trong đầu. Hắn chỉ thể cứng còng tại chỗ.

 

Vị quan trông thấy , lạnh lùng : “Hiện quan viên tấu lên Đại Lý Tự, Hộ bộ Lang trung Tạ Cảnh Ngọc lợi dụng chức quan, tham ô kho bạc của Hộ bộ...”

 

Tạ Cảnh Ngọc cảm thấy một vị tanh ngọt nồng dâng lên cổ họng.

 

Một ngụm huyết trào khỏi yết hầu, phun thẳng lên xe ngựa.

 

“... Thánh thượng long nhan nổi giận, hạ lệnh triều đình điều tra bộ Hộ bộ... Trong lúc điều tra, Tạ Cảnh Ngọc rời khỏi Tạ phủ nửa bước. Đợi đến khi nhân chứng vật chứng đầy đủ sẽ lập tức xử lý!”

 

Quan gia xong thì thị vệ phía lập tức phong tỏa bộ cửa của Tạ phủ.

 

Tạ Cảnh Ngọc hai thị vệ áp giải Tạ gia.

 

“Ầm!” Cửa lớn Tạ phủ đóng sầm .

 

“Khinh quá đáng, thật là khinh quá đáng!” Tạ Trung Thành nổi giận mắng: “Đây là kẻ thấy Tạ gia gặp chuyện nên mới cố ý hãm hại Cảnh Ngọc tham ô! Những kẻ bỏ đá xuống giếng sẽ c.h.ế.t tử tế!”

 

Nguyên thị chỉ thể nghĩ tích cực: “Người trong sạch ắt minh oan. Chỉ cần Cảnh Ngọc chuyện như thì sẽ , thể ở trong nhà tĩnh dưỡng thể.”

 

Sắc mặt của Tạ Cảnh Ngọc vô cùng khó coi.

 

Tạ Trung Thành thử mở miệng: “Cảnh Ngọc, mau với vi phụ là ngươi tham ô bạc của Hộ bộ...”

 

ông nhận đáp án.

 

Tạ Trung Thành đột nhiên thấy tim trĩu xuống, trĩu sâu đến mức thấy đáy.

 

Ông chợt ha hả: “Ha ha ha, Tạ gia vất vả lắm mới tới kinh thành, thật vất vả mới chỗ trong triều, thật vất vả mới tới ngày hôm nay... Xong , xong thật ... Tạ Cảnh Ngọc, ngươi là tội nhân lớn nhất của Tạ gia! Ta cách dạy con, cũng là tội nhân, còn mặt mũi gì để gặp liệt tổ liệt tông Tạ gia...”

 

Tạ Cảnh Ngọc ngừng hộc máu, m.á.u thấm đầy môi.

 

Ta tham ô! Tuyệt đối !

 

Vốn dĩ sổ sách của Hộ bộ vấn đề!

 

Số bạc từ trời rơi xuống, cớ gì lấy?

 

Ta sai!

 

Ta tội nhân!

 

Ta !!

 

“Cảnh Ngọc, Cảnh Ngọc...” Nguyên thị luống cuống tay chân: “Giang di nương, ngươi mau cùng đỡ Cảnh Ngọc trong , , mau sắc thuốc, nhanh lên!”

 

“Không, cần , khụ khụ khụ khụ...” Tạ Cảnh Ngọc suy yếu : “Đi, đến Sanh Cư, tìm Vân Sơ, mau tìm, tìm Vân Sơ!”

 

Nguyên thị bồn chồn: “Con thành nông nỗi , mau nghỉ . Ta sẽ tìm Vân Sơ, cầu xin nàng...”

 

Tạ Cảnh Ngọc nâng phòng.

 

Nguyên thị thấy uống thuốc, ngủ say thì mới tới Sanh Cư.

 

Vân Sơ đang uống , muôn vàn ý niệm xẹt qua trong tâm trí nàng, tựa như phù vân thoáng qua.

 

Từ khi sống tới giờ còn tới nửa năm, Tạ gia đời phồn thịnh, bây giờ bại vong tại đây.

