Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 215
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:21:34
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đồng tử Vân Sơ co rút kịch liệt, nàng lập tức vươn tay bắt lấy cổ áo : “Không ngươi, thì là ai?”
“Ta còn gì mất tất cả, Vân Sơ, ngươi nợ một cái mạng!”
Tần Minh Hằng đột nhiên đè chặt bả vai nàng, kéo bung cổ áo, hung hăng đè nàng xuống mặt bàn.
“Ta gặp báo ứng , cớ gì chuyện vốn dĩ nên ! Ta thành nông nỗi , cũng chẳng sợ mất thứ gì nữa!”
Khi môi cách cổ Vân Sơ chỉ còn nửa tấc, bả vai chợt cảm nhận một trận đau nhức thấu xương.
Vân Sơ nắm chặt đoản kiếm trong tay, hung hăng đ.â.m phập vai của Tần Minh Hằng.
Vân Sơ rút đoản kiếm mà còn xoáy sâu thêm .
Tần Minh Hằng đau đến mức ngũ quan vặn vẹo, gương mặt trở nên méo mó.
“Ngươi dám chắc bản sợ mất thứ gì ?” Vân Sơ bật khẽ: “Ngoại thất tên Sơ Nương của ngươi, ả bỏ trốn và tự phá bỏ hài tử khi ngươi gặp biến cố... Huyết mạch duy nhất còn sót của Tần gia giờ đây, chính là đích tử do Lạc thị sinh mà thôi.”
Tần Minh Hằng ôm lấy vai , khó tin mở miệng: “Ngươi lấy tính mạng của một hài tử để uy h.i.ế.p ?”
“Con trai ngươi là cốt nhục, lẽ nào đôi song thai c.h.ế.t yểu của ?” Vân Sơ chằm chằm: “Ngươi từng , tận mắt thấy Tạ Cảnh Ngọc vứt bỏ hài tử khi chúng còn ấm... Ngươi thể nhẫn tâm hai hài nhi vô tội c.h.ế.t , cớ gì thể dùng tính mạng của hậu duệ Tần gia để đổi lấy lời ? Tần Minh Hằng, chỉ cho ngươi cơ hội duy nhất . Nếu ngươi thổ lộ sự thật, con trai ngươi sẽ sống. Nếu ngươi dối dù chỉ một lời, Tần gia ngươi sẽ đoạn tuyệt hương hỏa!”
Tần Minh Hằng thấy rõ sự tàn nhẫn và lạnh lẽo nơi đáy mắt nàng.
Khi đầu gặp gỡ, nụ của nàng rạng rỡ xiết bao, đôi mắt long lanh chứa đầy sự đơn thuần vướng bụi trần.
Hắn rõ nàng vốn là nữ tử thiện lương ấm áp.
Cớ gì nàng trở nên lạnh lẽo vô tình đến nhường ...
“Được... sẽ .” Tần Minh Hằng khép hờ mắt, giọng khản đặc thốt lên đầy gian nan: “Trước đêm đại hôn của ngươi, chủ động tìm Tạ Cảnh Ngọc và đạt thỏa thuận với . Ta đưa thần d.ư.ợ.c tổ truyền cùng với t.h.u.ố.c mê. Hắn bỏ t.h.u.ố.c mê rượu giao bôi của ngươi. Ngươi uống xong liền , và ngay lúc , cũng mặt trong hỉ phòng của ngươi.”
“Tạ Cảnh Ngọc ở Tạ gia cùng ngươi động phòng, nhưng cùng ngươi chuyện ân ái trong phòng một nam nhân khác. Thế nên đưa ngươi về phủ Tuyên Võ hầu. Ta đặt ngươi lên giường của . Khoảnh khắc , nàng thấu lòng mừng rỡ bao? Cuối cùng, thành ước mộng thời niên thiếu, cuối cùng, nàng…”
“Ta sai nha tháo trang sức, cởi bỏ y phục, tắm gội sạch sẽ cho nàng, bộ xiêm y tỉ mỉ chuẩn …”
Vân Sơ siết chặt bàn tay ngọc.
Nàng hề những chi tiết , song nàng cũng hiểu cất giấu bí mật nhiều năm, cần giãi bày. Nàng thấy bóng nha lấp ló ngoài cửa, cánh cửa hé một khe nhỏ, nàng liền hiệu cho nha cần tiến .
“Ta yêu nàng sâu đậm như , đương nhiên bản thật mỹ khi cùng nàng thành chuyện đại sự, do đó tẩy trần.”
“Giờ ngẫm , điều khiến hối hận nhất chính là dùng nước quá lâu. Chờ trở thì thấy nàng nữa.”
“Ha ha ha, tốn hết tâm tư đưa nàng về phủ, cuối cùng kẻ khác đoạt mất!”
Tần Minh Hằng tức giận đến cực độ.
Hắn hối hận khôn nguôi, trả giá nhiều như mà chỉ nhận sự căm ghét và trả thù của Vân Sơ!
