Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 229

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:21:47
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Việc thỉnh phong Thế tử cho Du ca nhi chứng tỏ thật sự coi trọng hai đứa trẻ, quyết chắp tay nhường cho nàng. Nàng thêm thời gian bầu bạn cùng hai hài tử thì thể để mối quan hệ với nam nhân mặt trở nên căng thẳng.

 

Nếu che giấu như , nàng thể ?

 

Phạm Khắc Hiếu

“Đa tạ Vương gia.”

 

Vân Sơ nở nụ kiều diễm, nhận lấy món đồ .

 

Nàng mở ngay mặt Sở Dực — đó là một chiếc gương đồng nhỏ nhắn, loại vật phẩm hải ngoại hơn mười năm nữa mới lưu hành trong cung cấm.

 

Lúc , một chiếc quả thực vô cùng khó khăn, e rằng cả Kinh thành cũng chẳng nổi ba chiếc. Hắn hẳn tốn ít tâm sức mới tìm vật cho nàng.

 

Nếu nàng chân tướng năm năm , lẽ nàng sẽ thấy phỏng tay mà dám nhận.

 

Huống hồ, một quả phụ như nàng vốn nên nhận đồ vật của nam tử khác.

 

giờ đây, nàng thể câu nệ quá nhiều.

 

Bất cứ thứ gì thể tận dụng, nàng đều ngại đ.á.n.h đổi, bao gồm cả nhan sắc của chính .

 

“Mặt gương thật sáng, thích.” Vân Sơ tươi rạng rỡ, đó khẽ thở dài: “Thiếp một thỉnh cầu vẻ quá đáng, thật mở lời như thế nào…”

 

Nụ khiến Sở Dực nhất thời thất thần.

 

Cây đại thụ che trời trong lòng vốn cao ngang ngực, nay nụ như chất dinh dưỡng, khiến nó càng thêm sum suê tươi , ầm ầm vươn lên tới đỉnh đầu .

 

Yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống, cánh tay tự chủ khẽ nâng lên, đặt lên gương mặt nàng, dùng cách gần nhất để chạm nụ đang tỏa rạng .

 

ngay khoảnh khắc cánh tay nhấc, thấy tiếng thở dài của nàng.

 

Lý trí bỗng chốc về, buông thõng tay xuống, trầm giọng : “Vân tiểu thư thỉnh cầu gì cứ việc thẳng, nếu , quyết sẽ đến nơi đến chốn.”

 

“Thiếp …” Vân Sơ thẳng : “Thiếp mỗi buổi tối đón Du ca nhi và Trường Sinh cùng dùng bữa tối… Vương gia, ý gì khác, chỉ mong cơ hội chuyện với Trường Sinh nhiều hơn, hy vọng con bé sớm ngày trở thành một hài tử hoạt bát, lanh lợi như Du ca nhi.”

 

Sở Hoằng Du liền phụ họa: “Phụ vương , hôm nay Trường Sinh nhiều , thực sự giỏi giang.”

 

“Con, con cũng…” Tiểu cô nương tới, bắt lấy tay áo Sở Dực lắc lắc, giọng ngọt lịm: “Muốn cùng A di ‘cơm cơm’.”

 

“Trường Sinh dùng bữa với Vân di.” Sở Hoằng Du sửa lời cho , đó đắc ý về phía Sở Dực: “Phụ vương, Người xem , Trường Sinh tiến bộ lớn lắm, tất cả đều là công lao của Vân di đấy ạ.”

 

Sở Dực chút yên lòng khi để ba họ ngày nào cũng ngoài dùng bữa tối, nhưng một lớn hai nhỏ, ba cặp mắt, sáu con ngươi đều ngập tràn mong đợi chằm chằm .

 

Hắn căn bản thể nào thốt lời từ chối.

 

Vân Sơ giải thích: “Vương gia cứ yên tâm, ngày nào cũng đến tửu lầu dùng bữa.” Nàng tiếp lời: “Thiếp một tiểu viện vô cùng thanh tĩnh, dự định mời bốn đầu bếp riêng đến đó chuyên thức ăn cho hài tử. Sau khi kết thúc bữa tối, sẽ tự đưa Du ca nhi và Trường Sinh về Vương phủ. Nếu Vương gia vẫn còn bận tâm, Người thể sắp xếp thêm hộ vệ…”

 

Sở Dực trực tiếp chấp thuận: “Có Vân tiểu thư chăm sóc, bổn vương chẳng còn gì lo lắng nữa.”

