Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 218

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:21:37
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Đứng !” Tạ Trung Thành gọi nàng: “Trượng phu của ngươi c.h.ế.t, ngươi còn ?”

 

“Cổng lớn Tạ gia quan binh canh giữ, xin hỏi tang lễ thế nào?” Vân Sơ lạnh lùng : “Hay ngài cho rằng hài tử của ngài tham ô bạc Hộ bộ, phạm tội lớn, xứng cử hành tang lễ ?”

 

Sắc mặt Tạ Trung Thành khó coi: “Người c.h.ế.t như đèn diệt, dù sai chuyện gì thì đạo trời cũng xóa bỏ. Đương nhiên hạ táng theo quy củ.”

 

Vân Sơ đáp lời, cất bước tới cổng lớn Tạ phủ.

 

Lúc Tần Minh Hằng quan binh đưa , nàng áo choàng sẫm màu, đang chuẩn cửa nhưng Tạ Cảnh Ngọc chậm trễ.

 

Đêm nay dường như dài dằng dặc, nhưng kỳ thực lúc mới qua giờ Tý.

 

Nàng đến cửa Tạ phủ, bảo gia đinh Đa Hỉ mở cửa. Cửa mở thì hai thanh trường mâu chặn ngang phía .

 

Hai thị vệ canh giữ hai bên, lạnh lùng : “Triều đình chỉ, một Tạ gia nào phép khỏi cánh cửa !”

 

Đa Hỉ khom eo bước lên , đon đả : “Xin hai vị quan gia thương xót, phu nhân nhà chút việc quan trọng , xin châm chước cho, nhất định sẽ về hừng đông...”

 

Hắn âm thầm nhét hai túi bạc nặng trịch tay áo hai thị vệ.

 

Hai tên thị vệ đang ước lượng xem bao nhiêu bạc thì thấy hai chữ “phu nhân”, cả hai nhanh chóng về phía Vân Sơ.

 

Tuy là ban đêm, nữ tử còn mặc áo choàng đen nhưng vẫn thể mơ hồ trông thấy dung nhan tuyệt sắc .

 

Hai thị vệ liếc mắt , nhanh chóng ném hai túi bạc lòng Đa Hỉ: “Thì là Tạ phu nhân, xin mời!”

 

Người bên dặn dò, tất cả Tạ gia đều phép , trừ Tạ phu nhân.

 

Vân Sơ đoán thể đây là thị vệ do phó tướng của cha nàng dẫn dắt nên mới khó nàng.

 

Nàng gật đầu cảm tạ bước khỏi cửa lớn Tạ gia.

 

Tới giờ giới nghiêm, đường phố kinh thành cấm xe ngựa qua , Vân Sơ chỉ thể dựa hai chân. Nàng gần nửa canh giờ mới tới cửa phủ Bình Tây Vương.

 

Nếu cha nàng còn ở kinh thành, chuyện của Tuyên Võ hầu Tần Minh Hằng thể nhờ phụ nàng xử lý.

 

Hiện giờ việc gấp cần đến quyền thế, chỉ thể đích đến đây cầu xin vị Vương gia .

 

Hy vọng chút giao tình giữa bọn họ sẽ khiến Vương gia đồng ý thỉnh cầu của nàng.

 

Vân Sơ nhẹ nhàng bước lên bậc thềm Vương phủ. Hai thị vệ trấn giữ cửa vốn dõi theo nàng, thấy nàng tới gần liền lập tức chĩa thẳng trường mâu về phía .

 

“Trưởng nữ Vân gia Vân Sơ việc khẩn yếu, đêm khuya cầu kiến Bình Tây Vương. Xin hai vị tiện bề trong bẩm báo.”

 

Tuyên Võ hầu Tần Minh Hằng tẩu thoát khỏi chốn lưu đày, nay bắt , chắc chắn sẽ chịu nghiêm hình tra tấn. Nàng lo sợ khó lòng chống đỡ nổi mười tám loại khổ hình. Nàng e rằng Tần Minh Hằng sẽ thể thấy bình minh, và nàng sẽ vĩnh viễn chẳng thể rốt cuộc đêm tân hôn năm xưa xảy chuyện gì.

 

Chính vì lẽ đó, dẫu rằng đường đột, nàng vẫn bất chấp tìm đến Vương phủ lúc nửa đêm để cầu xin sự giúp đỡ.

 

Hai thị vệ ngắm nàng, xác nhận nàng quả nhiên là trưởng nữ Vân gia, Tạ phu nhân. Bọn họ giao tình giữa Vương gia và Vân tướng quân vô cùng thâm hậu, nữ nhân Vân gia nửa đêm cầu kiến, ắt hẳn việc trọng đại. Thế nhưng Vương gia nghỉ ngơi từ lâu, nếu họ tùy tiện trong bẩm báo, quấy rầy giấc ngủ của Vương gia, e rằng gánh nổi tội trách. Hai lưỡng lự, nhất thời nên quyết định .

 

lúc , một giọng vang lên từ bên trong: “Chuyện gì ầm ĩ thế?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-218.html.]

Hai thị vệ như vớ cọng rơm cứu mạng, vội vàng chắp tay : “Khải bẩm Trình đại nhân, trưởng nữ Vân gia cầu kiến Vương gia.”

