Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 216
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:21:35
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên trừng to mắt: “Ngươi ý gì?”
“Ý là sinh mạng của ngươi kéo dài bao lâu nữa.” Vân Sơ rực rỡ, nhưng nụ lạnh lẽo thấu xương: “Chẳng lẽ ngươi cảm giác tàn của đang dần dần lụi bại ?”
“Là ngươi, là ngươi mượn danh nghĩa tịnh dưỡng thể mà âm thầm hạ độc !” Tạ Cảnh Ngọc thể nào tin : “Ngươi... ngươi dám như ? Ngươi là độc phụ tâm địa rắn rết!”
“Ta thừa nhận là độc phụ, ngươi dám thừa nhận ngươi là ngụy quân tử, là tiểu nhân đê tiện ?” Vân Sơ rút đoản kiếm, kề lưỡi kiếm sắc lạnh cổ : “Chính ngươi hại c.h.ế.t hài tử của , ngươi đền mạng!”
Cảm giác áp bức lạnh lẽo lập tức bao trùm Tạ Cảnh Ngọc.
Thân thể lảo đảo, ngã khỏi bồn hoa, chật vật quỳ rạp nền đất lạnh lẽo.
“Vân Sơ, nàng phát điên , thật sự phát điên ! Nàng đang gì ? Nàng đang mưu sát trượng phu của !” Tạ Cảnh Ngọc nghẹn ngào gào lên. “Nàng hạ loại độc gì? Mau giao t.h.u.ố.c giải đây! Ta thể xem như chuyện từng xảy !”
“ , điên !” Giọng Vân Sơ sắc lạnh. “Kể từ khoảnh khắc hai hài tử của c.h.ế.t non, mà là chính ngươi hãm hại, thì hóa điên .”
“Ngươi dựa mà vẫn thể vẻ vang tồn tại, trong khi đôi nhi nữ của mồ yên mả ?”
“Ngươi dựa mà hài tử của lượt khôn lớn, thành nhân, còn cốt nhục của c.h.ế.t oan uổng trong đêm đông lạnh lẽo ?”
“Rõ ràng chúng thể sống sót, rõ ràng thể tận hưởng vẻ tươi của thế gian, mà chỉ vì tư tâm ích kỷ của ngươi, chúng mất sinh mệnh quý giá!”
“Tạ Cảnh Ngọc! Đây là mưu sát trượng phu, mà là huyết nợ dùng m.á.u để trả! Ngươi nhất định đền mạng!”
Đoản kiếm sắc lạnh chợt tuốt khỏi vỏ, lưỡi kiếm áp ngay cổ Tạ Cảnh Ngọc.
Tạ Cảnh Ngọc cảm nhận sát ý đậm đặc tỏa từ Vân Sơ. Nàng quả thực lấy mạng !
còn thể c.h.ế.t! An ca nhi vẫn còn đang giam cầm chờ cứu thoát, Tạ gia còn dựa để vực dậy, quật khởi... Nếu c.h.ế.t, Tạ gia cũng sẽ kết thúc.
“Phu nhân, Sơ nhi! Chuyện hề tệ như nàng nghĩ!” Tạ Cảnh Ngọc nuốt khan một ngụm khí lạnh toát. “Ngày nàng sinh khó, khi hạ nhân bế hài tử đến, chúng quả thực vẫn còn thở, nhưng vô cùng yếu ớt... Ta chỉ còn cách ôm chúng tìm Tuyên Võ hầu, bởi rõ đó là cốt nhục của . Hắn nhất định sẽ mời Ngự y trong cung đến chữa trị cho chúng... Ta từng ý định vứt bỏ hài tử, đặt chúng cửa Hầu phủ chỉ vì cầu cho bọn chúng một đường sống mà thôi.”
Vân Sơ khựng , kiếm cũng chùng xuống một chút: “Ngươi ... hài tử ngươi bỏ ở Hầu phủ?”
Tạ Cảnh Ngọc gật đầu lia lịa: “Hắn đe dọa dùng lời dụ dỗ, nào cách nào giao nàng ? Đứng cường quyền của Tuyên Võ hầu, thể lựa chọn thứ hai... Sơ nhi, thừa nhận là ngụy quân tử, nhưng tuyệt đối từng nghĩ đến việc hại mạng . Khi hài tử còn sống, tận tay giao cho Tuyên Võ hầu... Bọn trẻ mất mạng là do Tuyên Võ hầu một tay gây , liên quan gì đến !”
“Câm miệng!”
Vân Sơ thêm bất kỳ lời giảo biện nào từ . Nàng lạnh lùng buông lời: “Ngươi nhiều như , chẳng qua là vì giữ mạng sống. Ngươi hãy quỳ xuống, thành tâm sám hối và tạ tội với đôi nhi nữ của ! Chỉ cần ngươi thực lòng hối cải, sẽ buông tha cho ngươi một con đường.”
Tạ Cảnh Ngọc siết chặt bùn đất bàn tay. Dưới gối nam nhi là hoàng kim, chỉ thể quỳ lạy trời đất, quỳ tổ tiên, mà nữ nhân quỳ xuống tạ tội với hai hài nhi khuất! giờ phút , còn thể gì khác? Phải bảo tính mạng , đó mới tính đến chuyện phục thù.
Tạ Cảnh Ngọc mượn lực từ đầu gối, quỳ thụp xuống đất, gian nan mở lời: “Hài nhi, năm đó là sai lầm của , nên ôm hai con , nên đưa các con đến Hầu phủ Tuyên Võ... Các con thể sống sót đều là tội do gây , nguyện dùng hai mươi năm tuổi thọ để cầu xin sự tha thứ cho tội nghiệt ...”
