Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 224
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:21:42
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vân phu nhân, hài cốt Cảnh Ngọc kịp lạnh, thể hòa ly lúc .” Nguyên thị nghẹn ngào, dùng hết sức lực mà thốt : “Cảnh Ngọc phạm sai lầm, cũng nhận lấy báo ứng... mấy hài tử nào tội tình gì? Chúng gọi Sơ nhi là mẫu bấy nhiêu năm, Sơ nhi thể nhẫn tâm dứt áo như thế...”
Tạ gia giờ phút chỉ còn một thủ đoạn duy nhất là lóc, già, phụ nữ và trẻ nhỏ cùng than, trông cứ như thể Vân gia là bên hung hăng ngang ngược.
lúc , Vân Trạch trầm giọng cất lời: “Sơ nhi, đại ca chỉ hỏi một câu, thật sự hòa ly ?”
Người trong viện lập tức trở nên tĩnh lặng.
Ngay cả đám qua đường đang ồn ào ngoài cửa lớn cũng ngậm miệng, dỏng tai chờ đợi đáp án của Vân Sơ.
“Sơ nhi, dù lựa chọn , Vân gia đều sẽ ủng hộ vô điều kiện.” Vân Trạch dõng dạc : “Vân gia đời đời tòng quân, phụ Hoàng Thượng và tổ tiên, phụ tấm lòng của muôn vạn bá tánh. Vô lương tướng Vân gia hi sinh sa trường, nếu đến một nữ nhi cũng bảo vệ nổi, thì thanh danh Nhất phẩm tướng quân còn ý nghĩa gì nữa?”
Tới thời điểm , dù là qua đường Tạ gia đều hiểu rõ, chuyện hòa ly còn cách nào cứu vãn.
Vân Sơ về phía Tạ gia, chậm rãi cất lời: “Năm năm gả Tạ gia, tự xem là một thành viên của Tạ gia. Dù Tạ gia gặp bất cứ biến cố nào, cũng sẽ dứt áo . Ta... hòa ly.”
Lâm thị kinh ngạc ngẩng đầu: “Sơ nhi, con đang hồ đồ gì !”
Phạm Khắc Hiếu
Bà Sơ nhi quyết định hòa ly, chỉ là đang chờ thời cơ thích hợp. Giờ phút chẳng là thời cơ nhất ? Còn chờ tới bao giờ nữa!
Tuyệt đối thể chỉ vì danh dự hão mà khuất nhục ở Tạ gia!
So với công lao hiển hách của Vân gia, thanh danh cá nhân nào đáng kể gì!
Vân Sơ mỉm , lặp nữa: “Con sẽ hòa ly.”
Hòa ly thư Tạ Cảnh Ngọc khi c.h.ế.t, bức thư đang gọn trong tay nàng. Chuyện hòa ly là ván đóng thuyền, nàng rời lúc nào cũng . Cớ gì nôn nóng rời ngay lúc ? Cớ gì khi Tạ Cảnh Ngọc còn hạ táng? Cớ gì để Vân gia trở thành đề tài cho những buổi dư tửu hậu tại kinh thành?
Đời nàng hại Vân gia chịu bao nhiêu khổ sở, đời nàng quyết để gia tộc vì nàng mà vướng bất kỳ phiền phức nào.
Không đợi Lâm thị kịp thốt lời, Vân Trạch tiếp lời: “Được, Sơ nhi, tôn trọng lựa chọn của . cần nhớ, Vân gia mãi mãi là tòa núi vững chãi lưng . Bất cứ khi nào đổi chủ ý, chỉ cần với đại ca. Đại ca, nương và thể tộc lão Vân gia sẽ đích mặt giúp hòa ly, đưa về nhà.”
Lâm thị ảo não mở lời, song Liễu Thiên Thiên cản , khẽ : “Nếu Sơ nhi như , chúng cũng nên rời thôi.”
Vân Trạch xoay , dẫn theo mấy chục Vân gia lục tục rời khỏi.
Ra bên ngoài, Lâm thị khó hiểu hỏi: “Vân Trạch, tại chúng rời nhanh chóng như ?”
