Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 219
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:21:38
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không Tần Minh Hằng giao cho vị đại nhân nào thẩm vấn?” Vân Sơ ngập ngừng: “Vương gia liệu thể tiếp quản việc thẩm vấn vụ án ?”
Sở Dực nhẹ nhàng xoa ngón tay, hỏi : “Ý của nàng là hy vọng tiếp nhận?”
Vân Sơ rũ mắt: “Việc quả thực chút khó Vương gia, yêu cầu hề hợp lý. Bởi , mang theo khế đất của thôn trang suối nước nóng đến đây, mong Vương gia niệm tình nhận lấy.”
Trước đây, Ân tần từng mua thôn trang nhưng nàng đồng ý bán. Giờ đây, nàng cần giúp đỡ, thái độ thành khẩn cầu nhân, nàng cam tâm giao thôn trang quý giá .
“Tạ phu nhân…” Sở Dực cất lời, lập tức thẳng thắn đổi cách xưng hô: “Vân tiểu thư, nàng quá khách sáo .”
Y giao khế đất, dặn dò Trình Tự vài lời, Trình Tự liền nhanh chóng rời khỏi vương phủ.
Vân Sơ hiểu rõ y đang giải quyết chuyện của Tần Minh Hằng.
Nàng định cất lời, thấy thị vệ bên ngoài bước , ghé sát tai Sở Dực thầm thì.
Sở Dực đột ngột biến sắc, ánh mắt kinh ngạc Vân Sơ: “Phu quân của nàng, Tạ Cảnh Ngọc, quy tiên ?”
Vân Sơ ngẩn .
Tạ Cảnh Ngọc c.h.ế.t nhưng Tạ gia phát tang. Hiện tại, tin chỉ trong Tạ phủ , ngay cả thị vệ canh giữ bên ngoài chắc rõ.
Vì vị Vương gia nhận tin tức nhanh đến thế?
Phải chăng y vẫn luôn phái giám sát Tạ gia?
Thấy Vân Sơ trầm mặc, tâm trạng Sở Dực chợt chùng xuống: “Phu quân nàng... c.h.ế.t tay Tần Minh Hằng ?”
Bởi nàng mới cầu xin tiếp nhận án tử của Tần Minh Hằng, là báo thù cho Tạ Cảnh Ngọc ư?
Lẽ nào là như ?
“Không .”
Vân Sơ dứt khoát phủ nhận.
Nàng mím môi: “Tạ gia gặp biến cố, y mượn rượu giải sầu. Thân thể vốn suy nhược, quá chén nên mới xảy chuyện... hề liên quan đến bất kỳ kẻ nào khác.”
Ánh mắt Sở Dực chợt sầm .
Tạ Cảnh Ngọc đáng lẽ giữ hiếu một năm, nhưng vì tư tâm, y cho y hồi triều, sắp xếp chức vụ béo bở nhất tại Hộ Bộ.
Y còn ngầm sai động tay sổ sách, cố tình bày sơ hở mắt Tạ Cảnh Ngọc.
Y nghĩ, nếu Tạ Cảnh Ngọc thể vượt qua cám dỗ lớn đến , y sẽ là chính nhân quân tử, và như thế, y cũng sẽ từ bỏ hy vọng với Vân Sơ.
Thế nhưng, ngay ngày đầu tiên Tạ Cảnh Ngọc phát hiện sai sót, y cuỗm hơn ngàn lượng bạc của Hộ Bộ.
Y thầm may mắn vì Tạ Cảnh Ngọc quả thực là một kẻ tiểu nhân.
Y đau lòng khi Vân Sơ lấy một như thế.
Y ngờ, Tạ Cảnh Ngọc còn đợi triều đình tra xét rõ ràng vụ án, say rượu mà c.h.ế.t.
Phạm Khắc Hiếu
“Là sắp xếp chức vị cho Tạ Cảnh Ngọc.” Y khó khăn thốt lời: “Nếu , lẽ chuyện đến nỗi...”
“Xét cho cùng, đó là do phẩm hạnh của y vấn đề.” Vân Sơ hờ hững : “Nhân tại , thiên tại . Đây chính là kết cục y đáng nhận.”
Sở Dực nhận sự phức tạp trong giọng điệu của nàng.
Y nghĩ, dẫu phu quân nàng là kẻ ngụy quân tử tham ô ngân khố triều đình, dẫu y nhiều điều phụ bạc nàng đến , thì trong thâm tâm nàng, vẫn còn dành một góc nhỏ cho Tạ Cảnh Ngọc.
Đang lúc trò chuyện, Trình Tự .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-219.html.]
“Bẩm Vương gia, khi thuộc hạ đến Đại Lý Tự, thấy Tuyên Võ Hầu đang chịu hình phạt quất roi, Đại Lý Tự Khanh chuẩn trảm quyết y ngay lúc bình minh.” Y bẩm báo: “Thuộc hạ thưa rằng Tuyên Võ Hầu còn dính líu đến án lớn khác, nên Đại Lý Tự Khanh tạm thời giữ cho y một mạng.”
Vân Sơ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thị vệ giám sát quyền xử tử tội phạm đào vong ngay đường lưu đày.
Tần Minh Hằng bắt, nàng đoán y sẽ thể sống sót qua đêm, nên mới vội vàng đến đây nửa đêm khuya khoắt.
May mắn , muộn.
Vân Sơ dậy cáo lui.