 

Vân Sơ bật rạng rỡ, là nụ chân thật: “Đa tạ Vương gia.”

 

Ít nhất, mỗi ngày nàng thể gặp mặt hai đứa trẻ. Ít nhất, mỗi ngày thể cùng chúng dùng bữa tối. Không cần vội vàng, cứ từng bước, từng bước một mà tiến hành.

 

Sở Dực đưa hai đứa trẻ về Vương phủ.

 

Các hài tử nhũ mẫu đưa , y tiếp tục xử lý chính sự.

 

Khi xem xét sổ sách, y vẫn thể tập trung , hiểu vì mắt y cứ hiện lên mãi nụ của Vân Sơ.

 

Chẳng y từng thấy nàng , nhưng nụ khắc sâu đến lạ.

 

Thời niên thiếu, đầu tiên thấy nàng, nụ của nàng xoa dịu trái tim đầy thương tổn của y, cho đến nay vẫn khó lòng quên ...

 

Y thích dáng vẻ nàng y, thích trong mắt nàng chỉ mỗi y, và y càng khao khát chạm nàng...

 

Nghĩ đến đây, Sở Dực chau mày.

 

Nữ nhân trượng phu qua đời gọi là quả phụ. Dẫu dân phong triều đại khá phóng khoáng, nhưng quả phụ tái giá ắt sẽ đời chê .

 

Phụ nữ dân gian tái giá, cơ bản đều gả xa, tránh mặt những quen để lánh xa thị phi nhảm nhí.

 

Còn nữ tử xuất từ thế gia đại tộc tái giá… Y nhớ những chuyện tai mắt thấy từ thuở nhỏ, thậm chí từng hỏi Cữu mẫu. Kinh thành rộng lớn là thế, những nữ tử huân quý khi trở thành quả phụ đều thủ tiết thờ chồng trọn đời… Ngay cả nữ tử mới đính hôn mà hôn phu đột ngột qua đời ngày đại hôn, nàng cũng sẽ ép giữ ở góa.

 

Thủ tiết là đền thờ dành cho nữ nhân, cũng là danh dự của cả gia tộc.

 

Y cưới nàng, nhưng sợ nàng đời đàm tiếu.

 

Nghĩ , Sở Dực nhíu mày càng thêm sâu.

 

Y và nàng còn trao đổi Bát tự, nghĩ đến chuyện thành ?

 

Sổ con chất đống bàn khiến thực còn tâm trí xem xét, rút kiếm sân luyện võ.

 

“Vương gia!”

 

Lúc , Trình Tự từ bên ngoài vội vàng bước .

 

Kiếm trong tay Sở Dực hề dừng , một nhát kiếm tỉa bớt cành lá thừa thãi nhánh cây xong mới dừng , đầu hỏi: “Chuyện gì?”

 

“Tuyên Võ hầu gặp Vương gia, chuyện quan trọng cần bẩm báo.” Trình Tự : “Chuyện liên quan tới tiểu thế tử và tiểu quận chúa.”

 

Sở Dực trầm mặc: “Hắn để ý chuyện nên mới cố ý lấy uy hiếp. Cứ mặc kệ mấy ngày , chờ kiệt quệ tinh thần, chúng sẽ tiến hành thẩm vấn .”

 

Trình Tự chắp tay: “Vâng!”

 

Hiện tại Tuyên Võ hầu rơi tay Vương gia, sống c.h.ế.t đều do một lời của Vương gia, quả thật cần sốt ruột.

 

Hắn đang định lui xuống việc thì Sở Dực dặn dò: “Trong triều quan viên nào phu thê ân ái, ngươi lấy danh nghĩa của bổn vương gửi mời cho bọn họ, bảo bọn họ ngày mai tới phủ Bình Tây Vương một chuyến.”

 

Trình Tự giật : “Vương gia, ngài đây là ...”

