Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 220
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:21:39
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gương mặt vốn lạnh lùng của Sở Dực hiện lên nét kinh ngạc sâu sắc.
Vân Sơ mời một lão già bán đậu phụ đến trị bệnh cho phu quân?
Nói cách khác, nàng căn bản hề mong trượng phu khỏe mạnh?
Tại nàng như ?
Muôn vàn nghi vấn lập tức xẹt qua đầu , nhưng thời gian để nghĩ nhiều, lập tức hỏi: “Lão già hiện đang ở ?”
Thủ hạ của thể tra , khác ắt cũng thể tra !
“Người khi thổ lộ xong chuyện thuộc hạ khống chế, đang chờ Vương gia hạ lệnh xử lý!”
Sở Dực mím môi, trong lòng nặng trĩu.
Chuyện liên quan tới Vân Sơ, tuyệt đối cho phép bất kỳ sơ suất nào.
Lão già , nếu lão bán Vân Sơ thì cũng tốn hơn một ngàn lượng bạc mới cạy miệng. Phải rằng, lợi nhuận bán đậu phụ một tháng cũng chỉ vỏn vẹn hai ba lượng bạc mà thôi.
Ra tay diệt khẩu? E rằng thỏa.
Không vì nhân từ, mà là nếu ngày Vân Sơ là kẻ g.i.ế.c gớm tay, đến một cơ hội giải thích cũng chẳng còn.
Hắn im lặng một hồi lâu mới mở miệng: “Đưa cả nhà lão già đến Lạc Xuyên, lập tức khởi hành.”
Lạc Xuyên là đất phong của , trong phạm vi quản lý. Ở đó của giám sát, thể đảm bảo xảy chuyện ngoài ý .
Trình Tự lập tức nhận lệnh thi hành.
Thủ vệ canh giữ cổng Tạ gia giải tán.
Tạ Trung Thành thể tin nổi, nàng dâu chỉ một chuyến ngoài hơn nửa đêm gỡ bỏ phiền toái cho Tạ gia, thể thấy địa vị của Vân gia ở kinh thành quả thực hề nhỏ.
Nếu nàng sớm hành động, Cảnh Ngọc uống rượu tới c.h.ế.t…
hiện tại, ông dám trách cứ nàng nửa lời, chỉ sợ nàng dứt áo , chẳng còn màng đến gia sự nữa.
Tạ Trung Thành cố gắng chống đỡ tình hình chung, nhưng gã sai vặt trong phủ đều bỏ , thể sai bảo thật sự quá đỗi ít ỏi, nhiều chuyện đích ông xử lý.
Ông bảo các vị di nương treo vải trắng và đèn lồng trắng, đích mua chiếc quan tài nhất trong khả năng, cùng Nguyên thị đặt Tạ Cảnh Ngọc trong.
“Ngọc nhi của !” Nguyên thị đứt ruột gan: “Đời con chịu khổ quá , kiếp một thanh bạch, an đến già…”
Quan tài dần dần khép , Nguyên thị ngã khuỵu xuống đất, gào t.h.ả.m thiết.
Các di nương che mặt nức nở, cả đám hài tử còn hiểu chuyện cũng theo, trong phòng ngập tràn tiếng bi thương.
Vân Sơ linh cữu, liếc mắt Tạ Cảnh Ngọc cuối.
Đợi đến khi quan tài khép , nàng đốt ba nén nhang, cắm lư hương. Đến lúc , ân oán giữa bọn họ chính thức kết thúc.
Chuyện Tạ Cảnh Ngọc qua đời nhanh chóng lan truyền khắp kinh đô, gây xôn xao dư luận.
Trong thời gian , Tạ gia vốn vẫn luôn trong vòng xoáy thị phi, từng việc từng việc ngừng khiêu chiến giới hạn chịu đựng của dân chúng. Giờ đây Tạ Cảnh Ngọc c.h.ế.t , chỉ cảm thấy vô cùng hả hê, khoái chí.
“Tên tham ô ngân lượng c.h.ế.t là đáng đời, c.h.ế.t thây là quá may mắn .”
“Ta dám nạp tiểu thư Hà gia di nương, thì là học hỏi kinh nghiệm tham ô của Hà gia, chậc chậc!”
“Tạ Cảnh Ngọc và nữ tử Hà gia sinh ba nhi nữ, đại nhi tử g.i.ế.c mẫu , đại nữ nhi tính kế An Tĩnh Vương, tiểu nhi tử sát hại tổ mẫu ruột. Xem nhà hủ bại từ tận căn nguyên.”
Phạm Khắc Hiếu
“Dù một chủ mẫu hiền đức như đích trưởng nữ Vân gia giáo dưỡng thì cũng thể sửa đổi , thật đáng thương cho Vân đại tiểu thư.”
Rất nhiều vây quanh cổng lớn Tạ gia bàn tán xôn xao.
một ai dám bước cửa, ngoài Tạ gia, một nào bước chân linh đường thắp cho Tạ Cảnh Ngọc ba nén nhang.
Cổng lớn náo nhiệt như chợ búa, linh đường quạnh quẽ lạnh lẽo.