 

Tạ gia sụp đổ, là chủ mẫu Tạ gia, tất yếu sẽ liên lụy.

 

Ta là một dần dần ô uế, còn thanh danh gì đáng , nhưng cố kỵ danh dự của những nữ tử Vân gia khác.

 

Trong lòng nàng nghĩ thời cơ hòa ly thích hợp nhất.

 

[]

 

Trong lúc đang trầm ngâm, Thính Phong bẩm báo: “Phu nhân, Thái thái đến Sanh Cư.”

 

Nguyên thị Sanh Cư, thoáng chốc hoảng hốt.

 

Tạ gia đang lung lay sắp đổ mà Sanh Cư vẫn cứ an nhiên tĩnh hảo như , cứ như từng xảy chuyện gì.

 

Nha , bà tử tới lui tấp nập, bọn họ việc đấy, nhi tức của bà đang uống , mặt hề lộ bất kỳ cảm xúc nào.

 

“Sơ nhi.”

 

Nguyên thị phòng khách, thở dài.

 

“Năm đó tộc nhân Hà gia tham ô bạc nên đụng , khiến Hà gia rơi kết cục gì, cả kinh thành đều , cần nhiều.” Vân Sơ mở miệng: “Tạ Cảnh Ngọc gây chuyện tày đình như thế, chỉ giẫm đạp lên lương tâm của chính , mà còn xem nhẹ sinh mệnh bộ Tạ gia... Hắn hành sự như , lẽ nào còn mong Vân gia mặt khẩn cầu, thể ?”

 

Hai tay Nguyên thị lạnh lẽo.

 

Trước nay Sơ nhi luôn gọi Cảnh Ngọc là phu quân.

 

Lúc Cảnh Ngọc xảy chuyện, nàng gọi cả tên lẫn họ của phu quân, một chút tình ý.

 

“Cảnh Ngọc như cũng là vì nhà.” Nguyên thị ấp úng mở miệng: “Hắn cho thê tử danh dự, cho con cuộc sống cẩm y ngọc thực, …”

 

Vân Sơ nâng chung : “Việc thể nhúng tay. Thính Tuyết, mời Thái thái rời khỏi Sanh Cư.”

 

Nguyên thị còn kịp xong những lời trong lòng thì Thính Tuyết mời ngoài.

 

ngoài cửa Sanh Cư, ảnh của Vân Sơ ở phía xa, bỗng nhiên cảm thấy nhi tức thật xa lạ.

 

Vân Sơ căn bản chẳng bận tâm.

 

Nàng bảo Thính Tuyết cùng Thính Phong đến nhà kho kiểm kê, những thứ thuộc về nàng, tất thảy đều mang , sót một món.

 

Còn kho đồ của Lão Thái Thái tạm thời do nàng trông nom, những thứ đó nàng động . Thứ nhất là khinh thường, thứ hai là trong lòng thấy chán ghét. Nếu để cho Tạ gia, bọn họ tất sẽ dùng những món đó để hối lộ, mua chuộc đám thị vệ canh giữ ngoài cổng...

 

Vân Sơ im lặng một lúc mở miệng: “Thính Tuyết, ngươi hãy mời Giang di nương tới đây một chuyến.”

 

Thính Tuyết gật đầu, lập tức tìm Giang di nương.

 

Từ khi Tạ Cảnh Ngọc đổ bệnh, Giang di nương và Thính Vũ phiên hầu hạ, cả cũng tiều tụy hao gầy ít.

 

“Bái kiến phu nhân.”

 

Giang di nương cúi đầu hành lễ.

 

“Ngồi .” Vân Sơ thái độ ôn hòa, còn cho dâng .

 

Giang di nương Thái Thái tới, lòng thấp thỏm bất an, nay thấy phu nhân đối xử hòa nhã với như , nàng khỏi hoảng sợ.

 

“Nhàn tỷ nhi dạo ?” Vân Sơ hỏi.

 

“Nhàn tỷ nhi chăm chỉ sách, còn đang tập thêu thùa, nhưng từ khi đại nhân đổ bệnh, thể luôn coi sóc con bé, cũng rõ việc học tập của Nhàn tỷ nhi tiến triển thế nào.”

