Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 222

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:21:41
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Nguyên thị quỳ gối ở cổng lớn, cúi đầu lặng lẽ .

 

Giang di nương ôm chặt Tạ Nhàn, nhắm mắt dám , cố gắng kìm nén tiếng để nữ nhi hoảng sợ theo.

 

Tạ gia cơ hồ cướp sạch.

 

Lúc Vân Sơ mới chậm rãi mở lời: “Xin Chu đại nhân châm chước. Cho phép Tạ gia lo liệu tang lễ xong xuôi, hẵng dọn .”

 

Chu đại nhân gật đầu: “Vậy nới rộng thời gian cho các ngươi thêm nửa tháng. Chúng !”

 

Một đám quan binh hỗn tạp dòng , nhanh chóng rời .

 

Sắc trời vốn tối sầm, xem náo nhiệt thấy còn gì để xem, tất nhiên cũng lượt giải tán. Tạ gia bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.

 

Một cơn gió lạnh thổi tới, khiến cờ phướn tang và đèn lồng lay động dữ dội, bóng cây chập chờn như ma quỷ, khiến lòng kinh hồn bạt vía.

 

“Làm đây, bây giờ...” Nguyên thị hoảng loạn, sang Vân Sơ: “Sơ nhi, lúc gì đây? Con mau nghĩ đối sách .”

 

Vân Sơ lặng lẽ mở miệng: “Sắc trời tối, chúng nên túc trực bên linh cữu.”

 

“Sơ nhi, hỏi chuyện !” Nguyên thị nghẹn: “Phụ chồng con đưa lao dịch khổ sai. Liệu thể tìm cách cứu ông ?”

 

Vân Sơ thờ ơ : “Nên thấy may mắn vì Doãn ca nhi và Khang ca nhi còn nhỏ, nếu hai hài tử cũng phụ lao dịch.”

 

Nguyên thị khẩn cầu : “Hai đứa nó còn bé như , thiếu khoản nợ lớn đến thế, tính đây?”

 

“Vậy thì cứ từ từ trả.” Vân Sơ tỏ thái độ: “Từ xưa đến nay cha thiếu nợ thì con trả, chúng trả hết thì để con cháu đời tiếp tục trả.”

 

Thính Vũ tỉnh , một câu như thế thì hôn mê bất tỉnh.

 

Giang di nương vội vàng đỡ lấy nàng .

 

“Phu nhân, cứu Doãn ca nhi .”

 

Thính Vũ lóc cầu xin.

 

Đào di nương thể nhẫn tâm cần hài tử, nhưng nàng thể.

 

Doãn ca nhi là mạng sống của nàng , nàng tình nguyện c.h.ế.t cũng để Doãn ca nhi đeo theo khoản nợ tám mươi ngàn lượng bạc lớn như .

 

Phạm Khắc Hiếu

Nàng bắt lấy tay áo Vân Sơ nhưng Vân Sơ tránh .

 

“Hiện giờ Doãn ca nhi là trưởng tử Tạ gia, cứ để Doãn ca nhi túc trực bên linh cữu , chuyện gì thì chờ tang sự xong xuôi .”

 

Vân Sơ xoay bước khỏi linh đường.

 

Nàng , để hai di nương và Nguyên thị, ba nữ nhân đưa mắt , cũng nên gì.

 

“Thái thái, đêm mai Nhàn tỷ nhi gác đêm, xin phép mang con bé về nghỉ ngơi.” Giang di nương cúi đầu một câu dắt nữ nhi ngoài.

 

Đợi nàng biến mất, Thính Vũ mới chậm rãi mở miệng: “Thái thái, Đại nhân c.h.ế.t, Tạ gia tịch biên tài sản, cả tòa nhà che mưa chắn gió cũng sắp triều đình lấy ... An ca nhi bắt giam sinh tử rõ, Duy ca nhi lưu lạc bên ngoài sống c.h.ế.t, Khang ca nhi yếu ớt, còn Đào di nương vứt bỏ, khó mà sống đến lúc trưởng thành... Doãn ca nhi là hương hỏa duy nhất của Tạ gia, Thái thái, ngài cân nhắc cho Doãn ca nhi một chút.”

 

Nguyên thị vẻ mặt mờ mịt: “Cân nhắc thế nào, tính toán , còn thể nữa...”