 

Sở Dực lạnh lùng : “Đương nhiên là bàn chuyện thế cục trong triều.”

 

Trình Tự: “...”

 

Vương gia nhà bọn họ rõ ràng là đang cố tình bao biện.

 

Rõ ràng là để khiến mỹ nhân vui lòng, đây là tìm các đại thần trong triều học hỏi kinh nghiệm.

 

Ai, đáng tiếc Tạ phu nhân là quả phụ... Dù Vương gia trái tim của Tạ phu nhân thì hoàng thất cũng cho phép một quả phụ trở thành Bình Tây Vương phi...

 

Hơn nữa, Tạ phu nhân là trưởng nữ Vân gia, đại biểu cho Vân gia, cưới nữ nhi tướng môn chắc chắn sẽ Hoàng hậu và Thái tử nghi ngờ Vương gia ý đồ đoạt đích. Vì cân bằng thế cục, Hoàng thượng cũng khó lòng chấp thuận Vân gia nữ gả cho Vương gia...

 

Vương gia ý ai , cố tình trúng nữ nhi Vân gia.

 

Con đường định là hề dễ dàng.

 

Đêm khuya, Vân Sơ còn ngủ.

 

Nàng nghĩ đến hai đứa nhỏ là dâng trào nỗi nhớ nhung, căn bản là chợp mắt nổi.

 

Trong đầu là gương mặt của bọn nhỏ, bên tai là tiếng giòn tan, mắt là khung cảnh ba mẫu tử bọn họ bên cạnh ấm áp.

 

Thật là một giấc mộng ngay cả trong mơ cũng chẳng dám nghĩ tới.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-229.html.]

Ông trời quả thực quá ưu ái nàng.

 

Rốt cuộc nàng tích bao nhiêu phúc đức mới đổi lấy mẫu tử đoàn tụ của kiếp .

 

 

Vân Sơ thao thức gần như trắng đêm cho đến hừng đông, nhưng nàng thấy mệt mỏi. Nàng rửa mặt chải đầu, dùng cơm xong thì gọi Trần Đức Phúc tới dặn dò: “Đây là năm ngàn lượng bạc, ngươi cầm đến chùa Khánh An, đúc một tượng Phật Tổ bằng vàng, cần để tên của .”

 

Có thể trở về năm hai mươi tuổi.

 

Có thể tìm hai đứa nhỏ.

 

Đều là đặc ân trời cao ban cho nàng.

 

“Ngoài ,” nàng dừng một chút : “Ta thành lập một cô nhi viện, chuyên thu dưỡng những hài tử nơi nương tựa, nhà để về.”

 

Hài tử của nàng may mắn sống sót, còn thể trưởng thành tới lúc , nhưng đời vẫn còn nhiều hài tử nơi để về.

 

Bọn họ hoặc là thất lạc nhà, hoặc là phụ mẫu song vong trở thành cô nhi, hoặc là thể bệnh tật vứt bỏ, hoặc là chạy nạn lưu lạc...

 

Nàng giúp đỡ những hài tử đáng thương đó, cũng tích góp công đức cho Du ca nhi và Trường Sinh, để hai đứa nhỏ thể khỏe mạnh trưởng thành...

 

Trần Đức Phúc hỏi nguyên nhân, chỉ mở miệng : “Phu nhân dự tính chi dùng bao nhiêu bạc để mở cô nhi viện?”

 

“Cần dùng đến thì cứ chi đến đó.” Vân Sơ chậm rãi : “Mua một mảnh đất giá rẻ ở ngoài kinh, đích thiết kế bản vẽ của cô nhi viện . Ngươi sắp xếp quản lý cô nhi viện, nhất định tìm đáng tin cậy.”

 

Trần Đức Phúc phu nhân thật sự nghiêm túc với ý tưởng .

 

Mua đất xây nhà, sắp xếp quản lý, cuối cùng là nhận nuôi những hài tử nhà để về, mỗi một ngày đó đều là một khoản chi đồ sộ.

 

Cũng may phu nhân kiếm lời ít bạc, nếu sẽ chịu nổi một khoản chi phí như .

