Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 231
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:21:48
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mời Quý độc giả theo dõi bên để tiếp tục bộ chương truyện!
“An ca nhi, con hề sai. Con chỉ là vì gia tộc, nương đều hiểu…” Sắc mặt Hà Linh Huỳnh đột ngột biến đổi: “Đêm nay, nương đến đây để cho con : Tạ gia đến bước đường đều là do Vân Sơ! Con gọi nàng là mẫu bấy lâu nay, nhưng nàng chính là kẻ hủy hoại tiền đồ của con! Con tin tưởng nữ nhân đó. An ca nhi, hãy ghi nhớ lời nương, tin tưởng Vân Sơ!”
Tạ Thế An đột nhiên tỉnh giấc.
Thì chỉ là một giấc mộng, nhưng nó quá đỗi rõ ràng và chân thật, từng lời nương vẫn còn văng vẳng bên tai.
Người thường , ngày nghĩ gì đêm mơ đó. Hắn mơ thấy giấc mộng , chăng điều đó chứng tỏ sâu thẳm trong nội tâm vẫn luôn nghi ngờ rằng cơ nghiệp Tạ gia tan nát liên quan đến vị mẫu hiện tại?
“Đại thiếu gia, ngài tỉnh?”
Cửa phòng đẩy , thấy gã hầu Đa Hỉ, tâm phúc bên cạnh Vân Sơ, đang ở ngưỡng cửa.
“Đại công tử, Phu nhân dặn dò nô tài mang chút thức ăn đến, còn mời đại phu cho ngài.”
Hắn né , nhường lối cho đại phu tiến .
Con mắt của Tạ Thế An thương từ trong ngục từng xử lý, miệng vết thương thối rữa thường xuyên mưng mủ. Hắn sốt đến mức suýt mất nửa cái mạng, trải qua dày vò nhiều ngày như mới ngoài, nhưng con mắt cũng phế .
Hắn ngỡ bản chai sạn với nỗi đau .
khi đại phu vệ sinh vết thương cho , vẫn nhịn nắm chặt ngón tay, nghiến răng c.ắ.n chặt cánh tay .
Đợi đại phu cáo lui, Đa Hỉ cúi đầu tâu: “Phu nhân chỉ cần Đại công tử còn tại thế, ắt sẽ ngày chuyển , xin chớ nhục chí. Đây là giấy bút mực Phu nhân chuẩn cho Đại công tử.”
Tạ Thế An mím môi, trầm giọng: “Phiền ngươi chuyển lời cảm tạ của tới mẫu .”
Mẫu sắp xếp chăm sóc chu đáo, thế mà vẫn còn hoài nghi nàng. Hắn quả thực là kẻ vô lương tâm.
“An ca nhi.”
Nguyên thị bận rộn xong xuôi thì lập tức tới chỗ .
Thấy Tạ Thế An mất một con mắt, hốc mắt bà đỏ hoe, nhịn che miệng thút thít.
“Tổ mẫu, con .” Tạ Thế An mở lời: “Con hỏi một chút, trong thời gian con bắt giam, mẫu những gì?”
Nguyên thị lau khô nước mắt, thở dài : “Bận chuyện gì chứ, chẳng là bận lo hậu sự cho phụ con . Lúc phụ con qua đời, Tạ gia cấm túc, ngoài mua một cỗ quan tài cũng khó khăn. Chính mẫu con nửa đêm rời phủ, cầu xin gia gia và cáo nãi nãi mới khiến đám quan binh rời , phụ con mới phát tang hạ táng... Ôi chao, rốt cuộc Tạ gia tích bao nhiêu phúc đức mới cưới tức phụ như Sơ nhi. Nếu Sơ nhi, Tạ gia sớm sụp đổ...”
Phạm Khắc Hiếu
Tạ Thế An mím môi lời nào.
“Các vị tộc lão Vân gia từng mặt đòi hòa ly, nhưng mẫu con kiên quyết rằng, một khi gả Tạ gia, đời nàng mãi là Tạ gia, bao giờ bỏ rơi.” Nguyên thị sâu sắc: “Mẫu con con cái, tương lai cũng thể nào con cái của chính . Con hiếu thuận với nàng , để nàng rằng tấm lòng của nàng hồi báo xứng đáng.”
Tạ Thế An quả thực hề chuyện .
Nếu Tạ gia biến thành như là do mẫu gây , bây giờ nàng đạt mục đích, tại mẫu rời khỏi Tạ gia?
Điều chứng minh Tạ gia rơi bước đường thật sự liên quan tới mẫu .
Mẫu đào tim đào phổi với , mà nghi ngờ nàng. Hắn thật sự hổ thẹn vô cùng.
Hắn giấy bút mực bàn, nhẹ giọng : “Tổ mẫu, con sách nữa, con kinh doanh.”
Thân phận hiện tại định sẵn thể bước chân quan trường nữa.
Dù tương lai thế nào thì chắc chắn sẽ cần bạc, điều quan trọng mắt là kiếm bạc.
Sắp xếp xong việc giám sát Tạ Thế An, Vân Sơ liền xe ngựa chạy thẳng tới Bình Tây Vương phủ.