Nguyên thị đến mức ngất lên ngất xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-220.html.]
Tạ Thế Doãn bốn tuổi, Tạ Nhàn ba tuổi, là tuổi thơ ngây gì, chỉ theo. Càng đừng là Tạ Thế Khang chỉ mới vài tháng tuổi.
Ba vị di nương quỳ gối bồ đoàn, lặng lẽ rơi nước mắt.
Ngoài nỗi thương tâm khổ sở, trong lòng họ còn là sự mờ mịt, tiếp theo. Người bọn họ nương tựa là Tạ Cảnh Ngọc, nay phu quân c.h.ế.t, nửa đời của bọn họ sẽ đây?
Họ khỏi dõi mắt về phía Vân Sơ đang bên cạnh.
Hiện tại, duy nhất bọn họ thể trông cậy chỉ còn phu nhân.
Vân Sơ vận y phục trắng tinh, đầu cài trâm hoa trắng, tựa như thoát tục. Trên gương mặt nàng lấy một chút biểu cảm dư thừa, bình tĩnh.
Ngày đầu tiên Tạ Cảnh Ngọc tạ thế, bộ Tạ gia đều đắm chìm trong tiếng than.
Trong lòng Tạ Trung Thành vô cùng bực dọc, bực tức thôi.
Con rể qua đời mà Vân gia hề cử một đến phúng viếng!
Vân gia tới cửa, hàng xóm láng giềng cùng bằng hữu thường lui tới nào dám đến đưa tiễn Cảnh Ngọc đoạn đường cuối cùng ?
Nói , đều là Vân gia sai, là Vân Sơ sai.
Nếu Vân Sơ yêu cầu Vân gia tới cửa, há chẳng lẽ Vân gia thể ngơ?
Tạ Trung Thành tức giận liếc Vân Sơ, nhưng lão dám thốt lời nào.
Sắc trời ngả về đen, Tạ Trung Thành đang mở miệng bảo Vân Sơ gác đêm thì thấy tiếng vó ngựa dồn dập vọng từ ngoài cửa.
Lão vui vẻ trong lòng, thầm nghĩ hẳn là Vân gia tới.
Lão vội vàng cửa nghênh đón, nhưng thấy đang ngựa chính là vị quan binh từng đến Tạ gia truyền chỉ đây.
Quan binh thẳng lưng lưng ngựa, lấy Thánh chỉ , lạnh lùng cất tiếng: “Người Tạ gia chỉ!”
Tạ Trung Thành run bần bật, lập tức quỳ rạp xuống đất.
Ngay đó, Vân Sơ bước , mấy di nương cũng đỡ Nguyên thị quỳ gối cổng lớn.
“... Triều đình tra xét rõ ràng, Hộ bộ Lang trung Tạ Cảnh Ngọc tham ô của Hộ bộ tổng cộng mười ba ngàn bốn trăm năm mươi sáu lượng bạc, án kiện thẩm tra, nhân chứng vật chứng đầy đủ... Phán Tạ Cảnh Ngọc thu xử trảm...”
Nguyên thị rống lên: “Con c.h.ế.t, nó c.h.ế.t ...”
“Nếu là tiền triều, dù c.h.ế.t, t.h.i t.h.ể cũng lôi mà trảm đầu.” Quan binh về phía hoàng thành chắp tay: “Là đương kim Thánh Thượng nhân từ, tới mức đó! A, c.h.ế.t cũng nghĩa là thoát khỏi tội trạng. Những kẻ liên đới huyết mạch đều chịu sự trừng phạt của triều đình!”
Trong lòng Tạ Trung Thành dâng lên một dự cảm vô cùng .
“Phụ Tạ Cảnh Ngọc dạy con, túng túng cho nhi tử tham ô, tội c.h.ế.t thể miễn, tội sống khó tha, phán ba mươi năm khổ dịch!”
“Khổ, khổ dịch, ba, ba mươi năm...”
Tạ Trung Thành suýt nữa thì ngất .
Lão gần năm mươi tuổi, phục dịch ba mươi năm, là tới năm tám mươi tuổi mới mãn hạn. Người bình thường khó mà sống đến tám mươi, một kẻ lao dịch khổ sai càng thể.
Theo những gì lão , lao dịch là sửa đường dọn sông đơn thuần, mà là đưa đến tiền tuyến tu sửa chiến hào, tu sửa tường thành, sẽ xem như tấm khiên thịt đẩy lên chiến trường.
Những đưa lao dịch đều là trọng phạm, chiến sĩ tiền tuyến đều xem bọn họ là , thậm chí còn bằng heo chó...
Chẳng bằng để lão c.h.ế.t quách cho xong.
Hai thị vệ bước lên túm lấy Tạ Trung Thành, xích tay chân lão , một cái gông gỗ lập tức tròng cổ.
“Không, ...”
Nguyên thị dùng cả hai tay hai chân bò lết tới chỗ quan binh.
“Cầu xin quan gia tha cho lão gia nhà một con đường sống, cầu xin...”
Vó ngựa tung lên, đạp Nguyên thị văng xa.