Hắn đang thốt lời sám hối thì thấy Vân Sơ rút một bình sứ nhỏ từ trong tay áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-216.html.]
Tạ Cảnh Ngọc dán chặt ánh mắt bình sứ , vội vàng van nài: “Phu nhân! Là nhất thời quỷ ám nên mới hại c.h.ế.t hai hài nhi vô tội, bản khó lòng chuộc hết tội nghiệt... Hiện tại Tạ gia lâm cảnh , cũng coi như gặp báo ứng. Nếu trời cao thể ban cho thêm một cơ hội, chắc chắn sẽ bao giờ những chuyện như nữa. Ta sai, thực sự sai ..."
[]
Vân Sơ khẽ nhắm mắt.
Tạ Cảnh Ngọc thừa nhận tội , Tạ gia cũng gặp quả báo, nhưng vì trong lòng nàng hề chút đắc ý nào? Nàng chỉ ước vọng thời gian thể ngược về đêm tuyết lạnh lẽo bốn năm về , để nàng thể bất chấp tất cả mà bảo vệ hài tử của ...
Hai hàng lệ nóng hổi trượt dài má Vân Sơ. Nàng chỉ cho phép bản yếu lòng một chốc lát, ngay lập tức lau khô nước mắt, đưa bình sứ trong tay về phía Tạ Cảnh Ngọc.
Hắn nâng tay đón lấy "thuốc giải", nhưng Vân Sơ thu tay về. Nàng lấy một tờ giấy từ trong ống tay áo, đưa qua: “Viết tên ngươi , ấn dấu tay xong xuôi, thì ân oán giữa và ngươi xem như triệt tiêu.”
Tạ Cảnh Ngọc cố gắng dùng tay và miệng c.ắ.n mở tờ giấy . Khi thấy ba chữ rành rành đó, sắc mặt lập tức biến đổi.
Phạm Khắc Hiếu
“Thư Hòa Ly?” Hắn kinh ngạc thốt lên: “Phu nhân, nàng đoạn tuyệt phu thê với ?”
“Sao cơ, Tạ Cảnh Ngọc? Ngươi còn cảm thấy chúng thể tiếp tục chung sống ư?” Vân Sơ lạnh lùng. “Ngươi sợ sẽ hạ độc ngươi nữa ?”
Tạ Cảnh Ngọc c.ắ.n chặt đôi môi khô nẻ. Tuy khiếp sợ khi bầu bạn với một độc phụ như nàng, nhưng càng sợ Tạ gia mất một thông gia hiển hách như Vân gia. Hắn hiểu rõ bản và Vân Sơ đến bước đường , thể nào tiếp tục duyên phu thê nữa. Song, bảo cam tâm buông tay Vân Sơ ? Hắn chịu ! Mấy năm gần đây, Tạ gia đang đà thăng tiến, dần dần vững gót chân tại kinh thành, nhưng tất cả công sức đều chính nữ nhân phá hủy...
Sau khi khôi phục, chuyện thứ nhất là cứu An ca nhi khỏi nhà lao; chuyện thứ hai là rửa sạch ô danh của bản ; chuyện thứ ba là vực dậy Tạ gia. Và cuối cùng... nhất định bắt Vân Sơ trả giá thật đắt! Hắn thừa nhận bản từng động lòng với Vân Sơ, nhưng một chút tình cảm hời hợt sánh với vinh quang và vận mệnh của cả gia tộc?
“Bút ?” Tạ Cảnh Ngọc vươn tay.
Vân Sơ đặt cây bút lông chuẩn sẵn tay .
Hắn ba chữ 'Tạ Cảnh Ngọc' ở góc cuối tờ giấy, đó c.ắ.n rách ngón cái, ấn dấu tay của xuống.
Vân Sơ thu Thư Hòa Ly, xem xét kỹ lưỡng một lượt gấp cẩn thận cất trong tay áo. Đến lúc , nàng mới chậm rãi đưa bình sứ qua.
Tạ Cảnh Ngọc dùng hàm răng c.ắ.n mở nút bình. Hắn ngửi thấy một mùi hương cay nồng sộc thẳng mũi, bỗng khựng một thoáng, ngửa cổ uống cạn chất lỏng bên trong. Vừa mới dứt ngụm, thấy ánh mắt đầy vẻ giễu cợt của Vân Sơ.
Vốn tự cho là thông minh, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Vân Sơ, lập tức cảm thấy điều chẳng lành. Hắn vội chọc ngón tay cổ họng, nhưng thứ chất lỏng trôi tuột xuống từ lâu, dẫu cố nôn khan cũng thổ nữa.
Hắn điên cuồng rít gào: “Vân Sơ! Ngươi cho uống thứ quái quỷ gì!”
“Ngươi cứ yên lòng, đó độc dược.” Vân Sơ ung dung nhặt bình sứ lên, cất giọng lãnh đạm: “Thứ chỉ là hỗn hợp tinh chế từ mười tám loại rượu mạnh, mùi vị ngon ?”
Đôi đồng tử của Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên trợn to.
Y nhân từng khám bệnh cho dặn, với căn bệnh , tuyệt đối kiêng khem tử sắc. Từng ngoài giao tế, chỉ nhấp nửa chén rượu gạo liệt giường suốt bảy ngày.
Mười tám loại liệt tửu tuy độc dược, nhưng đủ để kích phát kịch độc trong , đoạt lấy mạng sống của .
Quả nhiên, ruột gan bắt đầu quặn thắt kịch liệt, như ngàn vạn lưỡi d.a.o giày xéo. Cơn đau thấu xương khiến lăn lộn điên cuồng nền đất...