Khi Vân Sơ và Tần Minh Hằng đang trò chuyện thì một đội quân lính triều đình đột nhiên xông thẳng . Thu Đồng cố gắng ngăn cản nhưng đối phương quá đông, nàng căn bản thể chống đỡ nổi.
“Tần Minh Hằng, quả nhiên ngươi ẩn tại đây. Mau giơ tay chịu trói!”
Hai quan binh tiến lên, mỗi một bên áp chế .
Vân Sơ dùng hết sức rút đoản kiếm khỏi vai Tần Minh Hằng, m.á.u tươi từ đó tuôn trào như suối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-215.html.]
“Tạ phu nhân, quấy rầy.”
Hai quan binh một cách khiêm tốn, đó áp giải Tần Minh Hằng rời .
Vân Sơ tại chỗ, c.ắ.n chặt môi.
Nàng cảm nhận rõ sự phẫn uất của Tần Minh Hằng, hối hận vì tối hôm kịp động phòng cùng nàng.
Hắn thật, đêm đó đích thực kẻ thứ ba.
Kẻ nào thể cướp nàng khỏi tay Tuyên Võ hầu, còn khiến Tuyên Võ hầu kiêng dè, rốt cuộc là ai?
Trong đầu Vân Sơ hiện lên vô nhân vật nhưng thể xác định.
Tần Minh Hằng đào tẩu đường đày ải, phạm tử tội, e rằng đêm nay sẽ xử tử.
Nếu Tần Minh Hằng c.h.ế.t , nàng sẽ vĩnh viễn thể nào sự thật của đêm tân hôn nữa.
Kiếp nàng sống quá mơ hồ, kiếp nàng sống thật minh bạch, rõ ràng.
Vân Sơ khoác một chiếc áo choàng màu sẫm, cất bước rời . Thu Đồng vội vàng đuổi theo: “Phu nhân định ? Ngoài cửa đều là quân lính, thể bằng cửa chính.”
Phạm Khắc Hiếu
Vân Sơ đang định đáp lời thì thấy một đang tán đại thụ trong sân.
Cây mọc sát tường viện, xung quanh đầy cỏ dại, đèn, quả thực khó mà rõ đang an tọa là ai.
Nàng tiến lên hai bước, lúc mới nhận , đó chính là Tạ Cảnh Ngọc.
Nàng trầm giọng: “Sao ngươi ở đây?”
Tạ Cảnh Ngọc vẫn trong bóng tối, ngẩng đầu, vẻ mặt âm u, phát âm thanh khản đặc: “Ta đến từ sớm... Lúc quan binh tới Tạ phủ điều tra thì đến. Ta lo lắng tội phạm đào tẩu chạy đến Sanh Cư, lo lắng nàng sẽ thương…”
Tứ chi của giờ chỉ còn đùi là miễn cưỡng thể dùng sức. Đường đến đây xa, nhưng đối với mà vô cùng gian nan, chật vật.
Bên ngoài nhiều quan binh đang truy lùng tội phạm đào tẩu. Sau khi đào phạm là Tuyên Võ hầu Tần Minh Hằng thì lập tức đến đây. Hắn hiểu rõ tâm tư của Tần Minh Hằng, sợ nàng gặp chuyện may...
lúc tới, tin nàng đang trò chuyện cùng Tần Minh Hằng.
Tạ Cảnh Ngọc Vân Sơ: “Nàng chuyện từ khi nào?”
Vân Sơ khẽ phất tay áo.
Thu Đồng cùng Thính Tuyết đưa tất cả hạ nhân lui . Cả Sanh Cư rộng lớn, chỉ còn hai bọn họ.
Đã là mùa thu, dù ban ngày oi bức đến mấy thì ban đêm gió thổi cũng se se lạnh.
Vân Sơ khẽ nhếch khóe môi: “Ngươi hỏi chuyện gì? Chuyện đêm đại hôn tráo đổi, chuyện hai hài tử ngươi vứt bỏ, là hai hài tử vẫn còn thoi thóp khi ngươi vứt bỏ?”
Tạ Cảnh Ngọc cảm thấy nội tâm chấn động dữ dội, tựa như thứ gì đó vỡ tan.
Hóa , nàng sớm tất cả chuyện...
Tất cả những chuyện xảy trong suốt thời gian qua lượt ùa về trong tâm trí.
Hắn khàn giọng mở lời: “Chuyện Hà gia phơi bày ánh sáng cũng là do ngươi bày mưu tính kế, ? Ngươi lên kế hoạch từ lâu lắm ?”
“Không chỉ là một việc đó.” Nụ của Vân Sơ càng lúc càng lạnh lẽo: “Tạ gia các ngươi đến bước đường cùng , thể bất cứ chuyện gì cũng góp phần thúc đẩy. Chuyện của Tạ Thế Duy, cái c.h.ế.t của Hạ thị và lão thái thái, Tạ Thế An bắt giam, ngay cả cái c.h.ế.t của ngươi, Tạ Cảnh Ngọc, đều liên quan tới .”