Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 221
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:21:40
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nghe tiếp đây, còn xong!” Quan binh lạnh giọng mở miệng: “Tạ Cảnh Ngọc tham ô hơn mười ngàn lượng bạc, c.h.ế.t chuộc hết tội, cha thiếu nợ thì con trả! Bổn triều lệnh, tham một phạt mười, tổng cộng trả một trăm ba mươi bốn ngàn năm trăm sáu mươi lượng. Ngoài , phạt Tạ gia tội giấu giếm nạp nữ nhi Hà gia ba mươi ngàn lượng, tổng cộng Tạ gia thiếu triều đình một trăm sáu mươi bốn ngàn năm trăm sáu mươi lượng!”
Nghe tới con kinh khủng , bộ Tạ gia đều kinh hãi đến biến sắc.
Không để bọn họ kịp nghĩ quá lâu, quan binh quát lạnh: “Nam đinh Tạ gia !”
Thính Vũ nhanh chóng ôm chặt Tạ Thế Doãn, Đào di nương cũng ôm chặt hài tử đang ngủ say trong lòng.
Thấy Tạ gia bất động, quan binh hiệu, thị vệ lập tức bước lên đẩy hai đứa nhỏ .
“Di nương cứu con!” Tạ Thế Doãn sợ tới mức mặt mày trắng bệch: “Con ! Không ! Cứu mạng! Mẫu , cứu con!”
Nó di nương của gì, chỉ thể về phía Vân Sơ cầu cứu.
Vân Sơ mắt thẳng, như thể hề thấy, lạnh lùng mảy may đáp .
Tạ Thế Khang đang ngủ đ.á.n.h thức, lập tức lớn.
Quan binh lấy hai tờ giấy: “Tạ Cảnh Ngọc còn hai nhi tử. Tất cả nợ nần chia đôi cho hai bọn họ, cho bọn nó ký tên!”
Hai thị vệ bắt lấy tay hai hài tử, ấn ngón cái của bọn nó hộp mực, đó ấn lên giấy nợ.
Hai đứa nhỏ ký tên xong thì thả tự do. Tạ Thế Doãn vội vàng rúc lòng Thính Vũ, cảm thấy bản như cứu vớt khỏi địa ngục.
Thính Vũ tờ giấy nợ , Doãn ca nhi của nàng thiếu nợ triều đình hơn tám mươi ngàn lượng.
Một bạc lớn đến tám mươi ngàn lượng, dù là phủ Nhất phẩm tướng quân Vân gia cũng khó mà lấy trong một ...
Doãn ca nhi của nàng cõng nợ lớn như mà trưởng thành...
Nàng nghẹn họng, khí huyết dâng trào, lập tức ngất lịm .
Đào di nương ngơ ngác tờ giấy nợ tay, về phía hài tử nín đang trong ngực, trong lòng một mảnh thê lương.
Khang ca nhi sinh non yếu ớt, bây giờ ba tháng mà cân nặng cũng chẳng khác gì lúc mới sinh . Nàng vốn luôn cảm thấy đứa nhỏ sống nổi, nhưng đây là hài tử của nàng , là huyết mạch của , kiên trì... Mãi cho đến khi Tạ gia xảy chuyện, nhũ mẫu mất, tất cả áp lực đều dồn lên nàng .
Mấy đêm nay, nàng bản vượt qua như thế nào.
Có lúc từ bỏ, lúc c.ắ.n răng chịu đựng tới tận hừng đông.
Nàng tưởng rằng bản sẽ tiếp tục kiên cường, nhưng khi thấy giấy nợ hơn tám mươi ngàn lượng, nó như sấm sét giáng xuống đầu, nàng chống đỡ nữa.
Đây là khoản nợ thường tình, mà là nợ triều đình, nợ đương kim Hoàng thượng, thứ nợ chối bỏ cũng là điều bất khả.
“Thái thái...” Đào di nương khàn giọng, giọng nghẹn : “Xin , giúp ... ôm Khang ca nhi một lát...”
Nguyên thị đến cạn khô nước mắt, thần sắc đờ đẫn ôm đứa tôn nhi lòng.
Đào di nương chật vật dậy, cất bước thẳng ngoài, cho đến khi bóng dáng nàng biến mất khỏi cổng lớn Tạ gia, hòa dòng , Nguyên thị mới bàng hoàng tỉnh ngộ.
“Ả... ả ư?” Nguyên thị trợn trừng hai mắt, vẻ khó tin: “Nàng thật sự cần Khang ca nhi nữa ?”
Vân Sơ mím môi.
Đời , Khang ca nhi lớn hơn một chút, ngu si đần độn, cũng chẳng , Đào di nương phát điên mà ném thẳng hài tử về Sanh Cư.
Đời , chuyện tuy khác biệt khi nhưng Đào di nương vẫn dứt khoát vứt bỏ hài tử của .
Dù thế sự biến đổi , bản chất tham lam của một vẫn hề đổi, vĩnh viễn chỉ chọn lựa lợi ích lớn nhất cho chính .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-221.html.]
[]
Vô vây kín ngoài cổng Tạ gia, đều là đến xem trò náo nhiệt.