 

Nếu trượng phu còn sống thì còn nghĩ biện pháp, một phụ nhân như bà , từ khi xảy chuyện tới giờ, đầu óc vẫn luôn mụ mị, căn bản .

 

“Thái thái, ngài là chồng của phu nhân, ngài bảo phu nhân giao của hồi môn , phu nhân sẽ cự tuyệt ?” Thính Vũ gằn từng chữ một: “Của hồi môn của phu nhân năm đó hơn ba mươi ngàn lượng, bạc bỏ mấy năm nay cũng lão thái thái trả . Chỉ cần lấy hồi môn của phu nhân thì Tạ gia thể tạm thời nhẹ gánh.”

 

Nguyên thị kịch liệt lắc đầu: “Có chồng nào đòi hồi môn của nhi tức, sẽ đời chọc sống lưng!”

 

Thính Vũ nhạt: “Thanh danh của Thái thái ngài quan trọng, hương hỏa Tạ gia quan trọng hơn?”

 

Vân Sơ mở mắt thức dậy.

 

Trời sáng, tia nắng sớm mong manh chiếu .

 

Nàng dậy thì Thính Tuyết hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.

 

Rửa mặt chải đầu, ăn mặc chỉnh tề, nàng đến chính sảnh. Thính Phong bảo hạ nhân dọn bữa sáng phong phú lên, ngoài đồ mặn thì sơn hào hải vị cũng đủ.

 

Nếu chỉ riêng Sanh Cư , ai cũng thể nghĩ Tạ gia sụp đổ.

 

Dùng cơm xong, Vân Sơ đến linh đường.

 

Chuyện cuối cùng nàng vì Tạ gia chính là đưa Tạ Cảnh Ngọc đoạn đường cuối cùng, những chuyện cần tỏ vẻ thì nàng sẽ cho đủ nghi thức.

 

Đi đến tiền viện, những khác cũng tới đông đủ, cửa lớn Tạ gia vẫn mở nhưng ai tới, một phúng viếng, vô cùng quạnh quẽ.

 

“Sơ nhi.”

 

Nguyên thị cả đêm ngủ, giọng cơ hồ nhẹ như khí.

 

Vân Sơ bước lên đốt cho Tạ Cảnh Ngọc ba nén nhang mới : “Chuyện gì?”

 

“Hậu sự của Cảnh Ngọc để và Vũ di nương, Giang di nương lo liệu.” Nguyên thị gian nan mở miệng: “Chờ tang sự kết thúc, cả nhà chúng dọn , con xem chúng dọn , sống bằng gì?”

 

Vân Sơ mở miệng: “Hiện giờ Tạ gia trở thành trò cho cả kinh thành, chẳng lẽ chồng còn nơi ?”

 

Nguyên thị khựng : “Ý của con là?”

 

“Về Ký Châu.” Vân Sơ chậm rãi : “Trước khi Tạ gia kinh đặt hết ruộng đất danh nghĩa của lão nhân Tạ gia, sẽ liên lụy. Về Ký Châu, nhà cũ, sống nhờ ruộng đất cũng hơn ở kinh thành .”

 

Vừa lời , Nguyên thị .

 

Tạ gia dựa nỗ lực ba đời, vất vả lắm mới tới kinh thành. Mới ở kinh thành mấy năm, bây giờ trở về ?

 

Năm đó tới kinh thành định cư phong quang bao nhiêu!

 

Hiện giờ dẹp đường hồi phủ, thiếu thê lương như , thể cam tâm?

 

về, nhưng bà cũng về Ký Châu là con đường duy nhất lúc .

 

“Phu nhân.” Thính Vũ nhịn mở miệng.

 

Đêm qua nàng và Thái thái thương lượng xong, phu nhân mới lên tiếng mà Thái thái dắt mũi, quên hết những thứ bàn đêm qua?

 

“Nếu về Ký Châu, phu nhân cho rằng lão nhân Tạ gia sẽ nguyện ý giao ruộng đất danh nghĩa của Tạ gia ?” Thính Vũ rũ mắt: “Thiếp cho rằng về Ký Châu là lựa chọn cuối cùng, đến lúc bất đắc dĩ thì tuyệt đối thể trở về.”

 

Vân Sơ : “Vậy ngươi cảm thấy còn đường nào khác để ?”