 

Trình Tự là Tam phẩm nhất đẳng hộ vệ, đồng thời là tiên phong tham gia diệt phỉ, uy danh. Hắn bước khỏi phủ, thấy nữ tử khoác áo choàng đen mắt, lập tức nhận là Tạ phu nhân, liền : “Tạ phu nhân, mời trong.”

 

Vị Tạ phu nhân thể đắc tội, chỉ bởi hai vị tiểu chủ tử luôn thiết với nàng, mà ngay cả Vương gia cũng đối xử với nàng đặc biệt. Việc khẩn cấp thế , tự nhiên thể chậm trễ.

 

Vân Sơ khẽ gật đầu đáp lời: “Đa tạ Trình đại nhân.”

 

Nàng theo Trình Tự bước phủ Bình Tây Vương. Đêm khuya, ánh đèn lồng trong Vương phủ tỏa ánh sáng mờ ảo, chỉ đủ soi rõ đường phía .

 

“Tạ phu nhân xin cứ an tọa tại thiên thính, sẽ lập tức bẩm báo Vương gia.”

 

Trình Tự truyền lệnh cho nha dâng và chuẩn thêm một chút tiểu điểm mới vội vã về phía tẩm phòng của Sở Dực.

 

Vừa đến cửa nội viện, một bà tử chặn : “Trình đại nhân, nửa canh giờ Vương gia thổi đèn ngủ. Mấy ngày gần đây bận rộn vất vả lắm mới một giấc ngủ yên, ngài chuyện gì thì cứ chờ Vương gia tỉnh hẵng .”

 

Phạm Khắc Hiếu

Bà tử là ma ma tận tâm hầu hạ Sở Dực từ nhỏ, tất nhiên vô cùng xót xa cho chủ tử của .

 

Trình Tự thấu hiểu Vương gia gần đây bận rộn trăm mối tơ vò: nào là việc triều chính, việc diệt phỉ, chuyện đột phát khác, thứ đều chờ Vương gia quyết định. Để một giấc ngủ an đối với Vương gia mà quả thực chẳng dễ dàng chút nào.

 

Tạ phu nhân... Trình Tự khẽ xoa trán, quả thực khó xử.

 

“Ma ma, xin phép canh chừng ở bên ngoài. Khi nào Vương gia tỉnh giấc, sẽ bẩm báo.”

 

Ma ma thấy vẻ mặt tiến thoái lưỡng nan của , đoán chừng sự việc hề đơn giản, liền buông tay cho .

 

Trình Tự cứ thế tẩm phòng của Sở Dực. Hắn rõ Vương gia để tâm đến Tạ phu nhân, bởi tuyệt nhiên dám chậm trễ việc của nàng. Vương gia cũng cần nghỉ ngơi, dám tùy tiện đ.á.n.h thức. Chỉ thể dạo bước qua để giảm bớt sự căng thẳng trong lòng...

 

Đi chừng nửa canh giờ, một giọng lạnh lùng cuối cùng cũng vọng từ trong phòng: “Trình Tự, nếu việc thì cứ .”

 

“Vương gia thứ tội!” Trình Tự giật thon thót, vội vàng đáp lời: “Khoảng nửa canh giờ , Tạ phu nhân cầu kiến, chuyện vô cùng quan trọng...”

 

Hắn còn dứt lời, cánh cửa mở .

 

Chỉ thấy Sở Dực bước khỏi phòng, mặc áo ngoài, đến ngoài sân mới xỏ xong giày. Hắn mau chóng rời , đồng thời dặn dò: “Sau , bất cứ chuyện gì liên quan đến Tạ phu nhân, dù bổn vương đang ngủ đang nghị sự, đều lập tức bẩm báo.”

 

“Vâng!”

 

Trình Tự nhẹ nhõm thở phào, theo Sở Dực tới thiên thính.

 

Vân Sơ đợi chừng nửa canh giờ thì thấy Sở Dực xuất hiện. Nàng lập tức dậy: “Đêm khuya mạo tìm đến, quấy rầy, xin Vương gia thứ tội.”

 

Sở Dực khẽ đỡ nàng, : “Tạ phu nhân giờ tới cửa, ắt là việc trọng đại, mời nàng cứ việc .”

 

Hắn rõ ràng chút lo lắng nàng gặp chuyện chẳng lành. Cùng lúc đó, sâu thẳm trong lòng dấy lên một niềm vui thầm kín. Bởi vì khi gặp chuyện phiền toái, nàng bằng lòng tìm đến để cầu viện, hơn nữa còn đến lúc nửa đêm, điều đủ để chứng minh nàng coi quan hệ giữa hai là tri kỷ, bạn bè thiết.

 

Vân Sơ lên tiếng: “Tuyên Võ hầu Tần Minh Hằng lén trốn về kinh thành, Vương gia ?”

 

Sở Dực khẽ gật đầu.

 

Sau khi Tạ gia gặp biến cố, vẫn luôn âm thầm phái dõi theo tình hình của Tạ gia. Hắn Tần Minh Hằng khi hồi kinh lẻn Tạ phủ. Phải đến khi thuộc hạ báo rằng nữ tử mắt đây bình an vô sự, mới yên tâm ngủ.

 

 

Loading...