“Thấy , đoán đúng . Tạ Cảnh Ngọc quả nhiên tham ô ngân lượng. Hắn c.h.ế.t như đúng là quá hời.”
“Đáng thương cho phụ tuổi xế chiều mà vẫn lao dịch khổ sai. Hai đứa ấu tử , mỗi đứa gánh hơn tám mươi ngàn lượng nợ, e rằng đời khó mà ngóc đầu lên nổi.”
“Không thể Tạ đại thiếu gia cũng thật may mắn, bằng nợ hẳn sẽ rơi xuống đầu trưởng tử là .”
“Đừng quên đích trưởng nữ Vân gia vẫn là Tạ phu nhân, Vân gia giúp đảo ngược tình thế.”
“Nếu Vân gia trợ giúp, Tạ gia hẳn sẽ rơi kết cục như Hà gia hơn hai mươi năm về : tài sản tịch biên, còn nam đinh đều xử trảm...”
“...”
Đám quan binh tuyên xong thánh chỉ, liền gấp nó .
Nguyên thị định dậy thì quan binh tiếp lời: “Toàn bộ điền trang, cửa hàng, phủ của Tạ gia đều sung công quỹ. Người Tạ gia lập tức dọn ngoài!”
Đầu óc Nguyên thị như dội gáo nước lạnh, cả lảo đảo. Nếu trong tay còn ôm đứa cháu nhỏ, e rằng bà ngã quỵ ngay tại chỗ như nha Thính Vũ.
Bà đầu quan tài của Tạ Cảnh Ngọc trong linh đường.
Đây là ngày đầu tiên con trai bà qua đời, hài cốt còn yên , thể bắt bọn họ di dời quan tài ...
“Quan gia, cầu xin ngài thương xót, xin cho chúng thêm chút thời gian...” Nguyên thị ôm chặt hài tử, quỳ rạp xuống đất đau khổ cầu xin: “Tạ gia tuy lớn, nhưng còn già trẻ nhỏ. Trong nhà nay còn nam đinh, chỉ một đám lão nhân cùng hài tử thật thể thu xếp dọn trong chốc lát... Quan gia, xin hãy ban thêm chút thời gian. Lão phụ xin khấu đầu tạ ơn các ngài...”
Bà dập đầu thật kêu, hài tử trong n.g.ự.c cũng gân cổ thét.
Cảnh tượng khiến đám đang bàn tán ngoài cổng lớn lập tức ngậm miệng.
Lòng vốn dễ mềm yếu, tuy Tạ gia phạm tội tày trời, nhưng lão nhân gì sai, những đứa hài tử vô tội thì gì?
Đám quan binh thấy nhiều trường hợp như , chẳng hề mảy may d.a.o động.
lúc , Vân Sơ vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên ngước đầu lên.
Tuy Tạ gia phụ bạc nàng, nhưng xét cho cùng Nguyên thị chẳng gì sai trái, mà giờ đây, bà là gánh chịu bộ hậu quả.
“Quan gia.” Vân Sơ cất tiếng.
Phạm Khắc Hiếu
Vị quan binh vội vàng : “Tạ phu nhân, tiểu nhân dám nhận tiếng Quan gia , tiểu nhân họ Chu.”
“Chu đại nhân.” Vân Sơ hiểu rằng, nhờ thế lực của phụ , những sẽ nể mặt nàng vài phần. Nàng thong thả mở miệng: “Việc thu dọn trong thời gian ngắn quả thực khó khăn. Các vị quan binh đến đây cũng vất vả, Tạ gia gì để khoản đãi, chỉ xin các vị coi trọng thứ gì thì cứ lấy thứ đó .”
Nàng nghiêng , nhường lối cho hơn mười tên thị vệ bước trong.
Chu đại nhân vội xua tay: “Không cần khoản đãi, Tạ phu nhân yêu cầu gì, cứ việc đề xuất.”
Sáng nay, Trình Tự Trình đại nhân, tín của Bình Tây Vương, tìm uống , truyền đạt lời của Vương gia: chỉ cần là yêu cầu của Tạ phu nhân, nhất định đáp ứng vô điều kiện.
Hắn thừa Bình Tây Vương giao tình sâu sắc với Vân tướng quân. Mà Tạ phu nhân là đích trưởng nữ Vân gia. Một quan binh nhỏ nhoi như thể nào đắc tội với cả Bình Tây Vương lẫn phủ Tướng quân.
“Nếu Chu đại nhân nể mặt nhận chút vật phẩm, dám mở miệng đề đạt yêu cầu?” Vân Sơ vẫn kiên trì: “Mời.”
Chu đại nhân suy tính một hồi. Nếu phủ Bình Tây Vương và Vân gia thực sự còn bận tâm đến Tạ gia, e rằng Tạ gia rơi bước đường cùng . Nói tóm , chỉ cần cố kỵ Tạ phu nhân là đủ.
Hắn vẫy vẫy tay, nhóm thuộc hạ lập tức bước Tạ gia.
Bọn họ trúng thứ gì thì lấy thứ đó, từ vật trang trí, bình phong, cho đến bình hoa gốm sứ... Ngay cả kho chứa đồ của Lão thái thái cũng dọn sạch bách. Duy chỉ Sanh Cư của Vân Sơ là ai dám động chạm tới.