 

Thính Vũ lúc mới ngẩng đầu, mắt Vân Sơ: “Nếu phu nhân cầm quyền Tạ gia thì phu nhân trách nhiệm tìm nơi che mưa che gió cho cả nhà. Nếu phu nhân gánh vác, giao sổ sách của Tạ gia cho Thái thái xử lý.”

 

Vân Sơ càng sâu: “Vũ di nương chỉ là giao hồi môn đúng ?”

 

Bị vạch trần mục đích, Thính Vũ cũng bối rối, nàng đ.á.n.h bạo gằn từng chữ một: “Phu nhân là chủ mẫu Tạ gia, là đích mẫu của các hài tử. Hiện giờ Đại nhân , phu nhân vực dậy Tạ gia, nuôi nấng hài tử. với hiểu của về phu nhân, e rằng phu nhân cũng tính toán quản mớ hỗn độn của Tạ gia lúc , đúng ?”

 

Vân Sơ vuốt ve tóc mai: “Cho nên?”

 

“Nếu phu nhân dứt áo rời , ắt để bộ của hồi môn.” Thính Vũ lời nên , nhưng Lão phu nhân tiện xuất đầu lộ diện, nàng đành : “Nếu phu nhân mất của hồi môn, hãy tay vực dậy Tạ gia, tìm một nơi che mưa chắn gió cho già trẻ lớn bé trong Tạ phủ.”

 

“Chát!”

 

Vừa dứt lời, Thính Phong cạnh Vân Sơ vung tay tát mạnh.

 

 

Thính Vũ đ.á.n.h đến ngây dại, kinh ngạc Thính Phong: “Một tiện tỳ như ngươi, dựa dám cả gan động thủ đ.á.n.h ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-222.html.]

“Đánh ngươi thì !” Thính Phong phẫn nộ khinh miệt: “Một tiện nhân phản chủ bò lên giường chủ, cũng dám vọng tưởng tính kế của hồi môn của Đích trưởng nữ Vân gia ư? Ai cho ngươi cái lá gan tày trời đó! Nếu Phu nhân lương thiện, nạp ngươi hậu viện, thứ tiện tỳ như ngươi sớm đ.á.n.h c.h.ế.t hoặc bán thanh lâu ! Hiện giờ t.h.i t.h.ể Đại nhân còn lạnh, ngươi còn giương oai vẻ di nương mặt ? mơ giữa ban ngày!” Nàng đoạn, vung tay đ.á.n.h thêm mấy cái.

 

Thính Vũ đ.á.n.h đến hoa mắt chóng mặt, giương nanh múa vuốt đ.á.n.h trả.

 

Vân Sơ nhanh chóng tóm lấy tay Thính Vũ, hung hăng hất văng . Thính Vũ lảo đảo ngã khuỵu xuống đất.

 

“Phu nhân dung túng tiện tỳ khinh nhục như ?” Thính Vũ đất loạn, lóc: “Phu nhân thấy Tạ gia suy bại, dứt tình rời nên mới coi Tạ gia gì đúng ? Ngay cả một nha cũng dám lên mặt, còn sống thế nào nữa, chi bằng đ.â.m đầu c.h.ế.t quách thôi!”

 

Giang di nương vội vã giữ chặt nàng .

 

Hiện tại vây xem náo nhiệt cửa Tạ gia đông nghịt. Nếu Thính Vũ thật sự c.h.ế.t ngay mắt quần chúng, Phu nhân sẽ gánh lấy tiếng muôn đời.

 

Vân Sơ thẳng tắp, từ cao xuống Thính Vũ: “Thính Vũ, ngươi thật sự loạn đến mức ?”

 

Thính Vũ thút thít.

 

Nàng cũng gây chuyện, mất hết thể diện, nhưng nếu nàng loạn thì Doãn ca nhi của nàng cũng chẳng thể sống nổi.

 

Nàng chỉ ép Phu nhân lựa chọn: Một là ở Tạ gia, tay bày mưu tính kế cứu vãn Tạ phủ; Hai là dứt khoát rời , nhưng để của hồi môn giúp Tạ gia giải quyết khốn cảnh.

 

Bất kể Phu nhân chọn cách nào, đều lợi cho Doãn ca nhi.

 

Vì cốt nhục của , nàng sẵn sàng từ bỏ cả tính mạng, chút thể diện tính là gì...