 

Vân Sơ gật đầu: “Nhàn tỷ nhi là hài tử ngoan hiền. Ở đây một ít đồ, ngươi hãy giữ lấy bảo quản cho con bé, coi như chuẩn hồi môn cho con bé .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-213.html.]

Giang di nương ngây ngẩn.

 

Khi đại tiểu thư xuất giá, dù là gả cho Vương gia nhưng phu nhân cũng chuẩn chút hồi môn nào.

 

Nhàn tỷ nhi của nàng mới bao lớn, còn tận mười mấy năm nữa mới đến ngày xuất giá, phu nhân chuẩn hồi môn sớm như thế ?

 

Thính Tuyết mang cái tráp lên, đây là một cái tráp lớn, lớn hơn tráp trang điểm bình thường nhiều. Thính Tuyết mở nắp, khi thấy đồ vật bên trong, Giang di nương tiếp tục ngây .

 

Nàng thấy những món trang sức quen mắt. Có một bộ trang sức vàng nạm ngọc mà đại nhân tặng cho Lão Thái Thái lúc thăng quan, một bộ Lão Thái Thái dùng khi mừng thọ, còn một mấy chiếc trâm, cài tóc, khuyên tai, vòng cổ, vòng tay... Tất cả đều là đồ Lão Thái Thái tích góp mấy năm nay, dẫu giá trị liên thành, ít nhất cũng đến ba ngàn, năm ngàn lượng bạc trắng. Đối với một di nương như nàng , mơ cũng với tới bạc lớn như .

 

Sao phu nhân đưa bộ những thứ cho Nhàn tỷ nhi của nàng ?

 

“Phu nhân, , ...”

 

Vân Sơ mở miệng: “Nếu ngươi nhận, trang sức cũng rơi tay đám thị vệ cai ngục thôi.”

 

 

Phạm Khắc Hiếu

Giang di nương run rẩy: “Phu nhân, thể hỏi một câu, vì ?”

 

Vân Sơ khẽ mỉm . Hỏi vì ư?

 

Là bởi vì đời , khi nàng sắp c.h.ế.t cũng chỉ Nhàn tỷ nhi lớn ôm lấy nàng, đ.á.n.h vỡ chén rượu độc.

 

Là Nhàn tỷ nhi khiến nàng hiểu nàng dạy dỗ sai cách, mà là một khốn nạn từ trong xương cốt, dù dạy dỗ thế nào thì cũng vẫn là những con quái vật ích kỷ m.á.u lạnh.

 

“Đừng để khác tới những thứ .” Vân Sơ nàng : “Giữ vững bản tâm, nuôi dạy Nhàn tỷ nhi cho .”

 

Giang di nương chút run rẩy: “Phu nhân, rời khỏi Tạ gia ?”

 

Vân Sơ trả lời, nhưng đáp án rõ ràng.

 

Giang di nương ôm tráp rời khỏi Sanh Cư, trở viện tử của . Nàng gọi Tạ Nhàn tới, mở chiếc tráp , nhẹ giọng : “Đây là của hồi môn phu nhân chuẩn cho con. Dù Tạ gia xảy chuyện gì, dù phụ con rơi cảnh nào, phu nhân chuẩn những thứ cho con, tương lai con sẽ đến nỗi thiệt thòi.”

 

Tạ Nhàn nửa hiểu nửa : “Mẫu thương con, con nhớ kỹ.”

 

“Đây là bí mật giữa hai con , con tuyệt đối tiết lộ với bất kỳ ai.” Giang di nương ôm nữ nhi: “Con nhớ cho kỹ, tới thì cũng khắc ghi ân tình của phu nhân. Nếu con khả năng, nếu phu nhân cần con hỗ trợ, con nhất định tận sức tận lực giúp đỡ.”

 

Tạ Nhàn dùng sức gật đầu.

 

Vân Sơ bảo Thu Đồng ngoài hỏi thăm một chút tin tức.

 

Thu Đồng võ công, thị vệ canh giữ Tạ phủ đều là hạng tiểu , nàng chẳng tốn bao nhiêu sức rời khỏi Tạ phủ, một vòng phố về bẩm báo với Vân Sơ.