Sở Dực tiễn nàng đến cửa vương phủ, thấy nàng định bộ hành hồi phủ thì nhíu mày: “Trình Tự, mau an bài ngựa xe.”
Trình Tự vốn định nhắc nhở rằng kinh thành cấm xe ngựa lưu thông đêm tối, nhưng thầm nghĩ: Vương gia nhà bọn họ là ai chứ? Mỗi dẹp giặc về kinh nửa đêm, ngay cả cổng thành còn mở rộng nghênh đón. Việc xe ngựa lúc thì can hệ gì?
Y lập tức an bài xe ngựa.
Vân Sơ đương nhiên cự tuyệt.
“Phe cánh Tần gia vẫn dẹp yên . Nếu đường kẻ mạo hiểm bắt cóc Vân tiểu thư, đó chính là sơ suất của bổn vương.” Sở Dực cử chỉ mời: “Vân tiểu thư, xin mời.”
Thuở Vân Sơ xuất giá, đời vẫn thường gọi nàng là Vân tiểu thư. kể từ khi nàng cập kê xuất giá, thế nhân đều gọi nàng là Tạ phu nhân. Ba chữ “Vân tiểu thư” khiến nàng chút quen thuộc. Cho dù nàng rời Tạ gia, còn dính líu đến Tạ Cảnh Ngọc, thì ngoài cũng nên dùng cách xưng hô dành cho nữ tử chồng, tức là Vân nương tử.
Song, việc chấp nhặt cách xưng hô lúc vẻ như nàng quá mức để tâm.
Nàng gật đầu cảm tạ Sở Dực, đỡ tay Thu Đồng, khẽ khom bước lên xe ngựa. Cỗ xe từ từ lăn bánh về phía .
Nàng còn thấy tiếng vó ngựa vang bên tai, bèn vén mành xe lên, chợt thấy Sở Dực đang cưỡi tuấn mã chạy song song với xe nàng.
“Ta đang đường đến Đại Lý Tự tiếp nhận án tử của Tần Minh Hằng.”
Sở Dực buột miệng giải thích một câu.
Vừa xong, y mới chợt nhận Đại Lý Tự ở hướng Tây, trong khi y đang chạy theo hướng Đông...
Vân Sơ hỏi thêm gì, chỉ buông mành xe xuống, an trở về đến cổng lớn Tạ gia.
Hai thủ vệ lập tức hành lễ: “Bái kiến Bình Tây Vương!”
Sở Dực gật đầu, dõi theo Vân Sơ sải bước cửa lớn Tạ gia.
Vân Sơ cảm nhận một ánh mắt nóng rực đang dán chặt lưng . Không cần , nàng cũng đó là Sở Dực.
Từ khi cập kê, nàng đời xưng tụng là nhất mỹ nhân kinh thành. Mỗi khi ngoài, nàng luôn cảm thấy vô ánh mắt đổ dồn về phía , nàng cũng ít khi khỏi cửa hơn. Càng về , nàng trở thành phụ nhân, búi kiểu tóc của chồng, nên hiếm khi còn bắt gặp những ánh bỏng cháy như thế.
Nàng khỏi hoài nghi, chẳng lẽ Bình Tây Vương...
Nàng lắc đầu, phủ nhận: Không thể nào, nhất định là nàng đa tâm .
Mãi đến khi cánh cổng lớn Tạ gia khép , Sở Dực mới thu hồi ánh mắt.
Y các thị vệ đang canh gác Tạ phủ, cất lời: “Truyền lệnh của bổn vương, tất cả lui xuống.”
Hắn trong lòng nàng vẫn còn vương vấn nam nhân . Nếu thể tổ chức tang lễ chính thức thì cũng thể phát tang công khai. Y lo sợ chuyện sẽ khiến nàng vướng bận cả đời.
Y hy vọng, nàng thể mau chóng quên Tạ Cảnh Ngọc...
“Vương gia, tới bẩm báo.” Trình Tự bước lên nhỏ giọng : “Chuyện Vương gia cho điều tra Tần đại phu, nửa tháng nay thuộc hạ sục sạo khắp kinh thành, cũng tìm dăm ba vị Tần đại phu, song, một vị nào là Tần lão ngự y như tin tức cũ.”
Sở Dực nhớ . Vào ngày đại hôn của Tạ Phinh, đại tiểu thư Tạ gia, từng Tạ Cảnh Ngọc Vân Sơ mời một vị Tần lão ngự y đến chữa bệnh cho .
Binh thư câu: , trăm trận trăm thắng. Vì sắp xếp tìm kiếm Tần đại phu, mục đích là hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Tạ Cảnh Ngọc. Một việc cỏn con như thế mà điều tra hơn nửa tháng vẫn kết quả.
“Thuộc hạ đổi hướng truy tra.” Trình Tự tiếp lời: “Chúng tốn một chút bạc nhờ hạ nhân Tạ gia từng trông thấy ‘Tần lão ngự y’ vẽ một vài bức họa, đó đưa đến nha môn phác thảo thành chân dung chỉnh. Cuối cùng, thuộc hạ tìm gọi là Tần lão ngự y là một lão già bán đậu hủ tại một ngõ nhỏ trong kinh thành. Thuộc hạ sai thị vệ đưa lão già uống , từ mười lượng bạc, kì kèo trả giá lên tới một ngàn ba trăm lượng. Tốn hết ba canh giờ thì lão mới chịu khai , thì là Tạ phu nhân tìm lão, cầu lão giả mạo thành ngự y trong cung…”