Trong đời sống thường nhật của nàng, thêm một việc quan trọng: đón hai nhi tử dùng bữa tối. Đây là khoảnh khắc nàng mong chờ nhất, cũng là niềm hạnh phúc lớn lao nhất đời .
Xe ngựa tới nơi, Vân Sơ xuống xe, nhờ trong thông báo.
Chỉ một lúc thấy tiếng hì hì, cần cũng đó là Du ca nhi.
Nàng ngước lên, thấy ba phụ tử bước . Sở Dực một tay ôm Trường Sinh, tay dắt Du ca nhi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-231.html.]
Du ca nhi nhanh chóng thoát khỏi tay , lao nhanh đến, nhào lòng nàng.
Trường Sinh cũng tuột khỏi phụ , chạy tới chỗ Vân Sơ.
“Nương.”
“Mẫu .”
Hai tiểu gia hỏa lén lút thì thầm bên tai nàng.
Vân Sơ xoa đầu bọn nhỏ lên : “Vương gia, xin phép đưa hai nhi tử .”
“Khụ.” Sở Dực lấy tay che miệng, khẽ ho khan: “Hôm nay đầu bếp Vương phủ lâm bệnh. Nếu Vân cô nương chê, liệu thể cho cùng dùng bữa ?”
Đầu bếp Vương phủ đang hầm chân giò, đột nhiên hắt xì thật mạnh.
Vân Sơ nam nhân mặt, tâm tình càng trở nên phức tạp.
Đối với Tạ Cảnh Ngọc và Tần Minh Hằng, nàng chỉ còn hận thù và chán ghét thâm sâu. với Bình Tây Vương, bởi lẽ sự hiện diện của hai nhi tử, trong lòng nàng dâng lên một phần cảm kích khó tả, khiến tâm tình càng trở nên phức tạp khó bề rõ.
Tần Minh Hằng từng Bình Tây Vương là kẻ nhu nhược.
Dùng từ nhu nhược để mô tả nam nhân mặt , rõ ràng là thích hợp.
thật sự những chuyện như , thể tỏ vẻ như từng xảy chuyện gì...
Liệu thực sự tính toán dùng hài tử quân cờ, lợi dụng chúng để ép Vân gia quy phục ?
Hắn che giấu quá hảo, nếu cơ duyên xảo hợp, mẫu tử liền tâm, lẽ nàng nghi ngờ lời của Tần Minh Hằng...
Hay lẽ nàng nên hoài nghi Tần Minh Hằng một chút?
Thấy Vân Sơ trầm mặc, Sở Dực mở miệng: “Không tiện ?”
Đêm qua triệu tập một đám đại thần trò chuyện đêm khuya, Lại bộ Thị lang năm đó chiếm trái tim của phu nhân chính là vì ngày nào cũng lượn lờ xuất hiện mặt phu nhân.
Lúc Sở Dực mới nảy ý tưởng cùng bọn nhỏ.
Hắn chuyện hợp đạo lý, nhưng cũng vì lễ nghĩa và giáo dưỡng khắc sâu cốt tủy nên lúc Vân Sơ cập kê, dám thổ lộ tâm ý.
Chờ khi nàng cập kê, ở chiến trường Tây Cương xa tít tắp. Ngày hồi kinh cũng là ngày nàng xuất giá.
Hắn bỏ lỡ quá nhiều, vì lễ giáo mà tiếp tục bỏ lỡ thêm nữa.
“Không gì bất tiện.” Vân Sơ cất lời. “Vương gia dùng món gì, sẽ cho chuẩn .”
Nắm tay Sở Dực khẽ nới lỏng, đáp: “Khách tùy ý chủ, dùng món gì cũng đều .”
Vân Sơ gật đầu, dẫn hai đứa trẻ lên xe ngựa, Sở Dực ung dung cưỡi ngựa theo sát bên cạnh.
Ngõ Ngọc Lâm phủ của Vân gia, cách Bình Tây Vương phủ xa, nhanh tới nơi.
Hai hài tử quen thuộc với nơi , theo thói quen chạy vội trong tìm mèo con, thỏ con nô đùa. Vân Sơ bèn dặn dò hạ nhân chuẩn thêm thức ăn.
Sở Dực ở cửa đại viện, ánh mắt quan sát khắp lượt. Giữa chốn phồn hoa, nơi giữ sự yên tĩnh đáng quý. Quả là một chốn về .
Vừa đặt chân , y liền nhận tòa nhà tu sửa kỹ lưỡng, tốn ít tâm sức. Bố cục trong viện, từ hoa cỏ, cây cối, đến núi giả, suối nhỏ... tất cả đều dụng công sắp đặt tinh tế.
Xem , Vân Sơ sẽ thường xuyên lui tới nơi , nếu chẳng bỏ công sức tu sửa đến .
Sở Dực nghĩ tới lời của Thiêm Đô Ngự sử đêm qua, và thê tử là hàng xóm kề bên, là thanh mai trúc mã, trưởng thành thành theo lẽ tự nhiên.
Hắn cân nhắc liệu nên tậu một tòa tiểu viện ngay kề bên . Nếu trở thành hàng xóm, lui tới chắc chắn sẽ thuận tiện hơn nhiều.
“Vương gia, mời .”
Vân Sơ cho dâng , cũng tìm hai hài tử.