 

“Phu nhân, hiện tại các quán xá phố đều đang đàm tiếu chuyện của Tạ gia, Tạ gia cưới hậu nhân tội thần, Tạ đại thiếu gia khi quân phạm thượng, Tạ đại nhân ăn hối lộ trái pháp luật. Người đều đang chờ xem trò vui của Tạ gia.”

 

Vân Sơ nhướng mắt: “Vậy bàn tán về chủ mẫu Tạ gia thế nào?”

 

“Đều chủ mẫu Tạ gia đáng thương, Tạ gia lừa dối quá t.h.ả.m hại.” Thu Đồng khéo léo lựa lời tâu: “Tất cả đều đang thảo luận xem Vân gia mượn dịp để hòa ly với Tạ gia .”

 

Thính Phong gật đầu: “Phu nhân, mau chóng hòa ly , ở Tạ gia thật xui xẻo.”

 

Thính Tuyết cũng hùa theo: “Người Tạ gia lòng lang sói, ăn hối lộ trái pháp luật, khi quân phạm thượng, phu nhân hòa ly cũng là thuận theo lẽ trời.”

 

Vân Sơ lắc lắc đầu.

 

Hiện tại đều nàng đáng thương, nhưng nếu nàng lựa lúc để hòa ly thật, Tạ gia sẽ trở thành bên yếu thế trong mắt , còn Vân gia thành kẻ bỏ đá xuống giếng.

 

Cách của dân chúng cứ như cỏ đầu tường, gió thổi qua là đổi hướng.

 

Nàng mở miệng: “Còn đến lúc.”

 

Tòa viện tử của nàng còn cần tu sửa, ở thêm một thời gian cũng .

 

Quan trọng nhất là nàng còn tiễn Tạ Cảnh Ngọc lên đoạn đường cuối cùng...

 

Chạng vạng, hạ nhân bưng đồ ăn lên. Mặc dù Tạ gia tiêu điều nhưng Vân Sơ vẫn cứ cung phụng đầy đủ như .

 

Nàng dùng xong bữa cơm xong thì bảo hầu hạ tắm gội, khoác lên kiện sa y mỏng, tựa giường yên tĩnh sách.

 

Nàng chợt thấy tiếng động, bèn cất lời: “Thu Đồng, ngươi ngoài xem thử chuyện gì.”

 

[]

 

Nàng e rằng đám thủ vệ bên ngoài lợi dụng đêm khuya mà lẻn Tạ gia, chuyện đê tiện.

 

Thu Đồng rời , Vân Sơ thấy tiếng động vang lên sát bên cửa sổ.

 

Nàng lập tức dậy, vội vàng khoác áo choàng, tay rút đoản kiếm giấu gối đầu.

 

Loạt động tác dứt, thấy một ảnh cao lớn nhảy thẳng từ cửa sổ...

 

Vân Sơ kinh ngạc mắt.

 

Kẻ đó chính là Tuyên Võ hầu Tần Minh Hằng, vốn phán lưu đày.

 

Chính vì phong thư năm xưa của nàng mà Tần Minh Hằng kéo vụ án dâm loạn cung đình của Lưu Phò mã. Lạc thị còn gõ Đăng Văn Cổ, khiến phủ Tuyên Võ hầu cứ thế sụp đổ, Tần Minh Hằng cuối cùng phán lưu đày ba ngàn dặm... Theo lẽ thường, đang đường đày, cớ xuất hiện tại Tạ gia.

 

“Nhìn thấy , ngươi bất ngờ đúng ?”

 

Tần Minh Hằng tháo áo choàng đen, bước tới mặt Vân Sơ.

 

Vân Sơ thấy rõ mặt chi chít vết roi, vết cũ lành hằn thêm vết mới. Trên cổ cũng đầy thương tích, đoán chừng đều còn chỗ nào lành lặn.

 

“Đương nhiên là ngoài ý .” Nàng như : “Tuyên Võ hầu vốn phán lưu đày, nay tự bỏ trốn. Ngươi nghĩ thứ đang chờ đợi ngươi sẽ là gì?”

