Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 217
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:21:36
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vân Sơ! Đồ độc phụ!”
“Ta thuận theo yêu cầu của ngươi, tại ngươi vẫn chịu buông tha cho !”
“Thuốc giải! Mau đưa t.h.u.ố.c giải cho !”
Tạ Cảnh Ngọc điên loạn vùng vẫy, rít gào ngừng.
Nàng bảo quỳ xuống sám hối, quỳ!
Nàng bắt thư hòa ly, !
Hắn sai, tỏ lòng hối cải, tại nàng vẫn đối xử với tàn nhẫn đến thế!
Hắn mới chỉ hai mươi tám tuổi, còn bao nhiêu hoài bão thực hiện. Sao thể c.h.ế.t một cách uất ức như !
“Vân Sơ, sai , thật sự sai , cầu xin ngươi cứu .”
“Ta thật lòng hối hận, nên vứt bỏ cốt nhục của ngươi. Nàng tha thứ cho , Vân Sơ!”
“Vân Sơ, cứu , cầu xin ngươi hãy cứu mạng ...”
Vân Sơ vẫn chắp tay bên cạnh, im lặng vật lộn, từ cuồng kịch liệt cho đến khi thoi thóp, run rẩy bệt đất, dần dần bất động.
Nàng từ tốn xổm xuống, thẳng đôi mắt đang trợn trừng của . Nàng thấy rõ sự hận thù và nỗi cam tâm mãnh liệt đang ngưng đọng trong tròng mắt .
Từ đầu đến cuối, nàng từng ý định giữ cái mạng ti tiện của Tạ Cảnh Ngọc.
Chỉ là, khi rõ hài tử của nàng c.h.ế.t oan uổng tay , nàng mới quyết định đích tiễn xuống suối vàng.
Giờ phút tắt thở, mối thâm cừu đại hận giữa hai mới xem như kết thúc.
Vân Sơ đưa tay khẽ vuốt xuống, khép đôi đồng tử còn vương vẻ hận thù của .
“Tạ Cảnh Ngọc, mong rằng kiếp ngươi sẽ sống một đời đường đường chính chính. Ngươi hãy an giấc ngàn thu.”
Mí mắt Tạ Cảnh Ngọc khép .
Thân xác lạnh ngắt đất, nhưng trong tia ý niệm cuối cùng còn sót , dường như thấy một bức họa thịnh thế huy hoàng.
Trong đó, là Hộ bộ Tam phẩm đại quan, An ca nhi mười năm thi cử đỗ Tam Nguyên, trở thành Phó Nội các thủ phụ; Phinh tỷ nhi chẳng hiểu vì lẽ gì Hoàng thượng sủng ái phong sủng phi; ngay cả đứa con hoang đường là Duy ca nhi cũng trở thành Tam phẩm tướng quân, thống lĩnh hàng vạn binh mã... Tạ gia từ đó trở thành thế gia vọng tộc trứ danh kinh thành, gia tộc mà đều bám víu, vây quanh...
Bức họa và rực rỡ đến nhường nào, tương lai lý tưởng đến , tiếc , vĩnh viễn thể chạm tới nữa.
Khi ảo cảnh thịnh thế tan biến, Tạ Cảnh Ngọc cũng trút thở cuối cùng.
“Người .”
Vân Sơ cất tiếng gọi khẽ. Thu Đồng và Thính Tuyết vẫn luôn túc trực bên ngoài lập tức bước , còn Thính Phong thì tiếp tục ở canh gác.
Nhìn thấy Tạ Cảnh Ngọc im lìm đất, hai hầu cận đều hề tỏ kinh ngạc. Bọn họ rõ ngày sớm muộn gì cũng tới, chỉ là phần sớm hơn so với dự liệu.
Chẳng cần Vân Sơ sai bảo, hai rõ bắt tay việc gì.
Một khắc , Thính Phong giả vờ kinh hoảng thất thố, vội vã chạy tìm Tạ gia.
Lúc , những chủ tử còn của Tạ gia đang tụ họp tại viện của Nguyên thị và Tạ Trung Thành. Hai họ ở chủ vị, còn các vị di nương thì theo thứ tự mà an tọa.
“Ta triệu tập các ngươi đến đây là để cùng tìm đối sách.” Tạ Trung Thành cất lời, giọng đầy vẻ lo lắng: “Tạ gia lúc đang giam lỏng, thực sự vô cùng động, nhiều chuyện lớn nhỏ thể giải quyết. Thứ nhất là việc của An ca nhi, thứ hai là việc của Cảnh Ngọc, cả hai đều cần đến tiền bạc để xử lý. Chúng thể chờ đến khi chuyện mới động thủ, các ngươi thấy đúng ?”
Các vị di nương nhao nhao gật đầu tán thành.
Phạm Khắc Hiếu
Tuy bọn họ mấy quan tâm đến chuyện của Tạ Thế An, nhưng Tạ Cảnh Ngọc gặp chuyện ảnh hưởng trực tiếp đến sinh mệnh của bọn họ. Bọn họ tuyệt đối thể khoanh tay .
“Muốn khỏi phủ cần ngân lượng, thuê việc cũng cần ngân lượng, tính toán sơ bộ thì ít nhất cũng tốn mười ngàn lượng.” Tạ Trung Thành thở dài não nề: “Hiện giờ trong tay vợ chồng chỉ bốn năm ngàn lượng, cần các ngươi mỗi đóng góp thêm ngàn lượng bạc...”
Đào di nương trừng to mắt kinh hãi: “Thiếp chỉ là di nương thấp kém, gì nhiều bạc đến thế?”
Giang di nương siết chặt chiếc khăn tay trong lòng bàn tay: “Lão gia, chỉ hơn một trăm lượng bạc lẻ, nguyện ý dâng nộp tất cả.”