 

Đồng thời, ông cũng ngẫm nghĩ, nếu Tạ gia đối với phu nhân một chút, phu nhân lấy một nửa bạc cúng chùa và xây cô nhi viện để giúp đỡ Tạ gia thì Tạ gia cũng đến bước ...

 

Tạ gia tự tự chịu.

 

Cũng phu nhân còn tính toán ở Tạ gia bao lâu.

 

Trần Đức Phúc lui xuống việc.

 

Vân Sơ lấy bản vẽ của viện tử một , xem thử xem cần cải tiến ở nữa .

 

Đang xem thì thấy âm thanh hoảng loạn của Thính Phong: “Phu nhân, phu nhân...”

 

Thính Phong hấp tấp nóng nảy, nhưng từ khi Thính Sương xuất giá, nàng trưởng thành ít. Vân Sơ lâu thấy bộ dạng hoảng loạn của nàng .

 

Nàng buông bản vẽ: “Xảy chuyện gì?”

 

“Đại, đại thiếu gia...” Thính Phong thở hổn hển : “Đại thiếu gia trở !”

 

Vân Sơ khó tin nhướng mày: “Ngươi cái gì?”

 

Thính Phong còn kịp trả lời thì Vân Sơ thấy một bóng dáng đang từ ngoài cửa viện .

 

Cho dù ăn mặc rách rưới, cho dù vô cùng chật vật, cho dù gương mặt lem luốc, đầy rẫy thương tích, cho dù mất một con mắt nhưng nàng vẫn nhận cốt cách đặc trưng của Tạ Thế An.

 

Nàng đột nhiên lên.

 

“Mẫu .”

 

Tạ Thế An gian nan , bước tới mặt Vân Sơ, hành lễ thỉnh an.

 

Lúc đến gần, Vân Sơ mới thấy mắt trái của còn tròng mắt, chỉ là một hố đen ngòm, cả khuôn mặt đều là vết roi, để những vết sẹo kinh .

 

Vân Sơ thể tin , thể rời khỏi nhà lao về đây, còn là quang minh chính đại trở về.

 

ngẫm cũng , đây chính là Tạ Thế An, nhân vật truyền kỳ rạng danh tương lai, thể dễ dàng bẻ gãy như thế?

 

Trên mặt nàng thoáng hiện vẻ đau khổ đúng mực: “An ca nhi, con rốt cuộc trở về! Ta sai đến tử lao thăm con nhiều , nhưng bọn họ đều cho . Con cách nào mà thoát ?”

 

“Con một bức huyết thư giao cho Nhị hoàng tử Cung Hi Vương, lúc đến tử lao. Chính Cung Hi Vương cứu con.” Tạ Thế An liếc bản vẽ bày bàn, cất lời: “Mẫu cần nhọc lòng tìm chốn dung cho Tạ gia. Con bày mưu tính kế giúp đỡ Cung Hi Vương, ngài sẽ giữ viện tử cho Tạ gia .”

 

Vân Sơ thầm cảm thấy chấn động.

 

Kiếp Tạ Thế An cũng phò tá Cung Hi Vương. Dù kiếp xảy nhiều biến cố, cuối cùng vẫn chọn lên chiếc thuyền (phe phái) của Cung Hi Vương.

 

“Con bày mưu kế gì cho Cung Hi Vương?” Vân Sơ hỏi.

 

Tạ Thế An rũ mắt: “Khi còn theo học tại Quốc Tử Giám, con cùng Vương bái kiến Cung Hi Vương. Ngài nhận lệnh rèn giũa ở Lại bộ, mấy năm gần đây cũng động thái nhưng đều thu kết quả, vẫn Thánh Thượng tín nhiệm. Con giúp Cung Hi Vương đề kế sách cải cách hệ thống quan viên triều đình, giải quyết tình trạng thừa mứa chức vị... chỉ giảm bớt quan kết bè kết phái mà còn tiết kiệm ngân khố của Hộ bộ…”

 

Vân Sơ xong thì kinh ngạc.