 

Tần Minh Hằng nàng chằm chằm: “Ta rơi kết cục thê t.h.ả.m , liệu là do ngươi một tay bày mưu tính kế?”

 

“Ngươi khinh nhờn , nh.ụ.c m.ạ , còn mong thây rút lui ?” Vân Sơ lạnh lùng đáp: “Lúc ngươi những chuyện dơ bẩn đó, ngươi đáng lẽ nên cầu khấn rằng cả đời gì. Nay , ngươi nghĩ sẽ xem như từng xảy chuyện gì ?”

 

Nếu vì Tần Minh Hằng, chí ít nàng thể kết hợp với trượng phu mà m.a.n.g t.h.a.i hài tử. Không vì trong lòng nàng Tạ Cảnh Ngọc, nhưng nếu hài tử mang huyết mạch Tạ gia, Tạ Cảnh Ngọc sẽ đến mức phát điên mà vứt bỏ hài tử còn thoi thóp, và đứa bé giờ thể an nghỉ...

 

Tần Minh Hằng thoáng thấy may mắn vì hài tử c.h.ế.t tay , nếu , nàng khiến cả phủ Tuyên Võ hầu sụp đổ nhanh chóng đến thế.

 

Sự trả thù sẽ giống như Tạ gia, phá vỡ từng chút một, cửa nát nhà tan, dày vò chậm rãi, dầu hết đèn tắt, chịu hết khổ sở nhân gian...

 

“Ngươi quả thực quá nhẫn tâm!”

 

Tần Minh Hằng nghiến răng, vết thương mặt càng thêm phần dữ tợn.

 

“Ngươi yêu ngươi nhiều đến nhường nào ? Năm mười tuổi, đầu tiên gặp ngươi ở Vân gia, dung mạo của ngươi mê hoặc.” Hắn gằn từng chữ một: “Từ khoảnh khắc đó, trong lòng nhen nhóm một giấc mộng, là giấc mộng về ngươi. Ta chờ trưởng thành, chờ ngươi lớn khôn, để thể đến Vân gia xin cưới ngươi. mẫu ngươi từ chối, ngươi lúc đau đớn và khổ sở đến mức nào ?”

 

“Ngươi , lúc Hoàng Thượng ban hôn với Lạc thị, từng nghĩ đến việc dùng tước vị để kháng chỉ ? sợ rằng, khi còn là Hầu gia, sẽ càng khó gặp ngươi... Ta hiểu, nên tâm tư xa đó với ngươi. ngươi nào , ngươi chiếm trọn bao mộng ước thời niên thiếu của , thể cam tâm ngươi gả cho kẻ khác...”

 

“Ta yêu ngươi sâu đậm như , cớ ngươi thể đối xử với như thế... Ta trao cho ngươi tình yêu, nhưng ngươi chỉ dành cho sự căm hận cùng cực...”

 

“Vì , tại như !”

 

Tần Minh Hằng như phát điên, chống tay lên mặt bàn, nước mắt trào , lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.

 

Vân Sơ lộ bất kỳ cảm xúc nào, kiên nhẫn lắng xong, nàng mới bật cất lời: “Dùng danh nghĩa tình yêu để hủy hoại cả đời khác, đó là cái gọi là tình yêu của ngươi ?”

 

, đây chính là tình yêu của ! Dơ bẩn, xa, thể công khai, chính là như thế!” Tần Minh Hằng quát lớn: “ Vân Sơ ngươi , nam nhân động phòng với ngươi đêm tân hôn, ! Nếu , ngươi còn cảm thấy hủy hoại cả đời ngươi !”

 

“Ngươi gì?”

 

Cuối cùng sắc mặt Vân Sơ cũng đổi, ánh mắt nàng lập tức trở nên sắc bén như lưỡi dao.

 

Tần Minh Hằng lớn vang vọng: “Ta , nam nhân động phòng với ngươi vốn ! Ta gì cả, dựa chịu đựng sự căm ghét và trả thù của ngươi? Dựa cái gì chứ!”

 

 

Loading...