 

Nàng thấy đám vây quanh cửa Tạ phủ ngày càng đông, liền lóc t.h.ả.m thiết hơn: “Đại nhân hài cốt còn kịp lạnh mà Phu nhân buông tay vứt bỏ, thèm đoái hoài ? Cầu xin Phu nhân rủ lòng thương xót hài tử. Bọn chúng còn nhỏ, gì sai trái, hà cớ gì chịu đựng những chuyện chứ...”

 

Tạ Thế Doãn quỳ sụp đất, lóc thống thiết: “Mẫu , con gọi là mẫu suốt bốn năm ròng, xin đừng vứt bỏ con...”

 

Cảnh tượng một nữ nhân nhu nhược cùng một hài tử non nớt quỳ gối than khiến đám xem náo nhiệt xung quanh khỏi thổn thức.

 

“Ôi, thật đáng thương quá.”

 

“Già cả trẻ con, cả một đám lão nhược ấu nhi, nương tựa ?”

 

“Tạ phu nhân hiện vẫn là chủ mẫu Tạ gia, thể nhẫn tâm mặc kệ như .”

 

“Tạ gia lúc chỉ thể dựa Tạ phu nhân thôi. Nếu , những bước chân khỏi cửa phủ, c.h.ế.t đói cũng nhục nhã tới c.h.ế.t mất.”

 

“Ai mà chẳng , bọn họ tội tình gì, chịu quả đắng , đáng thương .”

 

lúc đang thổn thức thôi, một âm thanh lạnh thấu xương chợt truyền đến: “Thì đây chính là bộ mặt thật của Tạ gia, quả thực khiến Vân gia vỡ lẽ.”

 

Thính Vũ đột nhiên phắt đầu .

 

Nàng thấy Vân gia tới!

 

Vân phu nhân Lâm thị ở vị trí đầu tiên, bên bà đỡ một vị trưởng bối nữ trong tộc Vân gia, bên trái là Vân thiếu phu nhân Liễu Thiên Thiên đang mang thai. Phía là Vân Trạch, cùng với đoàn nha và thị vệ Vân gia, chừng hai mươi .

 

Vừa thấy khí thế hùng hậu , lòng Thính Vũ lập tức lạnh lẽo.

 

Ngày đầu tiên Đại nhân qua đời, Vân gia hề phái ai tới. Nàng vốn tưởng rằng Vân gia sẽ đợi Đại nhân hạ táng mới đến gây khó dễ, vì thế nàng mới cố ý chọn hôm nay để loạn.

 

Nàng Phu nhân là hiền lành, chỉ cần nàng náo loạn ầm ĩ thì ắt sẽ thu thứ .

 

Nào ngờ, kịp đạt mục đích thì Vân gia kéo đến. Kế hoạch của nàng lập tức tan thành mây khói!

 

Đoàn Vân gia mạnh mẽ tiến .

 

Nguyên thị vội vàng bước lên nghênh đón: “Sao thông gia hạ cố đến đây?”

 

“Nếu tới, chẳng Sơ nhi sẽ các trong Tạ gia cấu xé sạch sành sanh còn !” Lâm thị sắc mặt lạnh băng, chất vấn.

 

Bà ngẩng đầu linh đường. Bên trong lư hương chỉ còn mấy nén hương sắp tàn, kịp thời mới. Có thể thấy Tạ gia hiu quạnh tiêu điều đến mức nào.

 

Người khuất, ân oán dẫu nhiều bao nhiêu cũng coi như xóa bỏ.

 

Lâm thị bước lên thắp ba nén hương.

 

Liễu Thiên Thiên cùng Vân Trạch cũng tiến lên cắm hương lư hương.

 

Phúng viếng xong, Tạ gia đều hiểu đến lúc bàn bạc chính sự, từng bắt đầu nơm nớp lo sợ.

 

Người bên ngoài hứng thú vây kín cổng lớn, đua ngửa cổ ngóng trong.

 

Lâm thị lười lời vô nghĩa, trực tiếp thẳng vấn đề: “Chư vị đều rõ Tạ gia ‘thượng bất chính, hạ tắc loạn’. Trên Tạ Cảnh Ngọc tham ô bạc triều đình, trưởng tử Tạ gia phạm tội khi quân thí mẫu, thứ tử Tạ gia g.i.ế.c c.h.ế.t Tạ lão thái thái. Mỗi nghĩ đến đều khiến kinh hồn bạt vía. Nữ nhi Vân gia gả Tạ gia năm năm, bất luận là quản lý việc nhà, hiếu thuận chồng chăm sóc hài tử, đều tận chức tận trách, tìm một sai nào. Thế nhưng, một tấm chân tình chỉ đổi lấy sự lừa dối tày trời... Tạ Cảnh Ngọc tội nghiệt ngập trời, c.h.ế.t hết tội, nhưng nửa đời của nữ nhi Vân gia thể cứ mãi trói buộc tại đây , do đó...”