 

Tạ Thế An đầy mười ba tuổi mà thấu hiểu thế cục triều đình, xa trông rộng để đưa kiến nghị như thế. Bất luận kế sách chứng thực và thi hành , hiện tại nó đủ giúp Cung Hi Vương Hoàng Thượng coi trọng, thể khiến ngài nổi bật giữa các vị hoàng tử khác là đủ.

 

Cung Hi Vương thấy tài năng của Tạ Thế An. Ngày , Thế An dựa Cung Hi Vương, nhất định thể quật khởi.

 

Vân Sơ thầm thấy may mắn vì nàng vẫn còn giữ một quân cờ cuối cùng, chính là Tạ Thế Duy…

 

“Mẫu , phụ …” Tạ Thế An thống khổ bi ai: “Con còn kịp gặp mặt phụ cuối, cũng thể đưa tiễn đoạn đường cuối cùng…”

 

Vân Sơ khẽ lắc đầu: “Tạ gia liên tiếp gặp biến cố, phụ con chịu đựng nổi những đả kích đó, đành ngày ngày mượn rượu tiêu sầu… Trách thể khuyên nhủ . An ca nhi, con trở về nhà, cũng đừng quá nghĩ ngợi, mau về nghỉ ngơi . Ta sẽ sai mang thức ăn đến.”

 

Tạ Thế An quả thực kiệt sức, chắp tay cáo biệt rời khỏi Sanh Cư.

 

Hắn lê bước chân nặng nề về Thanh Tùng Các. Trước trong viện của hai bà tử, hai thư đồng, bốn nha ; giờ đây chỉ còn một thư đồng bầu bạn, cùng lớn lên từ thuở nhỏ. Thấy bước , thư đồng vội vã chạy đón: “Đại thiếu gia, ngài trở về! Tiểu nhân cứ ngỡ ngài…”

 

“Tam Cửu.” Tạ Thế An gọi tên thư đồng: “Ngươi hãy trông coi Thanh Tùng Các. Từ nay về , chúng tình như thủ túc.”

 

Tam Cửu vô cùng cảm động: “Thiếu gia, mấy ngày qua ngài chịu nhiều khổ sở. Tiểu nhân sẽ hầu hạ ngài nghỉ ngơi.”

 

Tạ Thế An rửa mặt sạch sẽ, xiêm y lên giường của . Lúc mới cảm thấy bản thật sự sống .

 

Tử lao u ám chút ánh mặt trời, ngày ngày tra tấn thẩm vấn ngừng. Toàn còn một chỗ nào lành lặn, thực sự cho rằng bản sắp c.h.ế.t. Không ngờ, ngay tại nơi tăm tối đó, tìm thấy một tia hy vọng—chính là Cung Hi Vương.

 

Hắn hiến kế, Cung Hi Vương giữ cho một mạng. Giao dịch bước đầu thành công, giờ chỉ cần tìm cách trở thành tâm phúc chân chính của Cung Hi Vương…

 

Tạ Thế An trầm tư một lát chìm giấc ngủ.

 

Hắn rõ vì lạc một sơn cốc, giữa hang động tối đen , thấy một khuôn mặt, chính là Hà Linh Huỳnh—mẫu của .

 

Trái tim đột nhiên đập mạnh, nỗi kinh hoàng ập đến.

 

Chính tay bức tử nương . Sau khi nương c.h.ế.t, từng gặp bà trong giấc mộng, cứ thế chậm rãi quên tội nghiệt. Cho đến khi thấy khuôn mặt , mới nhận bản dám đối diện.

 

Dù ngoài mặt vẻ bình tĩnh trấn định đến , chỉ mới trong lòng sợ hãi tột độ đêm hôm đó như thế nào. Hắn đầu bỏ chạy.

 

“An ca nhi…”

 

Hắn thấy tiếng gọi hết sức dịu dàng.

 

“An ca nhi, là nương con…” Âm thanh càng lúc càng gần: “Dù con chuyện gì sai trái, trong lòng nương con vẫn là hài tử ưu tú nhất.”

 

Tạ Thế An khựng bước, đầu một cách khó khăn, thốt lên: “Nương, con xin , con sai , con sai …”

 

Hắn bức tử nương , nhưng vẫn đổi tiền đồ như ý. Hắn quả thực đáng c.h.ế.t!

 

 

Loading...