Nguyên thị mặt mày ủ rũ: “Hơn một trăm lượng bạc thì đủ để mua chuộc đám thị vệ canh giữ cửa phủ chứ. Các ngươi mau mang hết trang sức quý giá thường ngày đây . Tạ gia chúng đồng lòng vượt qua cửa ải hung hiểm .”
Thính Vũ e dè mở lời: “Vì tìm Đại phu nhân để cầu xin giúp đỡ?”
Nguyên thị nhất thời trầm mặc.
Sao bà nghĩ đến việc tìm Vân Sơ chứ, nhưng nàng cự tuyệt thẳng thừng, bà còn thể gì hơn...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-217.html.]
Bà cũng thể cưỡng ép Vân Sơ đem của hồi môn chi trả. Nếu chuyện truyền ngoài, Tạ gia còn mặt mũi nào mà thiên hạ?
Hơn nữa, tuy là chồng, bà chút sợ hãi Vân Sơ. Chỉ cần Vân Sơ trưng vẻ mặt lạnh lùng , bà liền chẳng dám cất lời thêm.
“Đương nhiên sẽ tìm Sơ nhi.” Tạ Trung Thành lạnh lùng khẳng định: “Hiện tại các ngươi bao nhiêu bạc thì mau lấy bấy nhiêu, chờ Tạ gia thoát khỏi khốn cảnh , tương lai tuyệt đối sẽ bạc đãi bất kỳ ai trong các ngươi.”
Thính Vũ khẽ c.ắ.n môi.
Mấy năm qua, nàng cũng chỉ tích cóp bảy tám trăm lượng bạc. Phải tằn tiện bấy lâu mới khoản , bảo nàng dốc hết thì quả thực khó lòng .
Nàng im lặng một chút mở miệng: “Lúc Lão thái thái qua đời, chẳng trong nhà kho còn nhiều đồ vật quý giá ? Thời điểm thể lấy cứu nguy cho gia tộc, giải quyết những chuyện 'lửa sém lông mày' mắt.”
Vừa tới di vật của Lão thái thái, Giang di nương lập tức khẩn trương.
Nàng sợ Tạ gia phát hiện di vật ít , sợ những hiểu lầm là phu nhân lấy ...
Lúc nàng đang đắn đo thì đột nhiên thấy tiếng từ bên ngoài vọng .
“Lão gia, thái thái, ! Đại sự !”
Tạ Trung Thành trầm mặt: “Là nha nào mắt, cái gì? Chúng vẫn , Tạ gia vẫn vững vàng, nhất định sẽ khá lên!”
Thính Vũ tiếng là ai, mở miệng : “Là Thính Phong bên cạnh phu nhân.”
Không đợi Tạ Trung Thành gọi , Thính Phong lảo đảo chạy vọt tới.
Sắc mặt ông càng trở nên khó coi, nàng dâu càng lúc càng xem vị cha chồng gì, ngay cả nha cận cũng hiểu quy củ như !
“Đại nhân, đại nhân xảy chuyện!”
Nguyên thị vội đỡ lấy Thính Phong: “Ngươi từ từ , đại nhân xảy chuyện gì, ?”
“Không, thở.” Thính Phong òa lên: “Đại nhân tắt thở, mau, lão gia, thái thái, xin hãy mau xem !”
Nguyên thị cả kinh choáng váng, suýt nữa là ngã quỵ xuống đất.
Mấy di nương trong phòng đại kinh thất sắc, ai nấy đều lộ vẻ khó tin.
Một đám nhanh chóng dậy chạy tới viện tử của Tạ Cảnh Ngọc.
Vừa bước cửa, một mùi rượu nồng nặc xộc thẳng mũi. Trên nền nhà, vô vò rượu ngổn ngang.
Vân Sơ bậc thang, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy.
Tạ Trung Thành cũng thèm nàng, bước thẳng phòng, đang giường.
“Cảnh Ngọc! Cảnh Ngọc!”
Tạ Trung Thành dám tiến lên, chỉ hô to hai tiếng, nhưng đó hề phản ứng .
Nguyên thị trực tiếp bổ nhào tới giường, cầm tay Tạ Cảnh Ngọc, nước mắt mất khống chế rơi lã chã.
“Cảnh Ngọc, nương tới , nương ở đây...” Nguyên thị thành tiếng: “Con mở mắt nương , đừng bỏ bọn mà như ...”
Mấy di nương cũng nhào tới.
Giang di nương thể tin nổi: “Đại nhân, ngài tỉnh , ngài cứ như mà ...”
Đào di nương gào : “Đại nhân, ngài , Khang ca nhi đây, nó còn chờ phụ mời thần y đến chữa bệnh cho nó mà...”
Thính Vũ nghẹn ngào: “Đại nhân, đại phu bệnh của ngài kiêng rượu, ngài ...”
Tạ Trung Thành đột nhiên đầu Vân Sơ đang bên ngoài: “Rốt cuộc chuyện là ?”
“Phu quân... thể chấp nhận cục diện hiện tại, nên mượn rượu giải sầu.” Vân Sơ nhắm mắt: “Rượu thể tiêu sầu, nhưng cũng là thứ đoạt mệnh.”
“Ngươi là thê tử, tại khuyên nhủ nó?” Tạ Trung Thành bạo nộ, lảo đảo dựa cửa: “Cảnh Ngọc c.h.ế.t , Tạ gia cũng kết thúc ... Tại , tại ông trời tàn nhẫn với Tạ gia như ...”
Người sống thì còn một tia hy vọng...
Người c.h.ế.t thì sẽ còn gì nữa...
Tạ gia thật sự xong .
Vân Sơ nâng chân bước xuống bậc thang.