 

Liễu Thiên Thiên tiến lên, đặt một bức thư tới mặt Tạ gia: “Đây là hòa ly thư của Sơ nhi và Tạ Cảnh Ngọc. Tạ Cảnh Ngọc mất, xin mời nhi tử ấn dấu tay.”

 

Lời dứt, cả thảy đều xôn xao. Đám xem náo nhiệt bên ngoài lập tức sôi nổi bàn tán.

 

“Ta đoán quả nhiên sai, Vân gia tất nhiên hòa ly.”

 

“Nếu là , cũng sẽ cho nữ nhi hòa ly, lẽ nào còn ở dọn dẹp mớ hỗn độn ?”

 

“Vân gia giống những gia tộc khác, c.h.ế.t cũng cho nữ nhi gả hòa ly, là nữ tử Vân gia, gia tộc hậu thuẫn, ở nhà chồng cũng vô cùng vững vàng.”

 

“Trong viện còn đặt quan tài, hài cốt lạnh mà đòi hòa ly, thật quá nhẫn tâm ích kỷ.”

 

“Tạ gia già trẻ, là nữ nhân và hài tử, nếu hòa ly thì đám chỉ nước uống gió Tây Bắc mà c.h.ế.t đói.”

 

“Vân gia quá nóng vội, ỷ bản là phủ Nhất phẩm tướng quân nên coi Tạ gia gì.”

 

“...”

 

Vân Sơ khẽ cúi mi.

 

Lòng thế gian vẫn luôn là như , trái tim thường dễ mềm lòng mà sinh lòng đồng cảm với kẻ yếu thế.

 

Đám xem nghĩ rằng Tạ gia t.h.ả.m hại đến mức , nếu Vân gia lập tức đòi hòa ly, ắt sẽ gánh lấy tiếng bạc bẽo.

 

Nàng bao giờ xem trọng thanh danh bản , chỉ cố kỵ thanh danh của Vân gia và những nữ nhi xuất giá của họ.

 

Lâm thị cố kỵ nhiều đến thế.

 

Sau khi Tạ gia xảy biến cố, bà đón Sơ nhi hồi phủ ngay, nhưng Vân Trạch khuyên bà nên chờ đợi thêm đôi chút.

 

Song, bà thể chờ đợi nữa.

 

Dù Tạ gia tình nguyện , dù ngoài dị nghị thế nào, hôm nay bà nhất định đưa Sơ nhi về.

 

Nhìn bộ dáng đau lòng khổ sở của nương, Vân Sơ và đại ca Vân Trạch đưa mắt , cả hai chút bất đắc dĩ mà mỉm .

 

Nương thương nàng, nàng chịu đựng khổ sở.

 

May mắn đại ca nguyện ý phối hợp cùng nàng xử lý chuyện , bằng Vân gia sẽ miệng lưỡi thế gian chế giễu ngóc đầu lên nổi.

 

Tộc lão Vân gia trầm mặc hồi lâu, mới cất lời: “Tạ Thế Doãn, ngươi là trưởng tử hiện tại của Tạ gia, ngươi phụ ngươi ấn dấu tay bức hòa ly thư .”

 

Tạ Thế Doãn phắt , trốn lòng Thính Vũ.

 

Thính Vũ rống : “Phu nhân thể rời Tạ gia! Nếu phu nhân, Tạ gia chúng coi như kết thúc, đám hài tử đây...”

 

Nguyên thị như bừng tỉnh khỏi cơn mê.

 

Cuối cùng bà cũng tin lời Thính Vũ, Sơ nhi thực sự rời khỏi Tạ gia.

 

Sơ nhi tuyệt đối thể rời ! Nếu nàng thực sự dứt áo, Tạ gia sẽ chẳng còn đường sống, thậm chí c.h.ế.t nơi đầu đường xó chợ cũng ai chôn cất...

 

 

Loading...