Vân Trạch vén mành xe lên, : “Nương thử xem dân chúng đang bàn tán những gì?”
Người bên ngoài đều đang bàn tán xôn xao về chuyện .
“Thật ngờ Tạ phu nhân từ chối hòa ly, nếu là , sớm tháo chạy .”
“Chẳng Tạ phu nhân đây là trượng nghĩa ? Nam đinh Vân gia nơi sa trường diệt địch, nữ tử Vân gia cũng là vẹn tình vẹn nghĩa.”
“Tạ gia suy bại đến bước mà Tạ phu nhân vẫn nỡ đoạn tình, rời bỏ... Chỉ đành Tạ gia chẳng đáng một vị tức phụ như thế.”
“Có Vân gia chỗ dựa, Tạ phu nhân vĩnh viễn đường lui, khi nào hối hận thì ly hôn cũng muộn.”
“Nữ nhi Vân gia hòa ly, vị thiếu phu nhân đang bụng mang chửa cũng vì nàng mà mặt. Người đời thường chị dâu em chồng khó chung sống, nhưng Vân gia hề sự ngăn cách .”
“Ngay cả vị Tộc lão Vân gia tuổi cao đức trọng cũng đích tới đây can dự.”
“...”
Vân Trạch buông mành xe, cất lời: “Nếu nãy thật sự hòa ly, trăm họ sẽ chỉ trích Vân gia ỷ thế h.i.ế.p . Sơ nhi vốn nhạy cảm, nếu hành động của gây ảnh hưởng tới gia tộc, nó sẽ mãi sống trong sự hối hận. Cớ gì để Sơ nhi canh cánh trong lòng?”
Lâm thị im lặng .
Bách tính đầu đường đều đang bàn tán:
Tộc lão Vân gia nguyện ý đích mặt giúp con cháu hòa ly, quả nhiên hổ danh là thế gia đại tộc.
Vân phu nhân sốt ruột che chở nữ nhi, tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ thật đáng quý bao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-224.html.]
Vân thiếu phu nhân Liễu thị ôm bụng bầu đòi công đạo cho tiểu cô tử, khiến động lòng.
[]
Vân thiếu gia Vân Trạch một chính khí, khiến đời khâm phục.
Trưởng nữ Vân gia Vân Sơ, vẹn tình vẹn nghĩa, là tấm gương sáng cho các bậc khuê các.
Vân gia quả hổ là chung đỉnh thế gia, trâm thế tộc!
Khi Vân gia rời , Vân Sơ vẫn linh cữu, gương mặt trầm tĩnh tựa hồ nước mùa thu.
Nguyên thị cảm thấy hổ, đành cúi gằm đầu.
Chuyện đến nước mà con dâu vẫn tình nguyện ở Tạ gia, hề ý rời bỏ... Còn bà , bà cấu kết với một di nương, toan tính chiếm đoạt hồi môn của con dâu.
“Phu nhân...” Thính Vũ nắm chặt vạt áo, cúi đầu khẩn khoản: “Thiếp chỉ là quá đỗi sợ hãi, sợ phu nhân bỏ Tạ gia mà , sợ Doãn ca nhi còn chỗ dựa. Phu nhân, ...”
Nàng quả thực ngờ rằng, dù Vân gia đích mặt, phu nhân vẫn thuận theo lẽ đó mà hòa ly, vẫn quyết định ở Tạ gia.
nếu phu nhân ở , nàng vẫn sẽ chưởng gia, và ý của nàng là hồi hương về Ký Châu. Đã quen với chốn kinh thành phồn hoa, nàng thể chấp nhận để Doãn ca nhi lớn lên ở cái nơi heo hút như Ký Châu cơ chứ...
Trong lòng nàng chất chứa ngàn vạn tính toán, nhưng dám cất lời thêm nữa.
“Tất cả đều do ngươi ở giữa giật dây!” Nguyên thị lạnh lùng Thính Vũ: “Dù Tạ gia sa sút đến nước , cũng đến lượt một di nương như ngươi dám lấn lướt đầu chủ mẫu. Ngươi quỳ xuống cho , quỳ linh cữu của Cảnh Ngọc mà sám hối!”
Thính Vũ rõ chuyện hôm nay đều do nàng gây nên, đành thành thật quỳ gối chiếc đệm hương bồ.
Vân Sơ chẳng bận tâm, nàng sớm thấu Thính Vũ. Một kẻ ích kỷ như , thể cam tâm sống cuộc đời bình đạm?
Còn Nguyên thị, bà vất vả lắm mới thoát khỏi Ký Châu nghèo khó mà đến kinh thành, nay hồi hương. E rằng trong lòng bà cũng muôn phần bất mãn. Hai đều cam chịu, tất sẽ sinh sự tình.
Nàng sai Đa Hỉ đến ngục lao hỏi thăm tình hình của Tạ Thế An.
Người chính là kẻ Vân Sơ kiêng kỵ nhất trong Tạ gia, bởi kiếp , sự sụp đổ của Vân gia đều do Tạ Thế An một tay thúc đẩy. Dù Tạ Thế An giam giữ, nàng vẫn cảm thấy bất an.
Đa Hỉ mang tin tức trở về một cách nhanh chóng: “Ngục tâu rằng, Hình bộ soạn sẵn thư nhận tội đưa cho đại thiếu gia, nhưng chịu ký tên. Ngày nào cũng dùng cực hình tra khảo, gương mặt đại thiếu gia giờ đây chằng chịt vết thương, còn mù một bên mắt... Nếu cứ kéo dài, e rằng đại thiếu gia hoặc là tra tấn đến c.h.ế.t, hoặc là chịu nổi khổ hình mà ký tên nhận tội xử trảm...”
Vân Sơ phất tay áo cho Đa Hỉ lui xuống.
Nàng tiến lên, thắp cho Tạ Cảnh Ngọc ba nén hương trầm.
Nàng chậm rãi cất lời, giọng chút gợn sóng: “Ngươi thấy ? Trưởng tử kiêu hãnh nhất của ngươi, Tạ Thế An, e rằng chẳng thể sống sót nữa ...”
Tạ Cảnh Ngọc c.h.ế.t, Tạ Thế An cũng sắp c.h.ế.t, Tạ gia từ nay về chẳng thể gây thêm bất kỳ sóng gió nào nữa.
Vân Sơ mím môi.
Sự thỏa mãn khi trả thù hề xuất hiện, đó là nỗi bi thương cách nào diễn tả thành lời.
Kiếp dây dưa cùng bao nhiêu năm, ân oán qua tận hai đời , nay mất là mất , tựa hồ tất cả đều một cơn cuồng phong cuốn phăng.
Thoáng chốc mất mục tiêu sống, nàng chợt cảm thấy mịt mờ, trống rỗng.
sự m.ô.n.g lung đó chỉ kéo dài trong khoảnh khắc, nàng hiểu rằng ngoài Tạ gia, còn nhiều chuyện khác quan trọng hơn đang chờ đợi.
Tạ Cảnh Ngọc tại linh đường Tạ gia suốt bảy ngày. Bảy ngày qua, ngoại trừ Vân gia tới cửa đòi hòa ly, hề một vị khách nào tới phúng viếng, khiến thiên hạ ngừng chế giễu.
Sau khi khâm liệm xong, lễ đưa tang chính thức cử hành.
Khi Tạ lão thái thái qua đời, Tạ gia mua sẵn một mảnh đất, Tạ Cảnh Ngọc an táng ngay cạnh mộ phần của lão thái thái.
Khi quan tài hạ xuống, từng lớp đất chậm rãi đắp lên, Giang di nương cùng Thính Vũ đỡ Nguyên thị, ba nữ nhân ôm rống thê lương ngớt.
Đến khi đủ , họ mới thu dọn trở về phủ.
Vừa tới cổng phủ, Vân Sơ thấy Trình Tự chờ bên hông môn Tạ gia. Vừa thấy nàng bước xuống xe loan, lập tức tiến lên, cung kính bẩm báo: “Tạ phu nhân, về án tử của Tuyên Võ hầu, Vương gia vài lời thỉnh giáo phu nhân.”